Chương VI
"Hai người đủ rồi đấy, ở đây không phải là chỗ cho hai người đánh nhau đâu."
Trịnh Tại Hiền, còn có cả Trịnh Thành Xán dẫn theo vệ sĩ đến nơi ngăn hai người họ ẩu đả. Lưu Dương Dương và Lương Thế Trường bị vệ sĩ giữ lại, trong khi Dương Dương phần nào đó đã nguôi ngoai cơn giận thì Thế Trường vẫn cố chấp muốn định hơn thua. Mạnh Trinh Nhi đứng đó không dám lên tiếng, bởi vì không chỉ có anh em họ Trịnh mà còn có cả Mạnh lão gia - cha của ả ở đó. Một vài người khác cũng có mặt ở đây, trong số đó có cả Trạch Phí Vũ - vị hôn phu của Mạnh Trinh Nhi.
"Trinh Nhi, sao con lại có mặt ở đây với hai tên này? Và vì sao bọn chúng lại đánh nhau khi có mặt con?"
"Dạ...dạ..." Mạnh Trinh Nhi cứ ấp úng, đúng hơn là không dám nói sự thật, trong nhất thời cũng khó mà tìm được phương giải thích.
"Mạnh lão gia, cảnh sát Trạch, có lẽ tôi biết vì sao."
Thôi Nghệ Lâm lúc này đến nơi, nhanh chóng bước đến bên cạnh Trinh Nhi. Thiết bị nhỏ được gắn trên người Mạnh Trinh Nhi nhanh chóng được Nghệ Lâm tháo xuống rồi ra hiệu cho Thành Xán làm chuyện cần thiết. Hiểu ý cô, Thành Xán lấy điện thoại ra phát file ghi âm. Toàn bộ cuộc trò chuyện được phát lại, những người có mặt ở đó điều bàng hoàng khi nghe xong. Lương Thế Trường và Mạnh Trinh Nhi, giấy vốn dĩ không thể gói được lửa, bộ mặt thật cũng không thể giấu.
"Trinh Nhi, con...con làm ta mất lắm mặt rồi. Đi về." Mạnh lão gia thẹn quá hoá giận, ông đúng là bị đứa con gái bảo bối làm cho tức chết mà.
"Khoan đã." Trạch Phí Vũ cúi mặt nãy giờ lúc này lại ngẩng mặt lên, cất tiếng gọi cha con họ Mạnh khi Mạnh Trinh Nhi bị cha mình kéo rời khỏi đó chỉ vài bước.
"Cảnh sát Trạch, anh..."
"Tôi biết mình phải nói gì mà." nghe Trịnh Tại Hiền gọi mình, viên cảnh sát này liền đáp lại. Sau lại quay sang phía cha con họ Mạnh có điều muốn nói.
"Hủy hôn đi." Trạch Phí Vũ dứt khoát muốn hủy hôn, về việc này những người xung quanh đều có thể hiểu cho anh.
Trí Mẫn vẫn ở bên ngoài, hoàn toàn không có tâm trạng quay trở lại buổi tiệc. Đúng hơn là không muốn thấy mặt Lương Thế Trường khi hắn ta có khi là đang có mặt ở đó. Trời về đêm gió thổi se se lạnh, dù là vậy cô cũng chẳng để tâm đến điều đó nữa. Chiếc áo vest trắng choàng qua người cô từ phía sau, quay lại nhìn rõ không phải người xa lạ.
"Cô khoác vào đi, kẻo lạnh." Kim Mẫn Đình vừa rồi cởi áo khoác bên ngoài ra khoác cho Trí Mẫn. Giờ đây nàng chỉ còn mặc chiếc sơ mi trắng trên người thì cũng có ấm áp gì đâu?
"Sợ tôi lạnh, em thì sao?"
"Nếu như em sợ lạnh đã không cởi áo vest ra khoác cho cô. So với trời lạnh, em sợ cô lạnh nhạt với em hơn."
Lưu Trí Mẫn nghe đến chỉ thở dài, lắc đầu ngao ngán. Trong suy nghĩ của cô, Kim Mẫn Đình từ trước giờ vẫn luôn là như vậy, vẫn bám theo cô không buông. Chẳng phải cô quá tự tin về vẻ bề ngoài của bản thân, mà sự thật Kim Mẫn Đình đúng là như vậy. Nhưng mà Lưu Trí Mẫn lại không biết những điều vừa rồi Mẫn Đình nói ra đều là xuất phát từ trong tâm.
"Giảng viên Lưu, cô khóc à?" im lặng một hồi, quan sát thần sắc đối phương, Mẫn Đình chợt hỏi. Tất nhiên nàng biết lý do vì sao mà Lưu Trí Mẫn lại phải khóc.
"Tôi...không có."
"Em cũng không phải con nít. Mắt cô sưng húp thế kia không phải khóc thì là gì?"
"Bụi bay vào mắt, được rồi chứ?"
"Lời biện hộ của cô vô hiệu."
Trí Mẫn khoé môi chợt cong lên, nở một nụ cười nhưng rồi lại quay về trạng thái ban đầu. Kim Mẫn Đình hôm nay thật sự rất khác, khác với người trước kia thường xuyên bám theo cô ở trường. Khác biệt nhưng vẫn có chút quen thuộc mà bản thân Lưu Trí Mẫn cũng không thể lý giải vì sao.
"Lát nữa em đưa cô về, được không?"
"Đây không phải lần đầu tiên tôi nghe em hỏi câu này, câu trả lời cho những lần trước em biết mà."
"Nhưng cô chưa trả lời cho lần này, hay vì nó khác những lần trước?"
"Em cứ cho là như vậy đi." suy nghĩ một lúc Trí Mẫn mới đáp trả lại Mẫn Đình.
"Anh không ngờ hôm nay lại xảy ra nhiều chuyện như vậy đấy." Trịnh Tại Hiền ngồi trong phòng giám đốc của khách sạn, đối diện là Trịnh Thành Xán. Một buổi tiệc khai trương mà đã có quá nhiều chuyện xảy ra rồi.
"Anh không nhận ra tất cả đều có liên quan đến một Lương Thế Trường hay sao? Anh cũng biết rõ con người của hắn mà."
"Ý của em là ngay từ đầu anh không nên mời hắn?"
"Anh thích nghĩ sao cũng được."
"Em thấy như vậy cũng đúng thôi. Cả Quyền Ân Phi cũng nói với anh như thế rồi."
Chuyện vạch trần Lương Thế Trường, cho dù hôm nay hắn không xuất hiện Trịnh Thành Xán cũng có cách để phơi bày con người thật của hắn cho Lưu Trí Mẫn biết rõ. Cho dù là sớm hay muộn, mối tình này cũng nên kết thúc.
"Đến bây giờ mới nhận ra con người thật của hắn, có quá muộn không?"
Lưu Trí Mẫn ngồi trên xe cùng với Kim Mẫn Đình, đồng ý để đối phương đưa mình về nhà. Từ lâu cô đã nhận ra hắn ngày càng trở nên lạnh nhạt với mình, nhưng không nghĩ rằng đằng sau cô hắn còn có bao nhiêu người khác. Tin tưởng lại chỉ đổi lấy sự phản bội từ đối phương. Tin tưởng là không sai, tin nhầm người mới đáng tiếc.
"Không đâu. Khó thể nói hết trong một lời nhưng chắc chắn là không."
Thật mà nói, Trí Mẫn không phải lúc nào cũng có thời gian để quan tâm đến cuộc sống của hắn ở bên ngoài. Cô còn phải lo việc giảng dạy trên giảng đường chứ chẳng vô công rỗi nghề. Cũng chẳng phải cô bỏ bê gì hắn, thỉnh thoảng vẫn gọi điện hỏi thăm, hẹn ăn cơm, đi chơi vào dịp cuối tuần. Cũng chẳng có ai nói với cô về việc hắn ở bên ngoài thế nào, các mối quan hệ Lương Thế Trường luôn luôn giấu kín. Cũng vì tôn trọng hắn mà cô không hỏi đến.
Và cũng vì vậy mà có kết quả hôm nay.
"Nếu như tôi nhận ra sớm hơn tôi đã không phải phí thời gian chờ đợi hắn."
"Dù sớm hay muộn thì có thể dứt khoát vứt bỏ mối tình mười năm của mình, đủ thấy trong tình yêu cô không phải loại mù quáng. Dám yêu dám hận thì mới đáng chứ, đúng không?" Trí Mẫn không nghĩ được những lời này lại là từ miệng của Kim Mẫn Đình thốt ra. Như là một con người khác chứ chẳng phải vị thiên kim trước đây mọi người từng biết. Kim Mẫn Đình đúng thật là đã thay đổi rồi.
"Đời người có bao nhiêu cái mười năm đâu, nhưng nếu cho em mười năm để theo đuổi người mình thật sự yêu thì cho dù là bao nhiêu cái mười năm đi nữa em đều không hối tiếc."
"Ý em là..."
"Em...muốn theo đuổi cô? Được không giảng viên Lưu?" Kim Mẫn Đình có thể xuất phát từ lòng thương cảm, hoặc là vì lý do đặc biệt khác mà thốt ra những lời thế này. Nghe như tùy tiện nhưng sự thật rằng nàng đang nghiêm túc với những gì mình vừa nói.
"Kim Mẫn Đình, em còn trẻ nhưng tôi đã ba mươi rồi. Có thể đấy chỉ là suy nghĩ nhất thời của em thôi, tôi cũng không thích chơi đùa."
"Nhưng em thật sự nghiêm túc, tuổi tác đối với em cũng chẳng phải là vấn đề." và thật sự nàng chỉ nhỏ hơn Lưu Trí Mẫn năm tuổi, khoảng cách tuy không nhỏ cũng không phải là quá lớn.
"Nhưng tôi sẽ không bao giờ hẹn hò với chính học trò của mình, xin lỗi. Áo của em tôi trả lại, đến nơi rồi." trả lại áo vest cho Mẫn Đình, Trí Mẫn mở cửa xe bước xuống. Qua cửa kính xe, nhìn theo bóng lưng đối phương, Kim Mẫn Đình đã thật sự nghiêm túc thì cố gắng từ hôm nay phải là điều chắc chắn rồi.
"Nếu như hôm nay không có em, có lẽ anh đã không thể nhìn ra được bộ mặt của Mạnh Trinh Nhi. Cảm ơn em nhiều lắm Thành Xán." tiệc khai trương kết thúc, Thành Xán đến tiễn các vị khách ra về. Trong số đó có cả viên cảnh sát Trạch Phí Vũ, người mà Thành Xán muốn giúp không phải chỉ có riêng Lưu Trí Mẫn mà còn cả cảnh sát Trạch.
"Tình nghĩa cả thôi anh, trước đó anh cũng từng giúp đỡ gia đình em, đây chỉ là chút chuyện vặt anh không phải để tâm đâu."
Phải nói đến năm đó, Trịnh gia bị đối thủ trong ngành hãm hại, vu khống khách sạn của nhà họ Trịnh có tổ chức các hoạt động trá hình phi pháp. Nhờ khi đó có Trạch Phí Vũ tìm ra chứng cứ giúp họ minh oan, thế nên với vị cảnh sát này có quan hệ vô cùng thân thiết với Trịnh gia từ đó.
Cách đây không lâu Thành Xán vô tình phát hiện ra Mạnh Trinh Nhi - vị hôn thê của Phí Vũ lén lút quan hệ bất chính với một gã đàn ông khác. Kẻ đó lại chẳng ai khác mà chính là Lương Thế Trường. Vốn dĩ chỉ định vạch trần Mạnh Trinh Nhi, nào ngờ trong quá trình điều tra theo dõi hai kẻ này, Thành Xán lại vô tình biết được Lưu Trí Mẫn là bạn gái của Lương Thế Trường. Một bên từng là ân nhân, một bên cũng nghĩa thầy trò. Nhất tiễn hạ song điêu, Thành Xán một nước vạch trần hai kẻ đê tiện để người tốt không phải cưới hay gả nhầm cặn bã.
"Sao rồi? Hôm nay có được cơ hội ở gần người ta, thể hiện tốt chứ?" sau buổi tiệc Tôn Huệ Châu quay về nhà, không quên gọi điện cho Kim Mẫn Đình hỏi chuyện. Thành Xán đúng là một công lại ra nhiều chuyện, vừa vạch trần đôi tra nam tiện nữ vừa tạo cơ hội cho bạn mình.
"Cũng được. Nhưng tôi nghĩ tiếp đến mình còn phải cố gắng rất nhiều."
"Cậu thật sự nghiêm túc?" Tôn Huệ Châu hỏi bạn mình, trong lòng cô vốn đã mặc định Kim Mẫn Đình là người rất nhanh đã chán. Trước giờ chưa từng xem trọng tình yêu của người khác cho mình, nghiêm túc như vậy có phải bạn cô không?
"Tôi biết cậu nghĩ thế nào về tôi, nhưng thời gian sẽ làm thay đổi cách nhìn nhận của mỗi người. Tôi và cậu, không ai là ngoại lệ."
"Theo đuổi một nữ nhân hơn mình tận mười tuổi, khoảng cách quá lớn rồi." Huệ Châu tuy cũng đang thích một người lớn hơn mình vài tuổi, nhưng không lớn như khoảng cách giữa Mẫn Đình và Lưu Trí Mẫn. Thật sự cô không thể nghĩ được Kim Mẫn Đình thế mà lại nghiêm túc với vấn đề này.
"Tôi giống như để tâm vấn đề đó sao? Khi đã gặp đúng người thì trừ con người của người đó ra, những thứ khác đều không quan trọng."
"Thôi thôi. Tóm lại cậu vẫn muốn theo đuổi cô ta chứ gì? Được rồi, tôi không muốn can dự vào chuyện của cậu nữa, hoàn toàn không muốn mình bị nói là tọc mạch. Giờ thì tôi đi ngủ, tạm biệt."
"Tạm biệt." kết thúc cuộc gọi với Huệ Châu, Mẫn Đình ngã người xuống giường. Ngước nhìn lên trần nhà, ngẫm lại tất cả.
Kết thúc mối tình mười năm của Lưu Trí Mẫn lại chính là khởi đầu cho những điều mới mẻ sau này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com