Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 13

Tiếng la hét có thể nghe thấy được từ hàng dặm xa khi binh đoàn Tử Thần Thực Tử thiêu rụi những căn nhà và tấn công dân cư trong làng. Tom cho nổ tung một tên ngu ngốc dám cả gan thách thức hắn và tiếp tục đi về phía thị trấn nhỏ của Hogsmeade.

"Nhớ kỹ. Không giết chóc cho đến khi ta ra lệnh. Nếu các ngươi tìm được Harry, bắt cậu ấy và đưa cho ta."

Bọn Tử Thần Thực Tử gật đầu và tản ra, bắt đầu thô bạo truy bắt tất cả mọi người từ nơi ẩn núp của họ và vây họ lại một chỗ.

Tom chĩa đũa phép và cổ họng và ếm một bùa Tăng Âm, "Hogwarts chú ý," giọng nói của hắn vang dội khắp xung quanh, "Chúa tể Hắc Ám đang nói với các mi. Các mi đã lấy đi một thứ của ta và ta muốn nó được trả về. Nếu các mi không mang Harry Potter đến cho ta trong vòng một tiếng đồng hồ tới, ta sẽ bắt đầu tiêu diệt những kẻ vô tội này, lên lượt từng người một, và thiêu cháy thị trấn này cũng với bọn chúng."

Tom thì thầm một câu thần chú hóa giải và âm thanh của hắn trở lại bình thường. Hắn liếc mắt nhìn đám đông đang hình thành và nhìn hắn đầy sợ hãi. Nhưng hắn phớt lờ chúng và hướng mắt về phía lâu đài ở nơi xa xăm kia. Nơi mà hắn từng gọi đó là nhà, hiện tại đang giam giữ con tin duy nhất của hắn mà hắn yêu thương tha thiết và hắn sẽ không hề do dự mà đánh sập nơi đó nếu việc ấy đồng nghĩa đưa được Harry quay về bên hắn.

Nhưng Tom biết một khi Harry phát hiện ra cuộc tấn công và yêu cầu của hắn, cậu sẽ đến cùng hắn. Tất cả những gì hắn phải làm bây giờ là chờ đợi, rồi hắn sẽ có được bé mèo quay về trong vòng tay.

xxxxx

Khoảnh khắc những từ ngữ tuôn khỏi miệng giáo sư McGonagall thì Harry đã biết cậu phải làm gì. Tom đã đến vì cậu và nó phụ thuộc vào việc Harry quay lại cạnh hắn. Cậu nhìn Ron và Hermione và hai người gật đầu. Họ tham gia cùng cậu.

"Ta sẽ tập hợp Hội Phượng Hoàng," cụ Dumbledore nói trong khi quay ra phía cửa. "Hãy đảm bảo mọi học sinh đều ở trong phòng sinh hoạt chung của Nhà."

Giáo sư McGonagall gật đầu và vội vàng rời khỏi đấy, hiệu trưởng theo ngay sau lưng bà. Cụ dừng lại nơi cánh cửa và nghiêm túc nhìn Harry, "Đừng chạy khỏi đây Harry," cụ nói. "Đó là vì sự an toàn của chính con," và lướt ra khỏi phòng.

Lớp lông trên lỗ tai Harry buồn bực dựng đứng; cụ không thể ra lệnh cho cậu, cậu vẫn sẽ đi cho dù cụ có thích điều đó hay không đi chăng nữa. Cậu ra đến cửa cùng với Ron và Hermione ngay đằng sau và nhìn ra phía ngoài. Học sinh và giáo sư đang gấp gáp chạy quanh, cố gắng quay về phòng sinh hoạt chung trong khi các giáo sư khác hướng dẫn cho họ.

"Ba đứa các con đang làm gì ở đây?" một giọng nói vang lên từ phía sau và ba người cứng ngắc tại chỗ.

"Tụi con đang cố ngăn Harry rời khỏi đây," Hermione nói xạo, tóm lấy áo cậu và giả vờ như đang kéo cậu cách xa cánh cửa.

"Trò Potter. Trò đã nghe hiệu trưởng nói rồi đấy. Trò không thể đi. Đặc biệt là trong tình trạng hiện tại của trò," bà Pomfrey nói.

"Cụ Dumbledore không thể kiểm soát con và con đã thấy ổn rồi. Con cần phải đến chỗ Tom và bà không thể ngăn con được," cậu giật tay khỏi Hermione, rút đũa phép ra và chĩa vào người nữ y tá. "Stufety."

Hermione nhảy dựng khi bà Pomfrey ngã xuống sàn. "Harry!"

"Mình xin lỗi nhưng mình sẽ không để ai cản đường mình."

Ron gật đầu và tiêu hóa ý nghĩa đằng sau những cụm từ đó.

Cả ba nhìn lên khi họ nghe thấy giọng nói của Voldemort vang vọng khắp trường và yêu cầu của hắn là trao trả cậu về. Đuôi của Harry vẫy vẫy trong vui sướng vì những gì Tom sẵn lòng vượt qua để đưa cậu quay lại bên hắn.

"Ừm," Ron nói, "Mình cho là bọn mình nên đi đi."

Họ gật đầu và rời khỏi bệnh thất, đánh choáng hai người canh gác đang ở đó để chắc chắn rằng Harry phải ở nơi cậu nên ở, sau đó tránh né những học sinh và trốn tránh các giáo sư khi chạy trốn; Harry dẫn dường đến địa đạo bí mật đằng sau mụ phù thủy chột mắt. Họ đã đến đây trong thời gian kỷ lục. Cả ba băng qua dãy hành lang và leo lên cửa sập của hầm rượu tiệm Công Tước Mật, sau đó tiếp tục vòng qua những gian hàng kẹo đến cửa ra vào, nơi mọi người đang le hét và chạy tán loạn khỏi những gã đàn ông mặc áo chùng đen.

Harry khẽ kêu meo meo. Làm sao mình tìm được Tom ở chỗ này đây? Cậu quan sát mỗi phương hướng. Tom! Anh đang ở đâu? Cậu bất ngờ cảm thấy có gì đó tan vỡ bên trong đầu và một cuộc đột kích cảm xúc bất thình lình, đa phần là giận dữ, nhấn chìm cậu mà không phải cảm giác của chính cậu. Harry nhanh chóng chớp chớp mắt khi một sự hiện diện thoải mái quen thuộc sưởi ấm cậu từ tận đáy lòng.

: Tom : cậu ngập ngừng gọi thử.

Im lặng rồi cơn thịnh nộ bắt đầu tiêu tan. : Harry? :

: Tom! Là anh! :

: L-Làm sao? :

: Em không biết :

Tom thoáng yên lặng và hắn cảm thấy có gì đó giật mạnh mối liên kết mới đã được hình thành này giữa tâm trí họ. : Có vẻ thứ gì đó đang khóa sự kết nối này khỏi sự hình thành, nhưng bằng cách nào thì ta không chắc. :

: Em không biết. Em chỉ cảm nhận được là anh đang rất, rất, rất giận dữ. :

: Có lẽ là vì hiện tại ta đang nói chuyện với Dumbledore. :

: Nó giải thích được mọi chuyện đấy. :

: Phải không? Nhưng cũng không quan trọng. Em đang ở đâu? :

: Em đang ở Hogsmeade gần tiệm Công Tước Mật. :

: Ta sẽ đến đón em. : Hắn dừng lại, : Đừng ngần ngại cào cấu. Lão già ngu ngốc không để ta rời khỏi đây. :

: Được rồi. Vậy em sẽ đến chỗ anh. :

: Cũng được. Ta đang ở gần Lều Hét. :

"...ry?"

Harry chớp mắt và nhìn thẳng vào đôi mắt tràn đầy lo lắng của Hermione. "Harry? Harry? Trả lời mình đi."

"Không sao đâu Hermione. Mình ổn," Harry trả lời với một nụ cười tươi rói trên mặt.

"Chuyện quái gì đã xảy ra vậy?" Ron hỏi. "Bồ hoàn toàn mất hồn."

"Ừm, mình thực sự cũng không biết tại sao. Nhưng có gì đó đã xảy ra và một liên kết được hình thành giữa đầu óc mình với Tom."

"Ý bồ là thần giao cách cảm ấy hả?" Hermione kinh hãi hỏi.

"Yeah. Đúng rồi. Và anh ấy đang đợi mình," Harry nói và nhìn về hướng đối diện, nơi những người khác đang chạy ra khỏi đó.

"Chờ đã Harry," Ron hét lên, theo sát cậu và cố gắng né những câu thần chú bay lạc.

"Bồ phải cẩn thận đó Harry," Hermione nói, "còn đứa bé."

Harry đặt tay lên vùng bụng vẫn còn phẳng lỳ của cậu đầy che chở, "Mình biết. Mình sẽ không sao. Một khi mình trở về bên Tom, mọi thứ sẽ ổn thôi," cậu nói, nhưng có vẻ là dành cho đứa con còn chưa chào đời hơn là bạn bè cậu.

"Bồ có biết hắn ta đang ở đâu không?" Ron hỏi.

"Uh huh. Lối này," cậu nói, chỉ thẳng về hướng cậu đang chạy tới.

"Cũng chẳng có tác dụng gì mấy," Hermione nhận xét, cúi xuống khi một lời nguyền bay xẹt qua đầu cô bé.

"Đừng lo, mình biết mình đang đi đâu mà."

"Đó là điều mình đang lo sợ đấy," Ron thở hụt hơi cằn nhằn.

"Harry!" ai đó hét lên. Harry dừng lại và quay về phía giọng nói đó. Là thầy Remus. "Con đang làm gì ngoài đây hả?"

"Tom đã đến vì con, con đã nói là anh ấy sẽ làm thế. Con quay về với anh ấy," Harry trả lời và tiếp tục lao về phía trước, muốn đến với Tom sớm nhất có thể.

"Harry! Ngừng lại đi con. Hắn sẽ giết con mất," Remus gào lên khi thầy hóa giải một câu thần chú và bắt đầu hướng về phía họ. Harry cảm thấy rất tệ khi phản bội thầy, nhưng cậu phải đến nơi cậu thực sự thuộc về, thế nên cậu vẫn đi tiếp. "Ron, Hermione. Các con ngăn nó lại đi. Bọn họ sẽ bắt nó đi lần nữa."

"Con xin lỗi, giáo sư," Hermione nói và đều theo sau Harry. Remus chết lặng nhìn theo, sau đó bắt đầu hét gọi và năn nỉ cả ba quay về, nhưng họ vẫn cứ đi. Cuối cùng thì âm thanh của chú cũng bị khuất lấp bởi cuộc chiến.

"Thầy ấy cách bao xa rồi?" Ron hỏi, thở dốc cố gắng theo kịp tốc độ kinh ngạc của Harry đôi khi có được. Thậm chí cậu còn tránh né lời nguyền cứ như không.

"Không xa lắm. Thầy ấy chỉ-" cậu bị cắt ngang khi một tên Tử Thần Thực Tử khoác áo choàng che kín tóm lấy tay cậu.

"Chủ nhân?" người đàn ông do dự hỏi.

Harry ngước nhìn người đàn ông đeo mặt nạ, "Vâng?"

Tên đó thở ra nhẹ nhõm, "Tốt quá. Đúng là cậu. Chúa tể Hắc Ám đang đợi."

"Tom?" cậu hưng phấn hỏi, đôi tai dựng thẳng lên. "Đưa tôi đến chỗ anh ấy," Harry yêu cầu.

"Lối này. Nhớ theo sát," người đàn ông nói và bắt đầu di chuyển. Harry đi theo, gần như bùng nổ vì vui mừng. Cậu đang đến gặp Tom! : Em gần đến rồi, Tom! :

Đằng sau họ thì Ron và Hermione đang hoang mang nhìn nhau nhưng vẫn đi theo.

Sau 3 phút băng qua hàng loạt dãy nhà, họ đã đến nơi trống trải trước Lều Hét. Có rất nhiều Tử Thần Thực Tử xung quanh khu vực này đang chiến đấu chống lại người của Hội Phượng Hoàng và ngay chính giữa tâm điểm là Tom. Vẫn đẹp trai như lần cuối cậu nhìn thấy hắn, nhưng đôi mắt hắn đỏ ngầu. Trong khoảng thời gian khi cậu còn ở tại Thái ấp Riddle, Tom đã tìm được một cách có thể thay đổ mắt hắn về màu sắc nguyên gốc. Nhưng hiện giờ có thể nói hắn rõ ràng đang bị chọc giận, có lẽ là vì hắn phải làm gì đó với cụ Dumbledore đang đứng trước mặt.

"Tom, cậu cần phải dừng chuyện này lại."

"Không. Ta sẽ đưa Harry về bên mình và ta sẽ không rời khỏi cho đến khi ta đạt được mục đích."

"Tom," cụ Dumbledore cảnh báo hắn, "Thần Sáng đang trên đường đến đây. Cậu sẽ bị bao vây."

"Lũ Thần Sáng là cái thá gì chứ. Ta không quan tâm đến việc ông nghĩ gì, ta đến đón Harry."

"Harry đang được giữ an toàn tại trường, cậu sẽ không bao giờ đụng một ngón tay vào thằng bé được."

Tom nhếch môi cười, "Ông chắc chắn vậy sao?"

"Ta sẽ không để ngươi đoạt cậu bé đi, Tom," cụ Dumbledore nói, rút đũa phép ra.

Tom gầm gừ giận dữ vì cái cách mà vị hiệu trưởng bình tĩnh nói thế. Như thể lời ông ta là tuyệt đối và hắn cũng rút đũa phép ra.

"Thưa Chúa tể!" một tên Tử Thần Thực Tử lớn tiếng, chạy vội về phía hắn. Tom liếc nhìn tên đó rồi quay lại nhìn cụ Dumbledore. "Có chuyện gì?"

Harry vươn người khỏi tầm chắn của tên Tử Thần Thực Tử, "Tom!" cậu hét lên trong hạnh phúc.

Tình thế thay đổi chớp nhoáng, mọi cơn phẫn nộ đều tan biến khi hắn nhận ra Harry và đôi mắt hắn chuyển từ đỏ rực sang xanh lam sâu thẳm. "Harry," hắn thì thầm và bắt đầu tiến lên phía trước.

Họ gặp nhau giữa đường, Harry nhào vào vòng tay Tom, kêu lên vui sướng và quấn cả tay lẫn chân quanh người hắn, cậu hôn hắn hết lần này đến lần khác trong khi không ngừng gọi tên hắn. Tom cho phép chính mình siết chặt Harry vào lòng, đón nhận vài nụ hôn mà Harry trao cho hắn.

"Em rất nhớ anh!" Harry rên rỉ, trận mưa hôn ngừng lại và bấu chặt lấy hắn.

"Ta cũng vậy. Ta không biết em đã đi đâu. Ta đã tìm em khắp nơi," Tom nhẹ nhàng nói, càng ôm sát cậu.

"Em xin lỗi. Em không thể làm được gì."

"Ta biết. Ta biết. Nhưng bây giờ em đã quay trở lại nên tất cả đều không sao."

Harry gật đầu, nuốt nước mắt vào trong, "Em yêu anh, Tom."

"Ta cũng yêu em," Tom thì thầm đáp lời và hôn cậu say đắm; rành rành trước mọi người đang quan sát trong cơn kinh hoảng. Nụ hôn mạnh bạo, đầy chiếm hữu nhưng cũng ngọt ngào mê say. Sau đoạn thời gian bị chia cắt quá lâu dường như khiến cả hai trở nên đói khát. Môi họ quyện lấy nhau, lưỡi họ hoang dại tranh đấu, tất nhiên là Harry thua cuộc và cậu để mặc Tom tham lam cắn nuốt khoang miệng mình. Không khí nhanh chóng trở thành một vấn đề nguy cấp và Tom dứt môi ra, ép Harry xuống thấp hơn, nhưng kéo sát cậu vào người hắn hơn, luồn tay xoa xoa mái tóc cậu.

Harry hạnh phúc kêu meo meo và vẫy đuôi trong khi vùi mình vào sâu trong cái ôm của Tom. "Đừng bao giờ để em đi nữa," cậu thì thầm.

"Ta sẽ không," Tom lẩm bẩm và ngước nhìn cụ Dumbledore, người đang quan sát sự biến chuyển trong cơn kinh ngạc và hoang mang, đôi mắt hắn nhấp nháy ánh đỏ cảnh cáo. Một chuỗi từ ngữ tuôn ra từ miệng Tom mà Hội Phượng Hoàng không thể hiểu được trong khi Chúa tể Hắc Ám siết lấy người yêu chặt hơn. Nhưng Harry hoàn toàn thấu hiểu và cậu vui sướng run rẩy -Của ta!-

Tom nhìn đi nơi khác và nhấn một nụ hôn lên đỉnh đầu Harry, chính giữa đôi tai cậu trước khi bế cậu lên theo kiểu bế cô dâu. Tom liếc nhìn bọn thuộc hạ vẫn đang trố mắt trân trân trong bàng hoàng. "Chúng ta đi," Tom ra lệnh và bọn Tử Thần Thực Tử nhảy dựng lên rồi theo sát ngay sau chúa tể của chúng.

Họ băng qua cậu nhóc Ron và cô bé Hermione đang ngập ngừng, cậu bảo Tom dừng lại. Tom ngừng bước khi nghe cậu yêu cầu và quay sang đối mặt với bọn họ. Ron và Hermione run rẩy trước uy quyền trong đôi mắt hắn, thách thức họ phản đối thử xem.

"Cám ơn mấy bồ đã giúp mình," Harry nói, siết chặt vòng tay quanh cổ Tom, hối thúc hắn nói gì đó.

"Đúng vậy. Cám ơn," Tom cứng còng lên tiếng.

"Chuyện nhỏ thôi mà," Hermione ấm áp đáp lời.

"Mình cho là bây giờ mình thực sự tin lời bồ rồi đó," Ron lí nhí nói, đánh mắt nhìn Chúa tể Hắc Ám hàng thật giá thật.

Harry cười lớn, "Yeah, mình cũng cho là thế. Mình hi vọng mấy bồ không vướng phải rắc rối quá lớn."

"Đừng lo," Ron nói với một nụ cười toe toét.

"Chúng ta sẽ gặp lại nhau chứ?" Hermione trông mong hỏi.

"Mình không biết nữa. Nhưng mình sẽ viết thư cho mấy bồ," Harry nói và nhìn Tom xin phép, Tom gật đầu đồng ý. Harry tươi cười rạng rỡ và ôm chặt Tom, "Mình sẽ viết thư," cậu lặp lại.

"Tốt hơn là bồ nên làm thế," Hermione gắt, nhưng cũng mỉm cười như cậu.

"Chào nhé," Harry nói và họ lại tiếp tục bước đi.

"Harry!" Remus tuyệt vọng gọi cậu từ phía sau, "Con đang làm gì vậy?"

Harry nhìn Tom rồi đến Remus, "Con về nhà."

Rồi họ biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com