CHƯƠNG 19
Kao tỉnh dậy, cảm thấy một bàn tay mạnh mẽ ôm lấy mình từ phía sau. Kao cứng người khi nhìn vào bàn tay đang giữ mình. Nó rõ ràng thuộc về một người con trai. Kao tái mặt nghĩ mình đã bị bắt cóc, khi nhìn xung quanh Kao thấy mình đang ở trong phòng. Kao bỗng thấy bối rối.
Ai đang ôm mình?
Có phải cha mình từ trên trời xuống để ôm mình? Một ý nghĩ ngớ ngẩn xuất hiện trong đầu Kao.
Kao quay đầu lại nhìn người đang ôm mình từ phía sau và bất giác đỏ mặt khi nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ sau lưng mình. Kao đã quá mệt mỏi đến nỗi quên mất việc để Pete ngủ ở đây tối hôm qua.
Ngay cả khi mình để Pete ngủ cùng giường với mình, nhưng tại sao Pete lại ôm mình? Pete bị điên à?! Kao nghĩ, bốc khói với sự ngượng ngùng.
Rồi chuyện đêm hôm qua đột nhiên ùa về trong ký ức của Kao.
Chúng tôi lại hôn nhau.
Kao nhớ lại, những ngón tay rụt rè sượt qua môi mình, khi nó cảm thấy má mình nóng lên.
Mình không muốn như vậy. Pete bắt mình phải hôn nó. Đồ điên này! Một ý nghĩ tức giận xuất hiện trong não Kao.
Sự tức giận của Kao lại được thay thế bằng một suy nghĩ khác khiến khuôn mặt nó trở nên ấm áp.
Pete nói với mình rằng Pete thích mình... Mình bảo Pete phải chứng minh cho mình xem.
Kao nhắm mắt lại, rũ bỏ những suy nghĩ đó ra khỏi đầu.
Mày có điên không Kao? Mày hy vọng Pete cho mày thấy cái gì? Kao một lần nữa nổi giận vì yếu đuối, vì để cho sự phòng thủ của mình rơi xuống.
Kao tức giận, cũng ngượng ngùng nhưng sâu thẳm trong tim, Kao thực sự mong chờ Pete hành động theo lời mình, chứng tỏ với mình rằng Pete thực sự thích mình, nhưng Kao không thừa nhận điều đó, Kao từ chối đồng ý suy nghĩ của mình.
Sao cũng được! Kao rên rỉ.
Pete vẫn ngủ rất ngon sau lưng Kao, còn ngáy nhẹ. Kao cảm thấy hơi thở của Pete ngay bên tai, hơi thở của Pete đang thổi nhẹ làn da ở đó. Quá gần với Kao. Kao cố gắng gạt tay Pete ra khỏi người mình, nhưng người đang ngủ chỉ siết chặt vòng tay, ép lưng Kao vào ngực mình, khiến Kao ngượng ngùng thở hổn hển.
Người này thật không biết xấu hổ!
Sau đó Kao véo tay Pete rón rén nới lỏng sự kìm kẹp của Pete. Ngay lập tức Kao lăn ra khỏi người Pete. Nó nhìn thấy người đằng sau đang bĩu môi trong khi xoa bóp da thịt nơi Kao véo.
"Ai bảo mày ôm tao?" Kao hỏi Pete, liếc nó một cái.
Pete hỏi lại Kao.
“Tao chỉ ôm mày một chút nhưng mày véo tao làm tao vặn vẹo toàn thân.” Pete nghĩ chua chát.
Pete thực sự thức dậy sớm hơn Kao nhưng nó không thể đứng dậy khi thấy Kao đang rúc vào người mình một cách thoải mái. Khi Kao tỉnh dậy, Pete cố tình siết chặt Kao thưởng thức người con trai nhỏ bé đang chống lại mình nhưng không ngờ Kao lại véo mình.
"Tại sao? Có sai khi ôm mày không? Tao ôm người yêu khi ngủ có gì sai." Pete vặn lại.
Thực tế, Pete không bao giờ ôm người khác khi ngủ, Pete ghét điều đó, không thích có người ngủ gần mình chứ đừng nói đến việc tiếp xúc thân thể khi ngủ. Đó là lý do tại sao Pete không bao giờ để bất kỳ người yêu cũ nào ngủ qua đêm sau khi quan hệ tình dục với họ. Nhưng Kao thì khác. Quá khác biệt với bất cứ ai.
"Nói dối. Mày chưa bao giờ ôm tao trong lúc chúng ta ngủ chung trước đây." Kao nói trong khi với lấy chiếc khăn của mình.
Một nụ cười ranh mãnh xuất hiện trên môi Pete.
"Ồ, vậy là mày muốn tao ôm mày mọi lúc hả?" Pete nói, đôi môi hình thành một nụ cười tự mãn.
Kao khó chịu với nụ cười tự mãn mà Pete đang trao cho mình. Kao ném chiếc khăn vào mặt Pete, nhưng Pete chỉ cười thầm với nó.
"Đừng nói chuyện tào lao. Đi xuống tắm đi."
Sau đó Kao lục lọi tủ quần áo của mình, tìm quần áo hơi lớn để đưa cho Pete. Đó là một nhiệm vụ khó khăn vì Pete to và cao hơn nó, nên cuối cùng Kao đã đưa cho Pete chiếc áo thun quá khổ mà mình thường sử dụng khi ngủ.
"Mày đi đâu?" Pete hỏi khi thấy Kao đi ra khỏi phòng, khăn và quần áo treo trên tay.
"Tao xuống tắm ở tầng dưới." Kao trả lời ngắn gọn, đóng cửa phòng ngủ lại.
Pete chua chát lấy chiếc khăn mà Kao đưa mình rồi đi vào phòng tắm riêng của Kao.
Lần sau, chúng ta sẽ tắm cùng nhau.
----------
Pete đi xuống cầu thang sau khi tắm xong. Kao đang ở trong bếp giúp khuấy thức ăn trong nồi, trong khi mẹ Kao chuẩn bị đĩa và thìa trên bàn. Một cô gái trông trẻ hơn đang ngồi trên ghế, khuỷu tay chống trên bàn, ngón tay cái cuộn trên màn hình điện thoại.
Thật là một gia đình bận rộn. Pete nghĩ.
Pete không quen với tình huống này, vì chỉ có bố và nó sống trong ngôi nhà lớn của mình, đôi khi có thêm người giúp việc. Bố Pete luôn rời nhà từ sáng sớm để đi làm và người giúp việc sẽ đến chuẩn bị bữa sáng cho nó. Mọi việc đã luôn như vậy từ khi Pete còn nhỏ cho đến khi nó đủ lớn để chuẩn bị bữa sáng cho mình. Vì vậy, nhìn vào cảnh này làm Pete hơi ghen tị. Mặc dù Pete không có mẹ nấu ăn cho, nó vẫn muốn cha nuông chiều. Pete khao khát tình cảm nhưng ba nó quá mải mê với công việc trong công ty, nó không có anh chị em nào để chơi cùng hoặc nói chuyện. Thế là Pete lớn lên rất thiếu tình cảm.
Pete đứng đó lúng túng ở dưới cầu thang, nhìn gia đình theo thói quen chuẩn bị buổi sáng. Pete muốn về để dành thời gian riêng cho gia đình nhưng nghĩ rằng thật thô lỗ khi cứ đi như vậy.
"Uh Kao ..." Pete lúng túng gọi Kao đang cắt rau xanh.
Kao nhìn về phía Pete và nghĩ thật buồn cười khi thấy Pete luôn có khuôn mặt đăm chiêu, đứng đó rụt rè như một đứa trẻ đi lạc.
"Mày đang làm gì ở đó vậy? Đi đến đây ngồi." Kao cười nhẹ hất cằm về phía bàn ăn.
Pete gật đầu lúng túng khi ngồi xuống ghế đối diện với cô gái trẻ.
Đây là em gái của Kao. Pete suy nghĩ ngắn gọn.
Cô gái nhìn Pete rồi trao cho Pete một nụ cười rạng rỡ nhất.
"Chào bạn của Kao!" cô gái hào hứng nói.
Pete trả lại nụ cười rồi khẽ gật đầu.
"Xin chào em Kao" Pete chào.
Cô gái định nói gì đó với Pete nhưng cô được mẹ gọi vào bếp.
"Gift, đến đây lấy thức ăn này ra đi."
Cô gái nói ngắn gọn 'được' trước khi đứng dậy đi về phía bếp.
Pete lại ngồi đó lúng túng.
Mình có nên đi giúp không?
Có ổn không khi mình chỉ ngồi đây mà không giúp đỡ?
Pete định đứng dậy nhưng Kao đột nhiên đến, ngồi xuống cạnh nó sau khi đặt thức ăn đang cầm lên bàn. Mẹ và em gái của Kao cũng đến ngồi bên cạnh. Chiếc bàn trống bây giờ chứa đầy những thức ăn khác nhau với mùi thơm ngon.
Wow họ thường ăn nhiều vào bữa sáng? Pete tự hỏi.
"Đây, đây là đĩa của con." Suy nghĩ của Pete đã bị mẹ của Kao cắt đứt, bà đưa cho nó một đĩa cơm nóng.
Pete nói lời cảm ơn ngắn gọn khi mẹ của Kao gắp cho Pete rất nhiều loại thức ăn. Kao nhìn thấy điều này, hờn dỗi ngồi bên cạnh Pete.
"Mẹ, con thật của con là ai hả?" Kao gắt gỏng hỏi.
Người phụ nữ lớn tuổi cười khúc khích trước khi múc cho con trai.
"Bạn con là khách của chúng ta. Tất nhiên nên đối xử với bạn con tử tế hơn." Mẹ Kao nói với một nụ cười dịu dàng.
Kao chỉ khẽ bĩu môi lặng lẽ ăn thức ăn của mình. Pete cười toe toét nhìn Kao hờn dỗi, Pete nghĩ rằng Kao trông thật dễ thương và trẻ con.
"Hôm qua con đi đâu? Bạn của con đã đợi rất lâu." Mẹ Kao đột nhiên hỏi khi nhìn con trai mình.
Pete cũng quay đầu về phía Kao, đợi Kao trả lời câu hỏi của mẹ mình. Pete đã hỏi Kao câu hỏi tương tự đêm qua nhưng Kao không trả lời.
Kao thận trọng nhìn về phía Pete trước khi nhìn lại mẹ mình.
"Uh, hôm qua con lại đi giúp P'Sun." Kao nói khẽ.
"Ở quán cà phê?" Mẹ Kao hỏi.
"Vâng, có nhiều khách hàng."
Pete cau mày khi nghe câu trả lời. Nó muốn nói với Kao rằng mình đã đến đó ngày hôm qua để tìm nhưng không thấy Kao ở đó. Nhưng Pete nhịn không hỏi Kao.
"Ồ đúng rồi, con chưa nói tên của con là gì, chàng trai trẻ." Người phụ nữ lớn tuổi quay đầu về phía Pete.
Pete rụt rè đặt thìa xuống trả lời.
"Tên con là Pete."
Người phụ nữ lớn tuổi gật đầu, nở nụ cười ấm áp.
"Mẹ đây là tên cướp mà mẹ nghĩ hôm nọ." Kao cười khúc khích trêu chọc khiến Pete véo vào đùi Kao.
Mẹ của Kao chỉ trách con trai vì trêu chọc khách của mình.
"Con không biết P'Kao lại có một người bạn đẹp trai như P'Pete." Em gái của Kao đột nhiên xen vào, nở nụ cười rạng rỡ với Pete.
Nụ cười tự mãn của Pete trở lại trên môi khi Kao chế giễu em gái mình.
"Anh ấy đẹp trai nhưng não chỉ nhỏ thế này." Kao nói trong khi so ngón tay cái và ngón trỏ với nhau. Điều này khiến Pete phải véo Kao lần nữa, gửi cho Kao một cái lườm nhỏ.
Mẹ của Kao chỉ lắc đầu với những lời trêu ghẹo của con trai mình. Bà rất vui vì Kao có một người bạn tốt. Bà nghĩ rằng Kao đã học quá chăm chỉ, người bạn duy nhất mà Kao từng có là Rain. Bà rất vui khi Kao có bạn khi lên đại học.
"Thay vì trêu chọc, tại sao con không tự dạy bạn con học. Con thích dạy học không?" Mẹ Kao đột nhiên nói.
Kao ngay lập tức lắc đầu phản đối, với lấy chiếc ly bên cạnh uống nước, nhưng trước khi Kao nói chuyện, Pete đã cắt lời Kao.
"Yea, Kao không muốn dạy con." Pete nói trong khi cố tỏ ra đáng thương trước mặt mẹ của Kao.
Kao mở to mắt quay đầu về phía Pete.
Không muốn dạy Pete?
Tên khốn này thậm chí không bao giờ đến lớp và nó dám nói rằng mình không muốn dạy nó?
Tao sẽ dạy cho mày một bài học tốt sau này.
Trước khi Kao có thể tự vệ trước mặt mẹ mình, em gái nó đã cắt lời.
"Ừ, em hiểu P’Pete. P'Kao cũng không bao giờ muốn dạy em." Em gái của Kao gật đầu trước lời tuyên bố của Pete, khi đó cô bé cũng thể hiện một khuôn mặt đáng thương.
Có phải hai cái mông lười biếng này chỉ đập vào mình?
Kao đã cảm thấy bị phản bội bởi chính bạn và em gái của mình. Nó muốn phàn nàn với mẹ nhưng một lần nữa lại bị cắt đứt.
"Thôi được rồi, đã tranh cãi xong chưa. Ăn hết thức ăn của con đi." Mẹ của Kao nói trong sự thích thú. Bà thấy buồn cười khi nhìn những đứa con của mình tranh cãi như những đứa trẻ. Không biết rằng Kao đã hờn dỗi.
Kao tiếp tục ăn thức ăn của mình một cách hờn dỗi, đôi môi lẩm bẩm những lời phàn nàn mà nó không cần phải nói.
Kao tự hỏi ai là con trai thực sự của mẹ.
-----------
Sau khi họ ăn xong, Pete giúp Kao rửa chén trước khi ra về. Kao đang đi cùng Pete ra ngoài cổng nhà họ. Đôi mắt của Kao loanh quanh tò mò tìm chiếc xe của Pete. Kao không nhìn thấy bất kỳ chiếc xe nào đậu trước nhà mình hôm qua khi P'Sun đưa mình về nhà.
"Mày đã đỗ xe ở đâu?" Kao tò mò hỏi Pete.
"Ở công viên." Pete trả lời một cách bình tĩnh khi đi ra khỏi cổng.
Gì? Công viên?!
Kao bị sốc. Công viên trong khu phố cách nhà Kao 8 căn.
"Tại sao mày lại đỗ xa như vậy?" Kao ngơ ngác hỏi.
"Mày tránh tao như bệnh dịch. Mày thậm chí sẽ không vào nhà nếu thấy xe của tao đậu ở đây?" Pete hỏi Kao với một nụ cười bẽn lẽn.
Kao không thể trả lời câu hỏi của Pete.
Pete chỉ đưa cho Kao cái nhìn 'Tao biết điều đó' còn Kao tránh ánh mắt của nó.
"Dù sao đi nữa, hẹn gặp lại mày." Pete nói với Kao khi cách Kao vài mét.
"Tại sao tao lại phải gặp mày vào ngày mai?" Kao hỏi Pete một cách thận trọng.
"Bởi vì đây là cách tao tán tỉnh yo…" Trước khi Pete nói xong, Kao đã đóng sập cửa cổng hét lên 'Đừng đến đây' với Pete. Pete chỉ cười thầm trước hành vi dễ thương của Kao khi đi về phía chỗ đỗ xe của mình.
Hôm mai mình đã gặp mẹ vợ của mình. Bây giờ bước tiếp theo mình phải làm như thế nào?
-------------
Pete đã đến trước cổng nhà của mình (giống như một biệt thự) nhưng nó được chào đón bằng một chiếc xe hơi quen thuộc đậu trước cổng. Khi người trong xe nhìn thấy xe của Pete, lập tức bước ra. Nhìn thấy người này Pete cảm thấy chứng đau nửa đầu của mình xuất hiện.
Tại sao cô gái này lại ở đây?
Mint đi về phía xe của Pete, cô nhẹ nhàng gõ vào cửa xe hơi của Pete. Pete miễn cưỡng trượt cửa xe xuống, ánh mắt lạnh lùng khi nhìn Mint. Lông mày Pete nhướn lên khi đợi Mint nói chuyện.
"Pete, xin đừng bỏ em." Mint thẳng thắn đi đến cầu xin.
Pete đã đoán được những điều như vậy xảy ra với mình, nhưng nó không ngờ Mint trở nên dai dẳng đến khó chịu khi muốn quay lại với mình. Tận sâu trong tim, Pete thực sự hối hận vì là một kẻ ăn chơi.
"Xin anh, em thực sự muốn được ở bên anh một lần nữa." Mint tiếp tục nói khi thấy Pete không trả lời.
Pete đã trở nên cáu kỉnh khi nghe Mint nói, nó vô thức xoa bóp da thịt giữa lông mày bằng ngón tay cái và ngón trỏ. Rồi nó bình tĩnh thở ra khi nhìn về phía Mint.
"Tôi không thích cô chút nào, cô hiểu không?" Pete hỏi cô bằng ánh mắt lạnh lùng.
Mint há hốc miệng muốn trả lời nhưng Pete lại tiếp tục: "Mint…Tôi thực sự mệt mỏi vì điều này. Tôi đã cố gắng kết thúc mọi thứ tốt đẹp với cô nhưng bây giờ …nhìn cô chỉ thấy khó chịu." Pete nói với vẻ lạnh lùng thờ ơ của mình. Không quan tâm nếu mình thực sự làm tổn thương cảm xúc của Mint.
Trước khi Mint có thể nói lại bất cứ điều gì, Pete đã trượt cửa sổ lên, lái xe ra khỏi đó mặc dù Pete chỉ muốn vào nhà. Pete thà lái xe vô mục đích còn hơn bị Mint như một người phụ nữ điên rồ làm phiền.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com