Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

240. Quy ẩn trong núi Sở

Chuyến này đi Tuyền Châu, không biết bao lâu nữa mới về núi Sở.

Triệu Hoài Chi dặn Hứa Nặc về núi sở, báo cho nhóm Đào Hoa rằng họ phải đi Tuyền Châu, nhận tiện sắp xếp vài việc.

Xong xuôi, họ lại lên đường.

Vì đường xa, họ không thể không cân nhắc lộ trình. Muốn rút ngắn đi một chút thì chỉ có thể xuyên qua rừng núi, nhưng làm thế cũng lo gặp phải cướp đường.

Mấy người bọn họ đều có võ công, không cần quá e ngại, nhưng để phòng bất trắc, họ chỉ di chuyển một nửa đêm, nửa còn lại sẽ dừng chân nghỉ ngơi.

Họ rời khỏi Tương Dương, tới Hán Giang, đi về phía đông để qua Vân Mộng, di chuyển tiếp đến cảnh nội Nhạc Dương.

*

Nơi đây là một thị trấn nhỏ, bên ngoài trấn khá yên tĩnh. Nay đúng lúc đầu hạ, lá sen trong hồ xanh mướt, rừng trúc cũng xôn xao đón gió.

Đi trên trường đê, ve mùa hạ bắt đầu hót vang như tấu nhạc hoan nghênh.

Đi hết con đê là vào đến trấn, đường xá cũng náo nhiệt dần lên.

"Hình như đang mở hội." Dù Cổ Nguyệt nói vậy nhưng phong cách sống duy mỹ của người Tống khiến hắn không chắc lắm. Kể cả chẳng vào dịp gì thì người Tống đã quen ăn mặc đẹp rồi.

Ngựa của Tần Quyên đi đường rất tập trung. Lần này hắn cưỡi Thất Ca, còn để Hồ Hồ lại núi Sở, chơi với Tùng Man và Tiểu Khúc Nhi.

Thất ca rất kiêu hãnh về tính tập trung của mình. Khi đi đường, mắt nó nhìn thẳng, đầu ngẩng cao, ngực ưỡn lên, vừa ngông nghênh vừa oai vệ.

"Tới quán trọ đằng trước nghỉ qua đêm đi." Cổ Nguyệt đề nghị.

Họ đã rong ruổi liên tục cả tháng nay rồi.

Triệu Hoài Chi gật đầu, sai Hứa Thừa đi trước chuẩn bị.

Họ vào quán trọ nghỉ chân, sau khi tắm rửa thì xuống lầu ăn cơm.

Lúc này, tiểu nhị chạy đến nói với họ, đêm nay là tết hoa đăng.

Họ là người xứ khác tới, chắc không biết tết hoa đăng của vùng này. Nghĩ vậy, tiểu nhị giảng giải hết sức nhiệt tình.

"Thứ gì kia?" Cổ Nguyệt chỉ vào một cái bình vẽ hình hoa sen trên bàn.

Tiểu nhị đáp, "Đây là rượu hoa sen. Mấy ngày nay, rượu này đắt khách lắm, nhà nào cũng có. Nếu khách quan ưng thì có thể mua về nếm thử."

Cổ Nguyệt cầm một bình lên, "Thử xem sao vậy."

Lúc ăn cơm, Cổ Nguyệt rót rượu mời mọi người. Tần Quyên thấy rượu này mới lạ, không biết hương vị thế nào, cho nên Cổ Nguyệt rót xong, hắn cầm chén định uống, nhưng lập tức bị Triệu Hoài Chi giành lấy.

Triệu Hoài Chi đổi cho hắn chén trà, rồi cầm chén rượu hoa sen kia lên, uống thẳng một mạch.

"..." Tần Quyên á khẩu, thậm chí còn nuốt nước miếng.

Không chỉ thế, Cổ Nguyệt ngồi bên kia bàn còn khen, "Ngon lắm!"

Chỉ có Hứa Thừa nhún vai, cảm thấy ngoài mùi hương ra thì chẳng có gì đặc biệt.

Hứa Thừa thích uống rươuh trắng hơn. Đối với hắn, thứ rượu hoa sen này quá nồng.

Cổ Nguyệt uống rượu như uống nước lã, nởi thứ này không khiến người say. Hắn rất thích hương hoa sen đặc trưng của rượu. Tiểu nhị thấy hắn uống bảy tám bình chưa chịu dừng, cười không khóp miệng được. Cứ bán được một bình, chưởng quầy sẽ thưởng cho 1 đồng bạc, gã đương nhiên mở cờ trong bụng.

Xong bữa cơm, Tần Quyên không nhịn được nữa, cau mày nhắc Cổ Nguyệt, "Uống ít thôi, hại thân."

Cổ Nguyệt đang định phản bác, nhưng nghĩ lại cũng đúng nên không uống nữa.

*

Hôm sau, họ tiếp tục lên đường đến Tuyền Châu. Lúc rời thị trấn thì có người xôn xao, hình như ở thành đông có người làm hỉ sự.

Cổ Nguyệt thấy đám đông vây quanh như thế, rất muốn xem họ chuẩn bị làm gì.

Hứa Thừa dửng dưng nói, "Lại là trò hề ném tú cầu chiêu thân. Thôi đi mau đi."

Chẳng biết Hứa Thừa vì sao lại có ác cảm với chuyện này, vội giục ngựa đi trước.

Cổ Nguyệt không hiểu Hứa Thừa có ý gì. Đúng lúc này, tú cầu bay đến chỗ hắn.

Tức thì, một đám người ào về phía Cổ Nguyệt, định cướp lấy tú cầu. Hắn thấy nhiều người vây quanh tranh giành như vậy thì đoán hẳn tú cầu là thứ tốt, bèn đưa tay định bắt.

Đúng lúc này, trong đám đông có một gã trông dáng thanh mảnh như thư sinh, điên cuồng chạy đến cướp tú cầu khỏi tay Cổ Nguyệt. Đương nhiên gã làm sao có thể là đối thủ của Cổ Nguyệt.

Thư sinh kia bị Cổ Nguyệt nhẹ nhàng đá văng. Dù Cổ Nguyệt đã nương tay, không khiến đối phương bị thương, nhưng vẫn đá ngươi kia lui lại mấy bước.

Ngay khi Cổ Nguyệt định bắt tú cầu về tay thì Hứa Thừa đã giục ngựa quay lại, đá Cổ Nguyệt ra, "Đừng có xen vào việc của người khác!"

Cổ Nguyệt há hốc mồm, "Nhìn lại xem ai đang xen vào việc của người khác!"

"Ngươi có biết cái này nghĩa là gì không? Không phải thứ ngươi tùy tiện cướp được đâu." Hứa Thừa nói, "Ta không muốn vì ngươi mà cả đám phải kẹt lại đây."

Cổ Nguyệt ban đầu không hiểu Hứa Thừa có ý gì, nhưng giờ cũng dần hình dung ra.

Phía bên kia, mấy tên nam nhân vẫn đang tranh giành. Thư sinh vừa bị Cổ Nguyệt đá văng ban nãy đã thừa dịp hỗn loạn để ôm lấy tú cầu, hô ta, "Ta cướp được rồi! Ta cướp được rồi!"

Ngay sau đó, bà mối từ trên lầu chạy xuống, quàng vào cổ gã một bông hoa lụa đỏ rực.

Hứa Thừa giải thích, "Đây là ném tú cầu chiêu thân. Ai cướp được sẽ phải vào ở rể."

Hứa thừa nói xong, thấy Cổ Nguyệt im phăng phắc, bèn cau mày hỏi, "Không phải ngươi không biết ở rể là gì đấy chứ?"

Cổ Nguyệt nghĩ nửa ngày mới hiểu, bèn hậm hực cưỡi ngựa chạy mất.

Cả đám bị hắn bỏ lại phía sau.

Hứa Thừa lắc đầu, chỉ cảm thấy buồn cười.

Ra ngoài thị trấn, Cổ Nguyệt chờ họ bên con sông nhỏ.

Họ tới nơi rồi, hắn mới hỏi Hứa Thừa, "Vì sao lại có cái loại hình chiêu thân kỳ quá thế?'

Hứa thừa nhìn hắn, đáp, "Suy cho cùng đều là để làm ăn thôi."

Cổ Nguyệt càng thắc mắc.

"Dù là luận võ chiêu thân hay tú cầu chiêu thân đều có hai điểm lợi. Thứ nhất là tạo dựng được danh tiếng trong phạm vi nhất định, thứ hai là tạo dựng lòng tin. Tóm lại, dù là thương nhân hay dòng dõi thư hương, hay thế gia võ học, đều tận dụng điều này để kiếm lợi. Điểm giống nhau là, thật ra người chiến thắng sau cùng đã được định sẵn từ trước."

"Chỉ cần dân chúng trong vùng giúp ngươi loan tin rằng nhà ngươi tổ chức chiêu thân, mọi việc tiến hành thuận lợi, người không nuốt lời, người đoạt được tú cầu sẽ thành con rể, vậy là ngươi xây dựng được lòng tin. Lúc dân chúng nói chuyện trà dư tửu hậu, các thương hộ sẽ tin tưởng làm ăn với ngươi, thanh danh thế gia càng lúc càng lớn."

Cổ Nguyệt trước giờ vẫn tưởng Hứa Thừa là kiểu người, chuyện gì có thể nói trong một câu thì tuyệt đối không nói hai câu, vậy mà không ngờ lại biết giảng giải như thế.

Hắn nghe cảm thấy rất dễ hiểu.

Hứa Thừa nói không sai, đều là chuyện làm ăn cả thôi.

"Đúng là đầu óc của người Tống." Ai mà nghĩ tới chuyện thành hôn cũng có thể dùng để tạo dựng thanh danh, mở đường làm ăn cơ chứ.

Cổ Nguyệt nghĩ, liệu cái người bị hắn giơ chân đá văng kia có phải đã được chọn trước để giành lấy tú cầu hay không.

May là có Hứa Thừa ngăn cản, bằng không thì hắn chẳng biết làm sao.

Nếu lúc ấy Hứa Thừa không đá hắn, giờ chắc họ đã bị người ta mời lên lầu uống trà rồi.

Họ thoát được trận tú cầu chiêu thân ấy, đi thêm 30 dặm đường về phía đông, tới ven một hồ nước thì gặp phải bọn cướp.

Cổ Nguyệt cười, "Hay thật, hóa ra ở đâu cũng có cướp. Để ta xem cướp ở Tống quốc có biết đánh nhau không nào."

Hắn vừa nói vừa rút đao tiến lên.

Mấy tên cướp kia dường như đoán được họ có võ công. Đầu tiên, chúng tránh đường Cổ Nguyệt đang xông tới, vòng sang hai bên để bao vây.

Lúc này, ba người đứng cách đó không xa bắt đầu lo lắng.

"Công tử, bọn chúng biết ta có đao mà vẫn dám cướp, xem ra đã chuẩn bị trước cả rồi." Hứa Thừa nhìn Triệu Hoài Chi.

Triệu Hoài Chi đưa mắt nhìn về cánh rừng bên kia. Trừ một phía là hồ, phía còn lại chỉ là rừng cây rậm rạp, có lẽ vẫn còn nhiều tên ẩn nấp trong đó.

Nhưng nơi này cách thị trấn chỉ chừng 30 dặm, sao chúng dám ngang ngược cướp bóc như thế? Quan trên trấn mặc kệ chúng lộng hành sao?

"Hỏi xem chúng muốn bao nhiêu bạc thì chịu thả chúng ta đi." Triệu Hoài Chi nói.

Hứa Thừa cưỡi ngựa tới, nói chuyện với bọn cướp, "Các ngươi muốn bao nhiêu?"

Bọn cướp lấy làm kinh ngạc, nhưng không hề nới lỏng vòng vây xung quanh Cổ Nguyệt, "Có bao nhiêu ngân phiếu thì giao ra đây."

Nghe họ nói vậy, Hứa Thừa thoáng hiểu ra, "Các ngươi chờ một chút."

Hứa Thừa cưỡi ngựa về báo cho Triệu Hoài Chi.

Chỉ mỗi Tần Quyên là không hiểu, nhìn Triệu Hoài Chi đầy thắc mắc.

Triệu Hoài Chi lấy ra vài tờ, đưa cho Hứa Thừa, "Cho bọn chúng."

Hứa Thừa nhận lấy, lại cưỡi ngựa về phía bọn cướp.

"Thứ ngươi muốn đây, thả chúng ta đi." Hứa Thừa quơ mấy tấm ngân phiếu.

Bọn cướp kinh ngạc, thoáng đưa mắt nhìn nhau. Có đến ba bốn tờ!

Chúng vừa sung sướng vừa kích động, "Ta cho bọn chúng đi qua trước, ngươi đưa ngân phiếu cho ta."

Hứa Thừ đưa một tờ, rồi lại thu tay về, "Để họ đi xa đã."

Lũ cướp không hiểu ý Hứa Thừa, nói, "Thì ngươi bảo chúng đi đi."

Triệu Hoài Chi và Tần Quyên cùng cưỡi ngựa tới, liếc mắt nhìn chúng. Hai người nhanh chóng đi về phía quan đạo ở hướng đông.

"Bảo người của ngươi lui xuống ít nhất một nửa." Hứa Thừa lại nói.

Bọn cướp lại rút đi một nửa, đi xa đến khi không còn thấy bóng dáng nữa, Hứa Thừa mới đưa thêm một tấm.

Chúng cầm lên xem thật kỹ, đúng là có ấn của quan phủ. Là đồ thật, phen này kiếm được món hời rồi.

Chúng cười khà khà, nói, "Đưa nốt chỗ còn lại cho ta là ngươi có thể đi."

Hứa Thừa đưa mắt ra hiệu cho Cổ Nguyệt. Ngay khi Hứa Thừa vo ngân phiếu thành cục, ném ra xa, hắn và Cổ Nguyệt lập tức cưỡi ngựa chạy mất.

Bọn cướp không buồn đuổi theo, chỉ vội chạy đi nhặt ngân phiếu.

Tới khi chúng nhìn lại, bốn người ban nãy đã thành chấm đen cuối con đường rồi.

*

Họ chạy liên tục thêm 20 dặm nữa.

Rảo bước chậm lại, Tần Quyên mới hỏi Triệu Hoài Chi, mấy tờ giấy ban nãy là gì.

Triệu Hoài Chi nói, "Là giao dẫn. Thương nhân có thể dùng cái này, tìm đến quan phủ để đổi lấy thóc gạo, lá trà, tơ lụa, vài loại hàng hóa, thậm chí là bạc. Vốn đã bị dẹp bỏ rồi nhưng vẫn còn vài nơi dùng."

Tần Quyên thắc mắc, "Sao bọn cướp lại muốn thứ này?"

"Chúng cướp cho người khác."

"Vậy thứ ngươi đưa cho chúng là...."

Hứa Thừa nói, "Là giả."

"........"

Cổ Nguyệt bật cười, "Lũ ngu đó, bạc thì không muốn, lại muốn mấy tờ giấy."

"Nếu là đồ thật thì chúng kiếm được nhiều lắm đấy." Hứa Thừa bình tĩnh đáp.

Cổ Nguyệt vẫn chẳng hiểu gì.

Nụ cười của Hứa Thừa trở nên đen tối, "Nói đến làm ăn, ở Tống quốc này, bất cứ thứ nhỏ nhặt gì sinh ra cũng để phục vụ mục đích đó hết."

Cổ Nguyệt, "Ngươi nói thế nghe hơi cực đoan....."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #dammy