Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương II

Kim Mẫn Đình vừa về nhà, trong đầu lại nhớ đến Lưu Trí Mẫn. Ngã đầu xuống gối, thứ đầu tiên hiện ra lại là hình bóng của Lưu Trí Mẫn. Nàng bị đối phương thu hút về mọi thứ không riêng gì vẻ bề ngoài. Quả thật là ở Lưu Trí Mẫn có một sức hút rất lớn có lẽ là với cả hai giới. Bảo sao Kim Mẫn Đình trước đây không si mê cho được.Và bây giờ có lẽ nàng cũng giống với Kim Mẫn Đình trước đây rồi. Không thể loại bỏ được dáng vẻ của Lưu Trí Mẫn ra khỏi tâm trí mình.

"Em đã nói chị đừng chờ anh ta làm gì, anh ta sẽ không đến đâu."

Lưu Dương Dương ngồi trên ghế lái, tay ôm vô lăng lái xe quay về chung cư nơi hai chị em họ đang sống. Cả cậu cũng chán ngán chuyện của chị mình, mười năm trời dài đăng đẳng, rốt cuộc cũng chẳng đi đến đâu. Thế thì tại sao còn phải cố chấp níu giữ chứ?

"Không thể trách Thế Trường, anh ấy bận công việc mà. Thế Trường không thể..."

"Em thấy chuyện hai người không đi đến đâu đâu. Tuổi trẻ qua nhanh lắm, đừng uổng phí vì một Lương Thế Trường." Dương Dương biết được tiếp theo Trí Mẫn sẽ nói gì, nhanh chóng cắt ngang trước. Đã bao lần cậu cố khuyên nhủ chị gái sớm rũ bỏ mối tơ vương mãi chẳng dệt thành mộng này, nhưng rồi đâu vẫn hoàn đấy, Dương Dương cũng chỉ biết thở dài. 

Mười năm, khoảng thời gian mười năm rốt cuộc cô nhận được gì? Cô cố chấp để rồi được cái gì, Dương Dương cậu không hiểu chị mình là vì cái gì mà vẫn dây dưa không dứt với Lương Thế Trường? Mười năm qua, cậu chứng kiến tất cả quá trình. Giữa hai người họ có những gì cậu không thể biết hết nhưng những thứ cần nắm rõ Dương Dương đều nắm chắc. Bao nhiêu lần Lương Thế Trường lỡ hẹn, không thể đếm trên đầu ngón tay vì điều ấy cứ như diễn ra thường xuyên vậy. Lý do muôn thuở vẫn là bận công việc, không hẹn đối tác cũng là bận việc với ông chủ.

Thậm chí có những lần Dương Dương chứng kiến Lưu Trí Mẫn vì hắn mà khóc. Chị cậu vì Lương Thế Trường mà chịu đựng, kết quả đổi lại là gì? Mười năm lãng phí thanh xuân chẳng đổi lại chút danh phận. Thế mà Trí Mẫn vẫn mong một ngày Lương Thế Trường suy nghĩ lại, Dương Dương nghe đến mà giận.

"Dương Dương này, dạo này công việc của em ở công ty ổn chứ?" ngồi đối diện cậu em trai dùng bữa tối, trừ chuyện này ra Trí Mẫn chẳng biết nên hỏi gì để xua đi bầu không khí im lặng giữa hai người.

"Tốt thôi chị, không có gì đáng nói đâu." gắp miếng thịt bỏ vào miệng nhai, nuốt xuống bên dưới, Dương Dương trả lời chị mình. Tất nhiên đó chỉ là câu trả lời cho có lệ vì gần đây cậu với gã sếp họ Kim của mình quan hệ không được tốt cho lắm.

"Công việc quan trọng nhưng ít nhất cũng nên kiếm một anh người yêu từ bây giờ đi. Em cũng đã hai mươi sáu tuổi rồi còn gì?"

Trí Mẫn biết rõ tính hướng của em trai mình, thích nam không thích nữ. Không chỉ riêng cô mà cả ba mẹ hai người đều biết cả, có thể người ngoài dị nghị nhưng trong nhà chẳng ai trách móc cậu điều này. Trái ngược lại họ còn rất hiểu cho cậu, đặc biệt là chị gái Trí Mẫn. Những kẻ bên ngoài nói gì mặc kệ, chẳng qua chỉ là gió thoảng mây bay. Cái duy nhất Dương Dương để ý chính là thái độ của người nhà. Hạnh phúc làm sao khi có được sự chấp nhận, cảm thông từ ba, mẹ, chị gái.

"Em độc thân là có lý do hết. Còn chị, lo mà sắp xếp nội trong năm nay hoặc trễ nhất là năm sau phải nhanh chóng kết hôn kìa."

"Chuyện đó..." nói đến đây tâm trạng lẫn bầu không khí bỗng dưng trùng xuống. Dương Dương chợt nhận ra bản thân hình như đã nói ra điều không nên nói mà cúi mặt xuống.

"Em...xin lỗi."

"Không sao đâu. Ăn nhanh đi, trễ lắm rồi đó."

"Vâng."

Mẫn Đình đứng trên sân thượng, hai tay vịnh lên thành lan can. Đang suy nghĩ mông lung, một cái vỗ vai khiến nàng chợt giật mình. Nhìn lại rốt cuộc là kẻ nào, hoá ra là Khương Huệ Nguyên mới vừa vỗ vai nàng. Huệ Nguyên vừa mới đến đây, trên tay cầm hai lon bia vẫn còn lạnh đưa cho nàng một lon. Lon còn lại Khương Huệ Nguyên tự bật nắp, hớp lấy một ngụm.

"Bác sĩ Khương, chị mà cũng uống những thứ có cồn này sao?"

"Bác sĩ chứ đâu có phải thầy tu mà không cho uống? Cũng giống như mấy người sản xuất thuốc lá mà để cảnh báo là hút thuốc lá có hại cho sức khỏe trên bao bì vậy thôi." câu trả lời này của Khương Huệ Nguyên thật sự làm Kim Mẫn Đình chẳng biết cãi lại thế nào.

"Anh ba của em ổn chứ chị?"

Khương Huệ Nguyên là bác sĩ tư làm việc cho nhà họ Kim. Bình thường không có gì cần Huệ Nguyên sẽ ở phòng khám tư tự mở khám bệnh. Khi có việc thì người của Kim gia sẽ gọi cho Huệ Nguyên đến nơi. Nhị thiếu gia Đình Hựu hôm nay trong người không khỏe thế nên Huệ Nguyên mới ở đây.

"Nhị thiếu gia đã ổn rồi. Cũng tại cậu ta thôi, tham công tiếc việc quá làm gì rồi ảnh hưởng đến sức khỏe cơ chứ?"

"À phải rồi Huệ Nguyên, nghe nói chị quen biết với rất nhiều giảng viên ở Đại học Thanh Hoa?"

"Tất nhiên. Chị họ của chị dạy ở đó mà."

"Vậy chị có bao giờ nghe nói đến giảng viên Lưu?"

"Này, đừng có nói với chị là tia trúng Lưu Trí Mẫn rồi đấy nhé? Người ta là hoa có chậu rồi em à."

Mẫn Đình đập tay lên trán, tái sinh trong cái thân phận này để giờ người ta mặc định mình là cái loại... Ngôn ngữ mạng gọi là gì nhỉ? Mà thôi hình như cũng không quan trọng lắm, cũng không phải là cái nàng cần biết. Tạm thời thì gạt nó sang một bên vậy.

"Mà em nhắc Lưu Trí Mẫn chị mới nhớ một chuyện này, em thấy mình làm được gì thì cứ làm. Lương Thế Trường bạn trai Lưu Trí Mẫn là một tên ngựa đực chính hiệu. Xui xẻo lắm cô ta mới rớ phải cái loại đó. Hồng nhan đúng là muốn tránh kiếp bạc phận thì chỉ có kiếm tiền bạc tỷ thôi."

"Thế Lương Thế Trường tệ cỡ nào vậy ?" đúng như nàng đã nghĩ, tên nam nhân này đúng là không phải tốt lành. Nhưng hắn thật sự tệ cỡ nào thì cần phải hỏi qua Huệ Nguyên mới có thể rõ được.

"Đã bảo là ngựa đực rồi thì chắc em hiểu. Hắn dụ dỗ không được liền bỏ thuốc, nói không chừng sừng trên đầu Lưu Trí Mẫn đủ để làm một buổi triển lãm riêng rồi đó. Nói sao nhỉ? Cứ hiểu hắn ta giống như là Lý Gia Hằng phiên bản không phải ở showbiz đi."

Sở dĩ Huệ Nguyên hiểu rõ là bởi vì bác sĩ Khương trước đây đã từng đụng mặt Lương Thế Trường. Nếu không phải vì Khương Huệ Nguyên là hoa đã có chủ, đối tượng lại là Thiếu tướng của Thủy quân lục chiến, Lương Thế Trường nói không chừng đã dở trò với cô rồi. Nhưng nhắc tới người yêu của Khương Huệ Nguyên, người đó không ai khác là một sĩ quan dưới quyền của Kim Tuấn Miên. Điều này cũng có thể lý giải được mối quan hệ thân thiết giữa Khương Huệ Nguyên và Kim gia vì sao mà có.

Qua lời Huệ Nguyên, chỉ bấy nhiêu đây đã đủ để Kim Mẫn Đình hiểu được con người của Lương Thế Trường. Chủ nhân trước đây của thân xác này tuy rằng qua lại với nhiều người nhưng chỉ tán đổ, yêu đương một thời gian rồi kết thúc. Hoàn toàn chưa đến mức đi quá giới hạn với bất cứ ai. Còn Lương Thế Trường này...có lẽ lý do hắn muốn tiếp tục duy trì mối quan hệ với Lưu Trí Mẫn chính là vì hắn vẫn chưa thể có được cô theo cách hắn muốn.

"Giảng viên Lưu, em nói chuyện với cô một lát có được không?" ngày hôm sau, sau khi tan học Kim Mẫn Đình liền đuổi theo Lưu Trí Mẫn. Vì thế mà quên luôn cả việc chờ Tôn Huệ Châu, bỏ mặc đối phương ở đó.

"Em lại muốn gì nữa?"

Đối với Trí Mẫn thì đây không phải là lần đầu tiên Kim Mẫn Đình chạy theo cô muốn nói chuyện. Ấn tượng của giảng viên Lưu đối với học trò này không có chút gì tốt đẹp, bởi những lần trước toàn là đối phương trêu ghẹo cô. Tưởng đâu sau lần tai nạn thì Kim Mẫn Đình đã không như trước rồi. Nhưng với tình hình trước mắt thì có lẽ vẫn không có chút gì thay đổi.

"Em...em đưa cô về được không?" Kim Mẫn Đình thật sự rất khó mở lời, hoàn toàn khác với kẻ trước đây không có lấy một chút liêm sỉ. Điều này làm Lưu Trí Mẫn cảm thấy có chút kỳ lạ nhưng vẫn không có biểu hiện gì gọi là đồng ý.

"Cảm ơn ý tốt của em. Nhưng tôi có người đưa về rồi, tạm biệt." và bây giờ thì là cự tuyệt hẳn, cô để mặc Kim Mẫn Đình ở đó cứ vậy mà bước đi.

"Đây không phải là lần đầu tiên tôi thấy cậu tán tỉnh người ta thất bại nên tôi sẽ tạm không cười cậu." Tôn Huệ Châu xuất hiện khoác vai nàng, diễn biến vừa rồi Huệ Châu đã thấy. Cả những lần tương tự như vậy cũng đã thấy rất nhiều nên cũng chẳng có gì ngạc nhiên.

"Cô tưởng là cái tên đểu cáng đó sẽ lái xe đến đón cô hả? Không hề."

Lời là nói với Lưu Trí Mẫn nhưng hành động lại thực hiện lên người của Tôn Huệ Châu. Mẫn Đình giật mạnh cùi chỏ ra phía sau, trúng vào cơ thể của Huệ Châu vẫn đang khoác vai nàng. Như thế thôi đã đành, lại còn bỏ đi một nước chẳng thèm đoái hoài gì người bạn thân thiết ở phía sau.

"Cái đồ giận cá chém thớt. Cậu có là bạn thân tôi cũng phải tẩn cậu một trận cái đồ... Ủa quên, Kim Mẫn Đình đứng lại." Huệ Châu lòng đang giận mà mãi lo rủa xả đối phương, quên mất Kim Mẫn Đình đã bỏ đi từ lúc nào. Đem cơn giận này, Huệ Châu đuổi theo ngay phía sau Mẫn Đình.

Kim Mẫn Đình đã đúng, Lương Thế Trường vẫn lấy đại một lý do để không đến đón cô về. Quan sát thấy thời tiết, có vẻ như trời chuẩn bị mưa rồi. Dương Dương phải còn nửa tiếng nữa mới có thể đến đón cô, việc trước mắt là nhanh chóng tìm chỗ trú mưa đã. Nhưng trước khi Trí Mẫn tìm đến nơi để tránh mưa thì đã có người đem ô đến che cho cô, trước cả khi cơn mưa kịp trút xuống. Nhìn xem đối phương, không phải người xa lạ mà chính là học trò Kim Mẫn Đình nhiều lần bám theo cô.

"Trời mưa rồi, cô vẫn muốn tiếp tục chờ đợi?" may rằng nàng đã kịp thời đem ô đến che cho Trí Mẫn, nếu không thì giờ chắc đã bị ướt mưa rồi. Nhìn cơn mưa đang đổ xuống như thác, lại nghĩ đến Trí Mẫn ở đây chờ đợi thật sự không nỡ tâm nhìn.

"Chuyện đó không liên quan đến em, nhưng cũng cảm ơn về việc này."

"Chuyện em nên làm mà. Phải rồi, xe của em cũng ở gần đây. Cho phép em hỏi lại lần nữa, em đưa cô về có được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com