Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương IX

Trên sân thượng, Kim Mẫn Đình đứng chờ kẻ bí ẩn đến nơi. Chỉ cần hắn xuất hiện, mọi khúc mắc sẽ được giải đáp, theo suy nghĩ của nàng thì có lẽ là như vậy. Nhìn đồng hồ đeo tay, giờ này cũng đã hơn chín giờ rưỡi rồi vẫn chưa thấy người đó xuất hiện. Có lẽ nàng cần phải đợi thêm một lúc nữa vậy.

"Kim Mẫn Đình, mi phải chết."

Một gã đàn ông đeo chiếc mặt nạ trắng, ăn bận kín mít từ đâu lao đến khống chế bóp cổ nàng. Kim Mẫn Đình bị tấn công liền tìm cách chống cự, gỡ tay hắn ra nhưng không tài nào gỡ được. Cả cơ thể nàng như vô lực, mặc hắn khống chế. Cổ họng bị hắn bóp chặt, cảm giác vô cùng ngộp thở, vùng da quanh cổ cũng hằn lên những vết bầm do lực siết quá mạnh tạo thành. Nếu như không có ai phát hiện ra, e rằng Kim Mẫn Đình không qua khỏi.

Giữa lúc tình thế đang nguy hiểm, Diệp Kỳ lại xuất hiện tách hắn ra khỏi nàng. Lao đến đè hắn xuống dưới nền đất, lột mặt nạ hắn ra. Khuôn mặt hắn lộ ra, một nửa bên mặt sớm đã thối rữa, thân thể một lúc sau cũng hoá thành tro bụi. Hắn ta căn bản chỉ là một cái xác chết bị kẻ khác đứng sau điều khiển, Diệp Trân - Diệp Kỳ đều biết.

"Nếu chúng ta không đến kịp thì không xong rồi." Diệp Trân đỡ Mẫn Đình trên tay, nếu không phải cô kịp thời phát giác Kim Mẫn Đình gặp nguy hiểm thì e rằng nàng đã chết rồi.

"Chuyện này mình tính làm sao đây chị? Không thể để cho ả ta tiếp tục lộng hành như vậy được."

"Đến nước này thì chỉ có tiêu diệt ả mới có thể giải quyết xong mọi chuyện thôi. Tạm thời đưa cổ vào nghỉ ngơi trước, đợi khi tỉnh lại sẽ nói rõ sau."

Kim Mẫn Đình lần nữa tưởng như đã chết, lại còn có thể bảo toàn tánh mạng. Trong giấc mơ, cảnh tượng trước mắt nàng, cả một hoàng thành chìm trong biển lửa. Giữa đống tàn quân, chỉ có một vị tướng còn sống sót, bất chợt quay mặt về phía nàng. Đó cũng là lúc Mẫn Đình chợt tỉnh dậy, chưa kịp nhìn rõ gương mặt đối phương.

"Đã tỉnh rồi à?" Diệp Trân đứng đó, kéo tấm rèm cửa sổ ra, ánh nắng buổi sớm cứ vậy mà hắt thẳng vào mặt Kim Mẫn Đình. Cả đêm qua không chỉ cô, mà còn cả Diệp Kỳ cũng ở đây.

"Chị...Kiểm sát Diệp...em..."

Thấy Diệp Trân ở đó, Kim Mẫn Đình lại nhìn tình trạng của mình trên giường. Cái nàng đang mặc trên người không phải là bộ quần áo nàng đã mặc lúc ra ngoài, mà là áo choàng tắm của khách sạn. Ở đây ngoài nàng ra thì chỉ có mỗi Diệp Trân, tất nhiên sẽ không tính nhân viên ở đây. Mẫn Đình nhớ rằng đêm qua mình bị bóp cổ đến bất tỉnh, không thể nào tự mình thay ra thì có lẽ nào...

"Tôi phải nhắm mắt chặt lắm mới dám thay đồ cho em đấy. Em nghĩ vừa nhắm mắt vừa thay nó dễ lắm à?" phải chật vật lắm Diệp Trân mới có thể thay đổi trang phục cho Mẫn Đình để thoải mái hơn. Ngoài ra thì chẳng còn có chuyện gì khác.

"Nhưng mà tại sao chị lại ở đây và còn ở trong phòng này với em?"

"Không phải một mình chị ấy đâu, cả tôi nữa này." Diệp Kỳ ẩn mình nãy giờ cũng xuất hiện, theo cách không bình thường như hai người họ vậy. Từ trên trần nhà đáp xuống sàn nhà, trước giường của nàng.

"Cô là..."

"Diệp Kỳ, hai mươi lăm tuổi vừa tròn. Chức vụ cũng nhỏ thôi, trợ lý Kiểm sát viên Viện Kiểm sát Nhân dân Tối cao. Còn độc thân toả sáng." kết thúc lời giới thiệu, còn không quên nhếch mày. Diệp Trân nhìn thấy chỉ biết lắc đầu ngao ngán, việc này cô quá quen rồi.

"Ngắn gọn thì nó là trợ lý của tôi. Và ngoài ra thì chúng tôi còn một thân phận khác nữa, nó liên quan đến tiền kiếp và nguyên nhân tại sao con rối hôm qua lại muốn giết em."

"Con rối sao?"

"Phải."

Thiên Quyền là một tiểu quốc nằm giữa thung lũng, tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Cho đến một ngày nơi đây bị những kẻ ngoại tộc phát hiện, mưu đồ tiêu diệt Thiên Quyền, đoạt lấy hồng huyết bảo thạch - bảo vật trấn quốc của Thiên Quyền.

Bị tiêu diệt là điều không thể tránh khỏi. Trận cuối cùng, Thái tử Thiên Quyền cầm quân chống lại kẻ thù, rốt cuộc cũng không thể ngăn được. Thiên Quyền thất thủ, hoàng thành chìm trong biển lửa. Giữa sa trường Thái tử một kiếm tự vẫn, oán khí không tan.

Không phải con của Quốc vương Thiên Quyền, Thái tử vốn là con của Thạch Linh Thần và sủng phi của Quốc vương. Là con của thần, sức mạnh Thái tử tất nhiên là phải hơn người. Oán khí Thái tử quá lớn, để tránh người làm hại nhân gian, một vị thiên sư đã tìm cách phong ấn linh hồn Thái tử vào trong một viên bảo thạch. Không cam tâm để bị phong ấn, oán linh Thái tử tìm cách thoát ra. Kết quả linh hồn bị tách thành ba mảnh, đầu thai vào chốn nhân gian ba ngàn năm sau.

"Một trong ba mảnh hồn bị tách ra đã trở thành Kim Mẫn Đình, thiên kim Thịnh Đạt. Cũng là mảnh duy nhất không mang theo bất cứ thứ gì còn tồn tại từ kiếp trước, nhưng không may đã bị kẻ khác đoạt mất, chính là kẻ vừa rồi điều khiển con rối để giết em. Kẻ đó cũng là một trong ba mảnh hồn của Thái tử, em cũng vậy."

"Vậy thì hắn là ai? Giết em thì có lợi ích gì chứ?" Kim Mẫn Đình đối với những gì Diệp Trân vừa kể ra quá đỗi bàng hoàng. Không ngờ đằng sau sự tái sinh này lại là cả một câu chuyện con người khó mà tin được như vậy. Thật sự quá quỷ dị rồi.

"Đó cũng là một nữ nhân, tên Kim Đông Thiên. Vụ tai nạn của Kim Mẫn Đình trước kia là do ả gây ra để đoạt hồn, cả vụ của em lúc còn ở Cửu Long nữa. Mục tiêu duy nhất của ả chỉ có thu thập đủ ba mảnh hồn lại, vì ả là từ mảnh hồn duy nhất mang theo oán niệm và hồi ức tiền kiếp. Nhiệm vụ của tôi và Diệp Kỳ khi đến đây chính là ngăn không cho ả đạt mục đích, bằng không thế giới lại rơi vào hỗn loạn. Còn lý do vì sao không tồn tại đủ ba hồn vẫn có thể sống sót thì tôi đã có nói rồi."

"Với lại hôm tai nạn ở Cửu Long thành, tôi là người được giao nhiệm vụ bảo hộ cho cô tai qua nạn khỏi, cũng là để tránh ả ta đạt ý đồ, thâu tóm luôn mảnh hồn cuối cùng. Trong tay ả đã có hai mảnh hồn rồi, chỉ còn một mảnh của cô thôi là đạt thành ý nguyện. Nhưng tiếc là hôm đó tôi đã đến trễ, may nhờ có quỷ sai bắt linh hồn của cô trước khi ả kịp đến mà có cơ hội cho Diệp Trân thu giữ. Vì thân xác của cô bị vùi chôn dưới lớp cát đá rồi nên khó thể nào phục sinh trong cơ thể cũ, chỉ có thể mượn thân phận Kim Mẫn Đình này cho cô sống tiếp thôi." Diệp Kỳ cũng tiếp thêm lời, cùng với Diệp Trân giải thích cặn kẽ. Và phải đợi một lúc sau thì Mẫn Đình mới có thể tiếp nhận được hết lượng lớn thông tin này.

"Còn em cứ việc tiếp tục sống trong cái thân phận này đi. Vì cả ba là từ một tách ra nên bề ngoài giống nhau như đúc, chỉ khác thời gian chuyển sinh."

"Có một điều này em muốn hỏi, không biết là có được không?" Mẫn Đình trầm ngâm một hồi, mới dám hỏi đến Diệp Trân. Uẩn khúc trong lòng nàng từ bao lâu nay rồi, có thể nữ nhân kia lại có lời giải đáp.

"Em hỏi đi." Diệp Trân cũng không muốn làm khó nàng, chuyện gì cũng có thể trả lời.

"Lúc gặp Lưu Trí Mẫn em lại thấy rất quen, liệu rằng..."

"Tôi biết em muốn hỏi gì rồi. Chuyện gì chứ riêng chuyện này, tôi không biết. Lúc nãy tôi đã có nhắn tin nhờ bạn em điểm danh hộ, em không cần tới trường. Giờ thì đi thôi Diệp Kỳ."

"Bao giờ có việc cần chúng tôi sẽ quay lại."

Cả Diệp Trân - Diệp Kỳ đều đồng loạt biến mất ngay sau đó. Kim Mẫn Đình bước xuống giường, đến ngay bên cửa sổ. Bí ẩn của việc chuyển sinh nàng đã có câu trả lời, chỉ là mọi chuyện đã dần trở nên rối ren hơn chứ chẳng còn như lúc ban đầu.

"Tại sao chị không nói luôn Lưu Trí Mẫn là vị hôn thê của cổ ở kiếp trước?" về Viện kiểm sát, trong lúc xử lý công việc Diệp Kỳ bỗng hỏi về việc này.

"Chỉ vì chị thấy nó quá thừa thãi thôi, thời gian qua rồi em ấy cũng sẽ nhận ra thôi mà." tuy rằng mảnh hồn tạo thành Kim Đông Thiên mang theo ký ức tiền kiếp của Thái tử, nhưng không có nghĩa là toàn bộ. Một số ít được giữ trong hai mảnh hồn còn lại, trong đó có cả những điều về Lưu Trí Mẫn.

"Tiếp theo chúng ta làm gì? Đợi Kim Đông Thiên xuất đầu lộ diện?"

"Có lẽ vậy, chúng ta không thể đoán trước được ả sẽ làm gì. Thời gian này cứ theo dõi Kim Mẫn Đình là được." Diệp Trân đẩy nhẹ gọng kính, tạm thời án binh bất động tránh làm kinh động đối phương khiến mọi chuyện lại càng không hay.

"Kim Mẫn Đình, không phải cậu vừa nhắn tin bảo có việc không đi học được nên mới bảo tôi điểm danh giúp hay sao?" Trịnh Thành Xán vừa xem xong tin nhắn, ngước mặt lên nhìn thấy Kim Mẫn Đình đến rồi.

"Ừ thì bây giờ ở đây tôi còn có việc quan trọng hơn, muốn điểm danh giúp hay không cũng tùy cậu." nói rồi Kim Mẫn Đình nhanh chân bước đi, chẳng thèm nhìn lấy Thành Xán một cái.

"Hôm nay trông cậu ta có gì đó lạ lắm thì phải." Thành Xán nhìn theo bóng lưng bạn học, tay thì gãi đầu. Biểu hiện của Kim Mẫn Đình làm cậu cảm thấy có gì đó không đúng ở con người này.

"Ai đó?"

Lưu Trí Mẫn cảm giác như có người theo dõi mình, quay lại nhìn. Ở phía sau cô lại là Kim Mẫn Đình. Chính xác thì đó là một người có gương mặt giống hệt Kim Mẫn Đình chứ không phải là nàng. Cả người đối phương toàn là sát khí, ánh mắt như muốn lao đến xé xác Trí Mẫn ra trăm mảnh.

"Vào tay ta rồi thì khó thoát." chỉ thấy đối phương phẩy tay một cái, Lưu Trí Mẫn tay run mắt hoa, chẳng thể đứng vững nữa mà ngã ngay vào người kẻ kia. Kim Đông Thiên sắp sửa đạt thành ý nguyện rồi, chỉ cần không có chị em Diệp Trân - Diệp Kỳ ngán đường mà thôi.

"Chủ nhân." thuộc hạ của Kim Đông Thiên xuất hiện bên cạnh ả chờ đợi lệnh. Bắt được Lưu Trí Mẫn rồi, kế tiếp cứ y như kế hoạch.

"Không cần ngươi phải giết hai kẻ đó, ngăn cản trước khi chúng đến làm kỳ đà là được rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com