Frey - Thiên Thần Sa Ngã
"Liệu nữ thần có bao giờ bỏ rơi ai đó không?"
"Có thật là nữ thần đều quan tâm đến tất cả mọi người không?"
Đó là câu hỏi của một đứa bé chỉ mới 6 tuổi. Nó đáng lẽ ra không nên hỏi như vậy bởi chỉ có đứa trẻ hư mới dám nghi ngờ lòng tốt của nữ thần. Nó đã phải trả giả cho những lời nói bồng bột của mình bằng việc bị xa lánh suốt một thời gian dài. Người ta nhìn vào nó với ánh mắt nhìn một kẻ dị biệt, một đứa trẻ bị nguyền rủa...
Đứa trẻ đó là tôi...
Đôi khi những kí ức về những ngày xưa cũ lại chợt ùa về, đôi khi trong mơ tôi lại thấy mình là một linh mục trẻ tuổi, nhiệt huyết và lòng ngập tràn ánh sáng. Tất cả chúng đều là thật, chỉ có điều tất cả đã chìm vào một quá khứ xa xôi tưởng như chỉ có trong tưởng tượng. Tôi đã không còn là "tôi", nhưng tôi vẫn là chính tôi, chẳng có gì thay đổi cả, tôi vẫn vậy và xưa giờ vẫn vậy. Cậu ấy vẫn ở đây, vẫn đang bên cạnh tôi, vẫn nắm tay tôi như ngày còn thơ bé. Thứ thay đổi duy nhất có lẽ chỉ là niềm tin, một thứ niềm tin đã vỡ nát và chẳng thể nào khôi phục được nữa.
***
Cậu có bao giờ nghe mọi người nói chúng ta giống như một cặp đôi thanh mai trúc mã không? Chắc hẳn là không rồi, mà kể cả có nghe thì cậu cũng sẽ chẳng để tâm đến nó đâu. Nhưng tớ thì có. Tớ vẫn nhớ như in cái ngày mà Kasel đứng ra chắn trước mặt lũ trẻ bắt nạt tớ, mặc dù cậu còn đang run nhưng vẫn cố giữ vẻ mặt cương quyết thách thức đám trẻ kia. Không hiểu sao khi đó mặc dù cậu còn nhỏ con hơn cả những kẻ bắt nạt mà tớ lại thấy cậu thật to lớn, hình ảnh đó tớ không bao giờ có thể quên. Đó là lần đầu tiên chúng ta thực sự được nói chuyện với nhau, tớ mới nhận ra cậu thật gần gũi. Ngay từ những câu nói đầu tiên tớ cảm thấy dường như chúng ta đã trở nên thân thiết từ lâu chứ không phải bấy giờ mới nói chuyện. Chính những lời lẽ ngây thơ hồn nhiên khi ấy đã sưởi ấm con tim cô đơn của tớ tự lúc nào chẳng hay. Sau ngày hôm đó, chúng ta đã trở thành một đôi bạn luôn bên cạnh nhau.
À, cả anh Clause nữa, anh Clause cũng từng bảo vệ tớ khi tớ bị bắt nạt nhưng lúc đó tớ không cảm nhận được những gì mà tớ cảm thấy ở cậu. Nhưng rồi sau khi quen Kasel, thấy cậu luôn nhắc đến anh và lấy anh làm tấm gương để phấn đấu thì tớ cũng dần cởi mở hơn. Rồi như cậu đã biết đấy, sự ngưỡng mộ và tôn trọng mà tớ dành anh Clause cũng chẳng kém cậu là bao, tớ rất quý anh ấy nhưng với tớ Clause chỉ như một người anh trai mà thôi. Không như cậu, không những coi anh là một người anh mà còn là một người bạn, mặc dù cả ba cùng chơi với nhau rất nhiều nhưng đối với tớ chỉ có cậu mới là người bạn luôn bên cạnh tớ mà thôi.
Cậu còn nhớ cái ngày mà cả hai chúng ta đã rời khỏi nhà đi tới quá khuya mới về không? Ngay khi vừa nắm tay nhau chuẩn bị về thì đã thấy mọi người đi tìm chúng ta rồi. Có lẽ họ lo lắng cho bọn mình lắm. Ngày hôm đó tớ đã thấy cậu ngồi khóc một mình, tớ đã ngồi bên cạnh hỏi thăm an ủi cậu. Tớ đã chờ đợi cái ngày này lâu rồi. Không phải là tớ mong Kasel sẽ phải đau khổ khóc thầm đâu nhé, tớ hoàn toàn không có ý đấy. Mà là tớ mong sẽ có một ngày người cạnh bên vỗ về an ủi không phải là cậu mà là tớ. Trước đây mỗi lần tớ bị bắt nạt, mỗi lần tớ khóc Kasel đều nắm tay tớ rồi nói rằng đừng lo lắng, cậu nhất định sẽ bảo vệ tớ. Lần này tớ cũng muốn được nắm tay cậu rồi nói với cậu rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi, và tớ đã làm được.
Cậu bảo rằng đó là những kí ức trước khi cậu đến với trại mồ côi. Cậu bảo rằng kí ức về những câu nói cuối cùng của mẹ cậu trước khi bà đẩy cậu đi và chiến đấu với quỷ dữ luôn ám ảnh tâm trí cậu mỗi khi nhớ về. Ghen tị thật đấy, cậu đã từng có một gia đình đúng nghĩa, đã từng có mẹ có cha... Biết tin cả ngôi làng từng là quê hương của cậu đã bị hủy diệt, cậu chắc hẳn đã buồn lắm nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ mà không ai biết, họ nghĩ cậu chỉ là một đứa trẻ nên dễ nhớ chóng quên nhưng họ đâu biết rằng trái tim cậu luôn rỉ máu. Nhưng ít nhất cậu còn có gia đình, còn biết bố mẹ mình là ai và cảm nhận được tình yêu thương mà họ dành cho cậu. Trong khi tớ thì thậm chí còn chẳng biết ai là người đã sinh ra mì... à thì giờ tớ đã biết người đó là ai rồi nhưng đó không phải gia đình tớ, tớ chỉ có một mái nhà duy nhất tại Orvel mà thôi.
Cậu còn nhớ cái ngày mà bọn mình tìm ra bãi đất trống nằm nơi bìa rừng cạnh sông Eden chứ? Mặc dù xung quanh cây cối rậm rạp nhưng chỗ đó lại rất thoáng đãng, lại thêm nước không sâu nữa. Sau khi được phát hiện ra thì nơi đó đã trở thành chỗ vui chơi bí mật của bọn mình cho đến mãi về sau. Chỉ là tình cờ thôi mà lại có thể phát hiện được một địa điểm đẹp như thế. Nó đã chứng kiến rất nhiều kỉ niệm của chúng ta, vui có, buồn có mà vừa vui vừa buồn cũng có. Tại đây cậu đã từng nói với mình rằng khi lớn lên cậu nhất định sẽ trở thành một hiệp sĩ. Cậu muốn nâng cao thanh kiếm để bảo vệ người dân vô tội, cậu không muốn bất cứ ai phải chịu nỗi đau như cậu ngày xưa. Cậu không muốn một gia đình nào phải mất đi người thân và phải chịu cảnh chia ly như gia đình cậu trước kia nữa. Cậu thề sẽ đánh bại bất cứ ác quỷ nào mà mình gặp. Ánh mắt quyết tâm ngày hôm đó tớ không thể nào quên, và đến bây giờ ánh mắt đó mặc dù đã không thể được nhìn thấy nữa nhưng nó vẫn hằn sâu trong trái tim tớ. Nhất định một ngày kia tớ sẽ mang cậu trở lại, sớm thôi...
Kasel có nhớ sau khi cậu quyết định sẽ trở thành một hiệp sĩ thì cậu đã ép bản thân phải tập luyện như nào không? Cậu đã tập luyện những bài tập không dành cho tuổi của cậu ngay khi mới bắt đầu, cậu đã xin bằng được anh Clause phải mang cho cậu cuốn sách võ thuật của những hiệp sĩ hoàng gia và dạy cậu những kĩ thuật đó. Mặc dù anh ban đầu phản đối nhưng rồi trước sự quyết tâm của cậu mà anh đành phải chỉ. Cậu còn rủ tớ tập luyện chung cơ nhưng làm sao tớ có thể theo kịp cậu chứ? Bây giờ nghĩ lại tớ chỉ ước rằng giá như ngày đó tớ cũng luyện tập kiếm thuật cùng với cậu thì biết đâu đấy... ngày hôm đó... sự việc đó... đã không xảy ra..?
Chứng kiến cậu nhiều lần bị thương vì những bài tập quá sức làm cho tim tớ nhói đau. Đó cũng chính là động lực để tớ trở thành một linh mục. Mặc dù ngay từ ban đầu cô Iris đã hướng tớ trở thành một linh mục rồi nhưng chính cậu mới là lí do khiến tớ cố gắng học phép thuật của linh mục. Bởi tớ muốn được bảo vệ cậu, muốn được ở bên cậu. Những vết thương mà cậu phải chịu tớ muốn là người chữa lành nó. Cậu bảo rằng sau này khi lớn lên sẽ đi khắp nơi bảo vệ lẽ phải như một hiệp sĩ của công lý, làm sao mà tớ có thể bỏ cậu một mình được chứ? Tớ cũng sẽ cùng đi với cậu, và một hiệp sĩ thì không thể thiếu một linh mục là bạn đồng hành được, cậu nhỉ?
Nhiều lần trở về nhà khi trời đã tối muộn lại thêm cơ thể đầy thương tích khiến ông vô cùng lo lắng cậu có biết không? Ông đã hỏi tớ tại sao cậu lại bị thương như thế mà không hỏi trực tiếp cậu vì ông biết cậu sẽ không trả lời. Tớ cũng đành nói cho ông bởi khi đó tớ chỉ đơn giản nghĩ rằng tớ không muốn thấy cậu phải chịu tổn thương nữa. Ông sau đó đã cấm cậu không được tập luyện những bài tập như vậy nên một thời gian dài cậu luôn tỏ ra khó chịu và bực bội. Tuy vẻ mặt cậu luôn tươi cười nhưng tớ hiểu trong tim cậu vẫn không khỏi ấm ức. Tớ không phải người duy nhất nhận ra điều đó, anh Clause cũng nhận ra là cậu không ổn. Và rồi anh đã nói lại với ông để cậu được phép tập luyện tiếp, ông ban đầu đã không đồng ý nhưng sau khi nghe Clause nói rằng vấn đề của cậu không phải ở việc những bài tập đó chưa phù hợp với cậu mà là ở việc cậu không có một người giám sát, chỉ bảo hẳn hoi. Ông đã đồng ý để cậu tiếp tục được tập luyện với điều kiện là anh Clause từ bây giờ sẽ là người tập luyện cùng, tất nhiên Clause là người đề nghị để anh tập luyện cùng chúng ta. Kể từ đó, cả ba chúng ta đã có một quãng thời gian vui vẻ bên nhau, tớ cũng đã tập những bài cơ bản bởi tớ muốn có thể tự bảo vệ mình chứ không để cậu lúc nào cũng phải lo lắng cho cả hai.
Dù trước đó đã kể với ông rằng lí do vì sao cậu bị thương tích nhưng tớ không hề kể cho ông hay ai khác biết về nơi bí mật của bọn mình, chỉ có anh là người trước đó được cậu chia sẻ thì mới biết về nó thôi. Và anh cũng không bao giờ nói với ai để nó mãi trở thành một địa điểm đặc biệt của chúng ta.
...
Toàn những kỉ niệm đẹp Kasel nhỉ? Phải chăng những ngày tháng đó có thể quay trở lại thì tốt biết mấy. Giờ thì không thể nữa rồi, chúng ta sẽ mãi chẳng thể quay đầu lại nữa.
Tớ có buồn không ư? Không hề, tớ vẫn là tớ còn cậu vẫn ở đây thì sao phải buồn? Sao phải...
Ừ thì cũng có chút buồn đấy nhưng miễn là vẫn được nắm tay Kasel như thế này thì dù mọi chuyện có diễn ra như thế nào nữa cũng kệ. Cả thế giới đã phản bội cậu, phản bội lòng tin và niềm kiêu hãnh của cậu. Họ quay lưng lại với Kasel nên tất cả bọn họ đều là kẻ thù của chúng ta. Tớ sẽ không để cậu phải đơn độc đâu, không bao giờ.
Này, nói gì đi chứ Kasel! Tại sao lại cứ nhìn tớ như vậy? Đừng dùng ánh mắt đó nữa mà, đừng làm tớ sợ...
Tại sao cậu lại cứ im lặng như vậy? Vẫn còn tớ ở đây mà, vẫn còn tớ ở bên mà. Rồi tất cả mọi chuyện sẽ qua thôi, tớ nhất định sẽ cứu cậu và chúng ta sẽ lại trở về như trước đây, sẽ lại là cặp đôi hiệp sĩ và linh mục tập sự vui vẻ bên nhau. Mặc dù nãy tớ đã nói rằng sẽ chẳng thể quay đầu lại nữa nhưng hãy quên nó đi. Chính vì thế làm ơn...
《 CHẠY ĐI FREY! HÃY MẶC KỆ TỚ! 》
Cậu... cậu vừa mới...
Tớ biết ý chí của cậu sẽ không dễ gì bị dập tắt mà. Kasel mà tớ biết nhất định sẽ không để bị bóng tối kiểm soát đâu đúng không? Này trả lời tớ đi chứ... này...
Dừng lại, đừng đi mà! Đừng bỏ tớ một mình, làm ơn!..
'Cậu ấy quay lưng bước đi. Tôi đuổi theo. Dùng hết sức bình sinh để đuổi theo Kasel. Nhưng dù đã cố với tay ra phía trước cũng không thể chạm tới bóng lưng ấy. Tại sao? Mặc dù cậu ấy chỉ bước đi trong khi tôi đang chạy nhanh hết mức mà tôi chẳng thể nào bắt kịp? Tại sao tôi đang ở ngay đây, đang đi ngay bên cạnh mà cảm giác như khoảng cách giữa hai chúng tôi tưởng như vô tận? Tại sao..?'
Mà thôi, tôi cũng chẳng cần quan tâm. Dù sao Kasel vẫn là Kasel và tôi vẫn là tôi. Cậu ấy vẫn đang ở bên cạnh tôi và tôi nhất định sẽ chẳng để kẻ nào cướp lấy cậu ấy đi nữa. Mọi thứ rõ ràng đang rất tốt, tại sao tôi lại phải suy nghĩ nhiều về nó cơ chứ? Tất cả cứ diễn ra như thế này chẳng phải tốt hơn sao? Haha!
***
Bóng tối à? Ánh sáng à? Tất cả chúng đều như nhau cả thôi, nhưng ánh sáng đã bỏ rơi tôi còn bóng tối thì không. Một bài toán có thể có nhiều cách làm nhưng sẽ chỉ có một kết quả. Khi không thể bước đi trên con đường ngập tràn ánh sáng thì bước đi trên một con đường tăm tối hơn đôi chút cũng có hề gì? Chúng đều chỉ dẫn đến một cái đích cuối cùng, chẳng có gì thay đổi cả...
Rồi một ngày tôi sẽ bị bóng tối bỏ rơi như cái cách mà tôi bị ánh sáng từ bỏ ư..?
Không..!
Không đâu..!
Ngày đó sẽ không bao giờ đến...
p/s: Cho ai không hiểu thì đây là Frey đang nói với Kasel ngồi bên cạnh mình cũng như đang tự độc thoại nội tâm nhé :v
link ảnh: https://static.zerochan.net/King%27s.Raid.full.2984328.jpg
#KingRaidStory #FreyxRosmerta #KaselxAea #KingDrama
#HasagiiSoryeGeTon
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com