Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

21

Ngày Nhất Bác mong chờ nhất cũng đã tới, ngồi trước màn hình máy tính mà cậu không dám nhìn vào đó, thấy tên của Vu Bân và Cảnh Nghi đã xuất hiện mà chưa có tên mình, Nhất Bác ôm lấy cái laptop chạy ra một góc bàn rồi nói mọi người không được lại gần. Một lúc sau thấy Nhất Bác gập chiếc máy lại, nước mắt ngắn dài chảy xuống còn khóc nấc lên thì ba Vương cùng mấy người bạn nhỏ cũng không kìm nén được mà khóc theo. Ba Vương đi tới ôm lấy cậu an ủi

"Được rồi mà con trai, con đã làm hết sức mình là được rồi, thi đỗ hay không cũng không quan trọng đâu con"

Nhất Bác ngồi thẳng người dậy, cậu nghẹn ngào nói với ba Vương rằng cậu đã thi đỗ rồi. Nhóm bạn nhỏ nhảy cẫng lên vì sung sướng, bọn họ chạy tới ôm lấy Nhất Bác rồi liên tục khen ngợi cậu rất giỏi. Ba mẹ Tiêu cũng tổ chức một bữa tiệc nhỏ chúc mừng Nhất Bác, mọi người đều có mặt đầy đủ chỉ thiếu mình Tiêu Chiến. Nhất Bác cũng không lấy làm ngạc nhiên vì điều này, bởi chính cậu là người quyết định buông tay nên sẽ không hy vọng thêm bất kỳ điều gì nữa.

Trước khi nhập học Nhất Bác đã tìm tới trung tâm học nấu ăn của Trác Thành. Nhìn thấy cậu anh ta rất vui, còn hỏi ngọn gió nào đã mang Nhất Bác đến với anh ta? Nhất Bác khẽ cười, nói cám ơn Trác Thành thời gian qua đã ở bên cạnh động viên, an ủi cậu, để tỏ rõ tấm lòng của mình thì Nhất Bác đã quyết định mời Trác Thành đi ăn cơm.

A Tử vừa lau sàn của quán café vừa vui vẻ nói đủ thứ chuyện với Tiêu Chiến, ngược lại tâm trí của anh lại đang treo lủng lẳng ở tận đẩu tận đâu, những lời mà cô ta nói chẳng lọt vào tai anh được chữ nào. A Tử than đói, cô ta muốn sau khi tan làm hai người sẽ cùng đi ăn cơm với nhau, không thấy Tiêu Chiến có ý kiến gì, A Tử chau mày khó chịu

"Tiêu Chiến, tôi hỏi thật nhé, hôm nay cậu có tâm sự à?"

"Tâm sự sao? Câu hỏi của cậu nghe cũng buồn cười quá rồi đấy"

Tiêu Chiến hờ hững trả lời câu hỏi A Tử rồi lại tiếp tục lau tủ kính với bệ đá. Bị làm lơ, A Tử bực tức mang túi rác ra bên ngoài vứt sau đó trút giận bằng cách dùng chân đá vào những bọc túi rác đó. Khi thấy tâm trạng thoải mái hơn cô ta quay lại quán café nhưng không thấy Tiêu Chiến đâu nữa, anh đã đi về trước để lại A Tử ở đó một mình.

Nhóm người Nhất Bác phải tham gia vào nghi lễ chào đón sinh viên mới. Vẫn là thể lệ cũ, những người không vượt qua được thử thách thì sẽ phải chịu phạt, không hoàn thành được hình phạt thì sẽ phải trở thành thư đồng của các anh chị khoá trên trong vòng hai tuần đến một tháng.

Nhất Bác tự tin lắm, cậu nói với Vu Bân và Cảnh Nghi rằng bọn họ chắc chắn sẽ vượt qua được thử thách ấy, vậy mà mới chạy được nửa vòng Nhất Bác đã ngã sấp ngã ngửa khiến các sinh viên xung quanh cười ầm lên, ngay cả Tiêu Chiến đứng quan sát ở cách đó không xa cũng không nhịn được mà bật cười.

Nhóm của Nhất Bác phải lãnh hình phạt cúi người xoay chong chóng năm mươi vòng. Thấy Nhất Bác giơ tay, người quản trò nghĩ rằng cậu muốn thực hiện hình phạt thay cho đội của mình lập tức mời Nhất Bác lên phía trên

"Vậy em sẽ lấy chong chóng ở đâu ra để quay đây ạ?"

Câu hỏi của Nhất Bác làm các sinh viên được một trận cười ngả nghiêng, A Tử đứng một bên còn dùng thái độ khinh miệt nhìn cậu. Cảnh Nghi ghé sát vào tai Nhất Bác nói nhỏ là không có cái chong chóng nào cả, chính bọn họ sẽ là chong chóng và phải đứng một chỗ xoay tròn năm mười vòng. Trong lúc vẫn chưa kịp hình dung ra cái hình phạt này là như thế nào, người quản trò lại lên tiếng thúc giục Nhất Bác mau đứng lên thực hiện hình phạt. Vì mấy lần ngã vừa rồi nên cổ chân của Nhất Bác bị trật, mọi người lại cho là cậu cố ý làm vậy để được miễn hình phạt. A Tử ghé vào tai của người quản trò nói nhỏ gì đó, xong cô ta lại quay sang nhìn Nhất Bác nhếch miệng cười

"Em sinh viên này thật không trung thực. Mau đứng lên đi nào, nếu không hình phạt sẽ tăng lên thành sáu mười vòng bây giờ"

Vu Bân với Cảnh Nghi muốn thay Nhất Bác thực hiện hình phạt nhưng người quản trò không đồng ý, với lý do Nhất Bác cố tình kéo dài thời gian thực hiện hình phạt. Bám tay vào vai của hai người bạn bên cạnh, Nhất Bác đứng dậy rồi tập tễnh đi lên phía trên. Người quản trò lại thúc giục nói Nhất Bác đừng làm trò nữa mà hãy thực hiện hình phạt ngay lập tức.

"Em sẽ thay bạn sinh viên mới này chịu phạt"

Tiếng nói quen thuộc cất lên, Nhất Bác quay lại phía sau thì nhìn thấy Tiêu Chiến đứng sát ở bên cạnh. Anh không nhìn Nhất Bác, cũng không nói gì với cậu mà trực tiếp đứng lên hẳn phía trên rồi khom mình bắt đầu quay tròn. Sau khi thực hiện xong hình phạt, Tiêu Chiến đứng ngay ngắn trước mặt người quản trò nói lớn

"Em là sinh viên năm hai khoa y dược, chịu phạt thay cho sinh viên năm một khoa y tá"

Sau lời giới thiệu của Tiêu Chiến vài phút, một tấm bảng được mang đến đeo vào cổ của Nhất Bác. Cậu ngơ ngác cầm tấm biển lên xem thì mở to mắt nhìn dòng chữ ghi trên đó

"Vương Nhất Bác năm nhất khoa Y tá, thư đồng của Tiêu Chiến năm hai khoa Y dược"

Lúc Tiêu Chiến cầm tay Nhất Bác kéo đi, toàn bộ sinh viên đều vỗ tay tán thưởng, chỉ có mình A Tử là tức giận, cô ta huých vào khuỷ tay của người quản trò rồi quay người bỏ đi.

Tiêu Chiến đưa Nhất Bác ra một cái ghế đá ở khuôn viên phía sau trường, anh giúp cậu xem qua và nắn lại cổ chân một chút, khi xác định Nhất Bác có thể đi lại bình thường anh mới gật đầu tỏ vẻ hài lòng.

"Được rồi, về nhà đi. Hẹn gặp lại vào ngày đầu tiên nhập học, em phải đến gặp tôi trước 12 giờ, đừng đến muộn đấy"

Thấy Nhất Bác vẫn cứ ngơ ra không hiểu gì, Tiêu Chiến cầm tấm bảng dí vào mặt của cậu

"Em phải làm thư đồng cho tôi trong vòng hai tuần. Ngoài những ngày em có tiết học thì em phải thực hiện nghĩa vụ của mình là ở bên cạnh để cho tôi sai khiến, hiểu chưa?"

Nhất Bác mơ hồ gật rồi lắc đầu tới chóng cả mặt, Tiêu Chiến ôm trán thở hắt ra một hơi

"Nói tóm lại... tôi bảo gì thì em cứ làm theo là được. Giờ thì đi về nhà đi"

Tiêu Chiến bước được vài bước rồi chợt dừng lại, anh quay người tiến về phía chiếc ghế đá Nhất Bác đang ngồi

"Quên mất, còn một chuyện nữa cũng rất quan trọng, là chuyện mà lần trước em nói với tôi ấy.... Tôi không chấp nhận đâu"

Tiêu Chiến cúi xuống áp sát Nhất Bác, hai tay chống lên thành ghế đá rồi bày ra thái độ vô cùng nghiêm túc

"Tôi.... không đời nào để cho em tự ý quyết định bất cứ điều gì, cũng không bao giờ cho phép em tự ý rời đi đâu hết... Nhớ đấy"

[.....]

Ngày nhập học đầu tiên, toàn bộ sinh viên của trường Y đều cảm thấy kỳ lạ trước khuôn mặt vui vẻ của Nhất Bác. Bình thường những sinh viên phải đeo tấm biển kia trên cổ đều mang bộ mặt nhăn nhó, khổ sở đến khó coi, vậy nhưng Nhất Bác lại có biểu hiện giống như rất là tự hào với nó vậy.

Đúng 12 giờ trưa Nhất Bác đứng đợi Tiêu Chiến ở cửa khoa y dược, anh nói trước tiên hai người sẽ đi tới căng teen ăn cơm trưa trước. Nhất Bác đứng ngang bằng với Tiêu Chiến, bước từng bước xuống bậc cầu thang. Nhìn xuống bước chân của cả hai, cậu thích thú khi thấy hai người bước cùng chân, cùng nhịp với nhau. Nhất Bác mỉm cười tự nói trong lòng 

"Cuối cùng thì tôi cũng đã được đi song song với cậu rồi này Tiêu Chiến, tôi thấy vui lắm đó, rất vui"

Xuống tới căng teen, Nhất Bác vui vẻ đi lấy đồ ăn cho Tiêu Chiến. Nhiều lúc thấy Nhất Bác cứ chạy tới chạy lui vẫn không lấy đủ đồ, Tiêu Chiến muốn đứng lên giúp nhưng cậu lại nói không cần. Sau khi xác định mọi thứ đã đầy đủ, Nhất Bác kéo ghế ngồi xuống đối diện với anh

"Tiêu Chiến, cậu có muốn dọn về nhà ở hay không?"

Thấy Tiêu Chiến mang cuốn sách sang một bên rồi nhìn mình chằm chằm nhưng không nói gì, Nhất Bác lại lên tiếng

"Mẹ Tiêu nhớ cậu lắm đó. Hơn nữa tôi cũng sắp phải dọn ra ngoài rồi, ba của tôi muốn chuyển về sống ở ngôi nhà bị sập trước đây, ba Tiêu đã cho người xây lại và nó đã hoàn thành xong rồi, nếu cậu về nhà sống thì mẹ Tiêu sẽ thấy vui hơn, còn cả tôi... tôi cũng..."

"Biết rồi, sao nói nhiều vậy chứ? Mau ăn cơm đi"

Tiêu Chiến khẽ chau mày lại rồi tiếp tục cầm cuốn sách che ngang mặt đọc, Nhất Bác chẳng nghĩ ngợi gì mà giật lấy cuốn sách trong tay anh đóng lại

"Đến giờ ăn cơm thì phải ăn cơm đi chứ, sao còn đọc sách nữa? Nào, mau ăn cơm"

Nhất Bác chú ý đến từng hành động nhỏ nhất của Tiêu Chiến. Mỗi lần anh đưa cơm lên miệng thì cậu cũng làm theo, anh cầm cốc nước lên uống cậu cũng làm y như vậy, mọi hình động đều diễn ra cùng lúc và song song với nhau, đây là điều mà Nhất Bác mơ ước từ rất lâu rồi.

Sau khi học xong hai tiết buổi chiều, Nhất Bác lững thững đi bộ về nhà, vừa đi cậu vừa nghĩ đến những chuyện đã được làm cùng với Tiêu Chiến, trong lòng cảm thấy rất rất vui mừng. Về đến cổng nhìn thấy chiếc xe ô tô tải đi ra, Nhất Bác vội vàng chạy như bay vào bên trong. Xe đạp, các thùng đựng đồ của Tiêu Chiến được xếp đầy sân, cậu đi vào trong nhà thì thấy anh với Tiểu Lam đang ngồi chơi game với nhau, niềm hạnh phúc cứ vậy mà trào dâng trong lòng. Bữa cơm tối lại có đầy đủ các thành viên, tiếng cười nói tuy ồn ào nhưng khiến bầu không khí gia đình thêm ấm cúng và vui vẻ.

Bởi vì sự vui mừng nên mất ngủ cả đêm, hôm sau Nhất Bác cuống cuồng ôm ba lô với sách vở đi học. Nhìn cậu tay xách, nách kẹp đủ thứ, Tiêu Chiến ngồi trong xe ô tô không nhịn được mà bật cười. Thấy Nhất Bác chạy vụt qua đầu xe, anh ấn còi xe khiến cậu giật nảy người. Tiêu Chiến ngó đầu qua cửa xe nói với Nhất Bác

"Định đi đâu thế hả cái đồ ngốc kia?"

"Tiêu Chiến, đừng giỡn nữa, tôi sắp muộn rồi đây này"

Nhất Bác phụng phịu cúi xuống nhặt lên cuốn sách vừa bị rơi. Tiêu Chiến mở cửa xe đi ra ngoài, gác tay lên cánh cửa nhếch miệng cười

"Lại dậy muộn chứ gì? Làm gì cả đêm mà không chịu ngủ sớm?"

Nhất Bác ngại ngùng lắp bắp nói, "Làm.... làm gì vào lúc đêm khuya được chứ? Có gì mau nói đi, tôi bị muộn rồi đó"

"Cũng được... Nếu em nghĩ em chạy sẽ nhanh hơn là đi với tôi thì tuỳ em"

Lúc này Nhất Bác mới nhìn vào cái siêu xe trước mặt, cậu nở một nụ cười sáng chói với Tiêu Chiến

"Đi xe này hả?"

"Sao nào? Đi không?"

"Đi... đi chứ..."

Nhất Bác chạy tới mở cửa xe ngồi vào ghế lái phụ, trên khuôn mặt vẫn hiện rõ sự vui mừng. Nhìn thấy nụ cười trong sáng, ngây thơ của cậu thì Tiêu Chiến cũng mỉm cười theo

"Chào mừng y tá Vương Nhất Bác đến với trường đại học Trung Y Dược"

Nhất Bác quay sang nhìn Tiêu Chiến rồi đáp lại, "Vâng, thưa bác sĩ Tiêu Chiến"

Nhìn thấy một vật mới lạ xuất hiện trên khuôn mặt điển trai, Nhất Bác không tránh khỏi sự ngỡ ngàng

"Tiêu Chiến, cậu đeo kính sao?"

"Tôi bị cận đấy"

"Ơ.... vậy tại sao tôi....?"

Tiêu Chiến chống tay lên thành ghế nhìn Nhất Bác trêu chọc, "Sao nào? Em giả vờ không biết hay là không biết thật đây. Nói thích tôi mà ngay cả việc tôi bị cận em cũng không biết, em thích tôi kiểu gì thế hả?"

"Ơ... thì....."

Nhất Bác đưa tay lên gãi đầu, quay mặt đi tránh ánh nhìn của Tiêu Chiến. Thấy cậu như sắp khóc đến nơi, Tiêu Chiến đành buông tha rồi khởi động xe đi tới trường học.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com