Chương XI
"Chị, vậy là mọi thứ xong hết rồi đúng không?"
Diệp Kỳ trở lại, trên tay là mảnh vỡ hồng huyết bảo thạch. Thời gian qua hai người họ vất vả quan sát cả Kim Đông Thiên lẫn Kim Mẫn Đình, đợi chờ thời cơ. Ngày hôm nay, mọi chuyện xem như khép lại, nhiệm vụ của họ cũng hoàn thành rồi. Ba mảnh hồn của Thái tử, thiên định chỉ có thể được tồn tại một mảnh. Mảnh thứ nhất là mảnh mang nhiều oán niệm nhất, vừa rồi đã tiêu tan. Mảnh thứ hai, không mang theo bất cứ thứ gì từ tiền kiếp, sinh ra đã được định sẵn là yểu mệnh, sớm đã hoà làm một với Kim Đông Thiên. Mảnh thứ ba là Kim Mẫn Đình, mang theo bản chất thật của Thái tử vốn dĩ thiện lương và một vài ký ức sót lại từ tiền kiếp. Nhiệm vụ của Diệp Trân - Diệp Kỳ chính là giải thoát cho hai mảnh linh hồn của Thái tử, chỉ giữ lại một mảnh duy nhất. Giờ đây họ cũng đã hoàn thành được nó rồi.
"Giờ làm sao, tiếp tục ở đây à?"
"Có lẽ vậy, chúng ta cũng chỉ là những con người bình thường thôi mà."
Chẳng phải thế lực cao siêu nào, Diệp Trân - Diệp Kỳ đơn giản được lựa chọn để có được năng lực trời ban. Xong nhiệm vụ rồi, cũng là lúc nên trở về với cuộc sống bình thường mà thôi. Bước ra khỏi sào huyệt, nơi đây liền phát nổ thành một bãi tan hoang.
"Chuyện là như thế nào? Tại sao kẻ đó lại giống hệt em?" ngồi trên xe, Trí Mẫn không thôi thắc mắc về sự việc vừa xảy đến. Ôm suy nghĩ mãi không phải cách, chi bằng hỏi thẳng luôn Kim Mẫn Đình.
"Kể thì cũng dài, hy vọng cô sẽ không nói em bịa chuyện hay gì đó. Tuy nó hơi khó tin, nhưng đó lại hoàn toàn là sự thật."
Quả thật là nghe lời kể của Mẫn Đình, Trí Mẫn nửa tin nửa ngờ. Nhưng rồi nhớ lại lúc đó gặp Kim Đông Thiên, cả sự xuất hiện của Diệp Kỳ đối phó với thuộc hạ của ả. Cả việc Diệp Kỳ phả hủy cả bức tường, những việc đó xảy ra ngay trước mắt cô. Có không tin cũng không được, Lưu Trí Mẫn lúc này đã không còn nghi ngờ gì lời của Mẫn Đình. Nhưng chẳng hiểu vì sao qua chuyện này, cô lại cảm nhận được dường như giữa cô, Kim Đông Thiên và Kim Mẫn Đình như có một mối liên kết nào đó vậy.
"Này Kim Mẫn Đình, hôm qua cậu lạ lắm đấy. Giống như một con người khác vậy, còn lạ hơn sau vụ tai nạn đó vậy."
"Này Kim Mẫn Đình, hôm qua cậu nhắn không đi học rồi lại nhờ điểm danh hộ nhưng sau đó liền xuất hiện ở trường. Giảng viên Lưu cũng mất tích, sau đó lại thấy đi cùng cậu. Hẹn hò bí mật à?"
"Này Kim Mẫn Đình,..."
"Thôi đủ rồi. Tôi không muốn phải trả lời bất cứ câu hỏi nào từ các cậu nữa hết, để tôi yên đi." đến phiên Thôi Nghệ Lâm vừa mở miệng, lập tức bị Kim Mẫn Đình chặn lại. Hai người Huệ Châu - Thành Xán chất vấn đã đủ rồi, thêm cả Nghệ Lâm nữa chắc nàng điên mất với họ.
"Casanova Đại Lục mà chối bay chối biến thì chắc chắn là có thật rồi. Cưa được giảng viên Lưu rồi đó đúng không?" Trịnh Thành Xán được đà liền trêu chọc Mẫn Đình, đúng là trước kia có như thế thật nhưng bây giờ thì chưa chắc đâu.
"Nếu như thế thật thì là giảng viên Lưu dễ dãi hay là Kim Mẫn Đình cao tay đây?" Tôn Huệ Châu ở bên cạnh cũng hùa theo phụ họa, Kim Mẫn Đình chịu không nổi rồi.
"Trật tự hết cho tôi, trước khi răng của mấy người phải chia tay với lợi."
Thẹn quá hoá giận, Kim Mẫn Đình mắng cho ba người họ một câu rồi bỏ đi một mạch. Không ai hẹn trước với ai, cả ba đưa tay lên che miệng cười khúc khích. Đúng là chọc ghẹo như thế thì có chút quá đáng với Kim Mẫn Đình, nhưng mà như vậy thì vui lắm nên chọc thì cứ chọc thôi. Kim Mẫn Đình chắc hẳn phải tu mấy kiếp, mới có được một hội bạn "tốt" như thế này.
"Em là Từ Vân Sinh, mới chuyển tới nên rất mong được giúp đỡ." Đại học hôm nay lại có thêm giảng viên mới dạy cùng khoa với Trí Mẫn. Theo lời Hiệu trưởng phân công, Lưu Trí Mẫn phụ trách hướng dẫn cậu ấy. Chính vì vậy hai người họ mới đi cùng nhau ngày hôm nay.
"Theo Hiệu trưởng phân công thì tôi làm nhiệm vụ hướng dẫn cho cậu, không cần phải khách sáo đâu. Mà hình như tôi vẫn chưa biết cậu năm nay bao nhiêu tuổi nhỉ?" Lưu Trí Mẫn quay sang nhìn Vân Sinh khiến cậu ta chợt ngây người. Trí Mẫn thật sự quá đẹp, đẹp vô thực làm Vân Sinh vậy mà ngẩn ngơ mà quên luôn cả việc trả lời câu hỏi đối phương.
"Tôi hỏi cái gì cậu nghe rõ chứ?"
"Em xin lỗi...vì đã không để ý." đến lúc Lưu Trí Mẫn hỏi lại, Vân Sinh mới hoàn hồn, gãi đầu bối rối xin lỗi đối phương.
"Bỏ đi, chuyện đó để nói sau cũng được. Giờ thì theo tôi, có rất nhiều cái cậu cần tìm hiểu."
"Đẹp trai đó, nhưng có vẻ không phải là gu của giảng viên Lưu nhỉ?"
Không biết là thế lực nào xui khiến, Trịnh Thành Xán dẫn theo hai người bạn thân là Huệ Châu và Nghệ Lâm theo dõi cô giảng viên xinh đẹp của mình và tên giảng viên mới chuyển đến. Quan sát thấy Từ Vân Sinh có vẻ như đã để ý Lưu Trí Mẫn, bạn thân của họ hình như lại có tình địch mới rồi.
"Ai mà biết được chữ ngờ đâu, đến cả tệ hại như Lương Thế Trường mà cô ấy còn vớ được mà thì nói gì là..."
"Cậu nên im mồm là hơn đó Thôi Nghệ Lâm." Tôn Huệ Châu lập tức bịt miệng bạn thân lại một cách mạnh bạo, như là muốn bóp gãy luôn xương hàm Thôi Nghệ Lâm vậy. Nghệ Lâm tất nhiên phản kháng, nhanh chóng gỡ tay đối phương ra.
"Đáng lẽ tôi không nên nói vậy nhưng cậu có cần thiết phải mạnh tay như vậy không?"
"Nếu không mạnh tay thì chắc gì bịt miệng cậu được."
"Mấy cái đứa này, chí choé cái gì ở đây vậy?" đang lúc này, bỗng có thêm một người nữa xuất hiện. Nam nhân tuổi đã ngoài ba mươi, người mặc bộ quân phục của Thủy quân lục chiến bước đến chỗ họ.
"Anh Tuấn Miên, Thượng tá."
Kim Tuấn Miên là anh hai của Kim Mẫn Đình, ba người họ có biết và đã từng gặp qua trước đó. Nhìn thấy anh, cả ba bắt đầu đứng theo hàng ngũ nghiêm trang, chào anh theo kiểu quân đội. Tuấn Miên nhìn chỉ biết cười trừ, đây đâu phải quân ngũ đâu mà phải như thế chứ?
"Không cần thiết phải làm vậy đâu, đây là trường Đại học chứ không phải trong quân ngũ. À phải rồi, mấy đứa có thấy Mẫn Đình đâu không? Anh tìm nó nãy giờ." chẳng qua là vì có chuyện cần nhờ đến, Tuấn Miên sáng nay vừa từ Hải Nam về đến đã lập tức đến đây tìm em mình. Nhưng tìm khắp nơi không thấy, vô tình gặp được liền hỏi ngay ba người.
"Cậu ấy lúc nãy bỏ đi, bọn em không biết là đã đi đâu. À hay là anh đến thư viện tìm đi, không chừng cậu ta ở đó."
"Thư viện? Quái lạ thật." Kim Mẫn Đình trước đây chưa bao giờ đặt chân đến đó, vậy mà gần đây lại thay đổi như vậy. Kim Tuấn Miên xa nhà đã lâu, nay quay về thì em gái lại thay đổi thế này. Tuấn Miên cảm thấy là lạ cũng là dễ hiểu thôi.
"Cái gì? Anh nói chơi hay nói giỡn đấy?" Tuấn Miên sau cùng cũng gặp được Mẫn Đình nói chuyện. Nghe anh trai nói lại, Mẫn Đình không thể tin được anh trai lại giao "trọng trách lớn" đó cho mình.
"Chuyện gì chứ riêng chuyện này anh không giỡn."
"Thế còn chị dâu thì sao? Không lẽ chị ấy cũng không có ở nhà à?"
Tuấn Miên vài năm trước đã kết hôn, sau hôn lễ một tháng liền trở lại quân ngũ. Thi thoảng anh sẽ về với vợ một thời gian, hai người từ lâu đã dọn ra ở riêng. Kim gia ngoại trừ gia chủ là vợ chồng Kim Tuấn Triết, chỉ có Kim Đình Hựu và Kim Mẫn Đình ở biệt phủ của gia đình tại Bắc Kinh.
"Chị dâu em còn không lâu nữa là sinh, hai ngày trước vừa về Thâm Quyến muốn sinh con bên ngoại. Anh còn bận chuyện trong quân ngũ nên nội trong chiều nay phải lên máy bay bay ra đó rồi. Trọng trách này trừ em ra anh không tin tưởng ai được hết, với lại con bé cũng rất thích em."
Trong nhà bây giờ ngoài Kim Mẫn Đình ra, Tuấn Miên không an tâm khi giao con gái cho ai. Ba mẹ anh thì bận bao chuyện của tập đoàn, Đình Hựu cũng phải theo phụ giúp họ. Trừ ban ngày có bảo mẫu chăm sóc, tài xế đưa đến trường mẫu giáo ra thì ban đêm và ngày nghỉ ra giao lại cho Mẫn Đình trông coi.
"Được rồi, vậy thì giao nó cho em đi. Dù sao thì buổi tối em cũng không có cái gì để làm."
"Không phải lúc trước em ghét con nít lắm sao? Giờ lại dễ dàng đồng ý thì coi bộ còn kỳ lạ hơn việc em ngồi ở đây đọc sách đó." lại nữa rồi, Kim Mẫn Đình cứ thế này mãi cũng quen.
"Lúc trước khác, bây giờ khác. Tóm lại là nếu như anh thật sự tin tưởng thì cứ giao nó cho em đi, không cần phải hỏi nhiều đâu."
"Anh sợ là em vì bỏ thời gian ra ở với nó mà mất hết thời gian ra ngoài giải khuây với bạn thôi." vì đây cũng là một trong số những nguyên nhân Mẫn Đình không thích con gái của anh trai mình nên ban đầu Tuấn Miên có chút ái ngại. Nhưng nghe em gái nói như vậy thì giờ đây anh không phải lo nữa rồi.
"Giờ thì em không có nhã hứng với mấy chỗ ồn ào đó nữa đâu."
"Vậy thì anh về trước, còn phải lái xe về nhà đưa đồ đạc của con bé qua chỗ em nữa. Ngoài ra thì còn nhiều cái phải mua thêm. Mà dạo này em còn giữ thói quen cứ ngủ là ngáy long trời lở đất nữa không?"
"Kim Tuấn Miên anh..." mặc dù nàng không phải là Kim Mẫn Đình kia, cũng không có tật xấu đó nhưng việc này thích hợp để nói ở đây hay sao? Để ai nghe được chắc phải tự đào cái hố chôn mình mất.
"Có hay không, anh cần em trả lời bấy nhiêu thôi."
"Không, ngáy ngủ chữa được anh không phải lo. Em cũng đã không như vậy từ lâu rồi."
"Vậy thì tốt. Chứ con anh ngủ một mình nó hay sợ ma, lúc đó sẽ tìm người lớn ngủ cùng. Nếu em mà còn ngáy, e rằng nó sợ ngủ với em hơn là sợ ma đấy."
"Anh thôi đi Kim Tuấn Miên."
***
Hãy tận hưởng khi còn có thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com