Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Extra 6 : Khởi đầu lại (light H)

Kise ngủ vô cùng ngon giấc như chưa từng được như thế bao lâu nay. Kể cả việc Sakurai đưa cậu về tận nhà chắc cậu cũng không mảy may biết đến. Vì lúc ấy, gánh nặng như được trút bỏ. Cậu cảm thấy nhẹ nhõm.

Và sáng ngày hôm sau tỉnh dậy, khi Kise cựa mình, cậu chợt nhận ra. Phía sau lưng mình có hơi ấm!

Thảng thốt quay lại, và cậu vỡ òa. Người ấy đang ở đây, đang tồn tại, đang sống!

"Kise, em vẫn luôn thật ồn ào mỗi buổi sáng"

"Daiki...đồ ngốc...hức..."

Bàn tay to lớn vươn đến lau đi khóe mắt quầng thâm đang ướt đẫm một cách dịu dàng. Hơi ấm áp lên làn da cậu, vô cùng chân thật. Cậu còn muốn khóc lớn hơn nữa.

Và rồi anh kéo cậu vào lòng.

"Em mới là đồ ngốc! Đừng lo lắng cho tôi, cũng đừng làm những việc gây tổn hại đến bản thân như thế. Công sức của tôi bao lâu nay để cho em một cuộc sống hạnh phúc chẳng lẽ em lại muốn đổ hết xuống sông ? "

"Em không thể sống thiếu anh, Daiki-cchi...hc...không thể"

"Đừng khóc, Ryou..." - Anh vỗ về, giọng như nghẹn lại - "Tôi muốn nhìn thấy em cười. Vậy nên, đừng khóc..."

Buổi sáng ngày hôm đó, cả hai người không hề rời phòng. Kise tiếp tục cuộn tròn mình trong lòng anh không rời, có lẽ là bởi vì cậu sợ. Cậu sợ rằng nếu như mình bước ra ngoài và đột nhiên tỉnh giấc, Aomine sẽ không còn ở đó. Cái lạnh lẽo của căn nhà sẽ lại khiến cậu không thể thở nổi, và một lần nữa, cậu chỉ còn lại một mình.

Và vì sợ, cậu cứ thế bám lấy anh không rời dù chỉ một khắc, một giây, như thể đó là thứ quý giá nhất tồn tại trên thế gian mà cậu muốn một mình chiếm hữu.

Aomine cũng vậy, anh hiểu cái cảm xúc mà cậu đang trải qua. Từ khi bị vùi dưới đám lửa cho tới giờ anh vẫn luôn biết mọi chuyện, tất cả. Cho dù đã chết nhưng ý định muốn tiếp tục bảo vệ cậu vẫn không hề nguôi ngoai, làm cho khát vọng sống càng thêm lớn. Từng biểu cảm anh đã nhìn qua, từng bước đổi thay anh đều nhận thấy, từng nỗi đau anh cũng đều trải qua. Nếu chỉ vì muốn sống mà khiến cậu tổn thương đến thể xác lẫn tinh thần, anh sẽ không muốn mình còn tồn tại. Cái thân xác rỗng tuếch này có gì khiến cho cậu phải lao lực đến thế?

Vì cậu yêu anh, anh biết.

Vòng tay bao lấy cậu khẽ siết chặt hơn, Aomine vùi mặt vào mái tóc vàng quen thuộc. Ryou, chỉ cần em sống tốt, cái mạng này cũng không hề gì. Tôi muốn em được hạnh phúc. Tôi muốn em luôn cười.

"Đừng khóc..."

Khẽ nâng người cậu lên, Aomine liếm đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên khuôn mặt thoáng xanh xao, khiến cho hàng mi dài rung lên một nhịp. Kise khẽ mở đôi mắt hơi tấy đỏ của mình lên nhìn anh, và rồi chìm đắm trong đôi đồng tử xanh than, ngập tràn ấm áp. Hai người cụng trán, tay áp lên má nhau, run rẩy.

Cậu vươn mình chạm lấy đôi môi của người kia. Ban đầu có chút ngập ngừng, nhưng rồi hệt như cơn nghiện lâu ngày bộc phát, cái chạm vụng về chuyển thành nụ hôn sâu cuồng nhiệt, quấn quít không rời. Nói rằng cậu tham lam cảm nhận hơi ấm của người ấy, cũng đúng. Hai bàn tay cậu níu chặt lấy áo anh như đứa trẻ níu giữ lấy món đồ chơi mình yêu, là sự chiếm hữu tột cùng.

Cho đến khi cơ thể cần nạp lại không khí, cậu mới nuối tiếc rời môi. Hơi thở dồn dập của người ấy bên tai khiến cho ngọn lửa bên trong cậu như bùng cháy.

"Daiki-cchi, từ nay về sau, em nhất quyết không cho anh rời khỏi em nửa bước."

"Cún ngốc, em có suy nghĩ giống tôi từ khi nào thế ?"

"Vì anh đã hứa" - Kise khẽ khịt mũi một cái - "Ai biểu người ta yêu anh quá, biết làm sao được"

"Cũng đúng"

Aomine nhẹ nhàng đặt cậu nằm lại xuống giường, hôn lên cổ. Vẻ quyến rũ của người kia dường như không có dấu hiệu suy giảm, khiến anh đôi khi không thể kiềm chế.

"Tôi cũng yêu em"

Lần nữa, lại một nụ hôn sâu. Mười ngón tay đan vào nhau thật chặt. Khởi đầu là những cái trơn mớn nhẹ nhàng, cho đến khi hơi thở dần trở nên gấp gáp, hơi nhiệt từ cơ thể như nóng bừng, đỏ cả hai tai. Làn da cậu run lên mỗi khi người kia đặt lên đó một dấu ấn đỏ. Cùng lúc đó, phía bên này, Aomine như ngày càng nôn nóng. Ngay lúc này anh có thể cảm nhận thấy ánh nhìn nóng bỏng đến mê hoặc đang hướng về phía mình, và cả tiếng rên mỹ miều đáp trả từng hành động của anh, như mời gọi.

"Daiki..c..ưhm... "

"Từ từ..."

Kise đưa tay bám chặt lấy bờ vai anh theo nhịp chuyển động phía dưới. Bên trong như hòa quyện, rồi tan chảy, tâm trí dần trở nên mơ hồ. Nhưng rồi khi mở mắt nhìn lên, những khớp nối búp bê ẩn hiện bên cổ và hai vai người ấy khiến cậu chợt nhói đau. Vì bản thân, vì sự ích kỉ của chính mình mà cậu đã lôi người ấy trở về từ cõi chết, là cậu bắt anh phải sống tiếp. Những gì cậu làm liệu có đúng?

Không còn muốn nghĩ, đôi bàn tay kia siết chặt hơn, kéo anh lại gần. Và cứ như thế, cậu để mặc cho những khoái cảm nồng nhiệt xua tan đi những vòng suy nghĩ luẩn quẩn trong đầu về hiện tại, quá khứ, hay tương lai.

Hiện tại trong mắt cậu, trong tâm trí của cậu... chỉ có anh.

________________________

"Ồ, vậy là cuộc sống của hai người đã dần ổn định lại rồi. Cảm giác thế nào? "

Cô gái tóc hồng nồi đối diện mỉm cười vui vẻ, chân đung đưa, khuôn mặt rạng rỡ như tỏa ra ánh nắng. Phía bên này cũng là một cô gái, cao lớn hơn, da ngăm đen. Nếu không phải do tư thế ngồi nam tính kia thì chắc chắn sẽ thu hút được nhiều sự chú ý.

"Không tệ, tôi cũng dần quen với cơ thể này rồi. Chỉ có đều việc chuyển đổi giới tính liên tục này thật phiền phức. Người nhà tôi chết đứng khi thấy cái cảnh tượng đó luôn ấy chứ. "

"Đúng rồi nhỉ. Vì Aomine Daiki mà mọi người biết đã chết rồi, nếu giữ nguyên hình dạng cũ mà gặp phải người quen nơi làm việc cũ thì sẽ thật rắc rối. Vậy Kise-kun có định quay lại với sự nghiệp trước kia của mình không?"

"Có lẽ không" - Aomine thở dài, biểu tình có chút chán nản rồi trong phút chốc, lại mỉm cười lấy một cái - "Em ấy quyết định tự mở một công ty riêng, vẫn thuộc ngành giải trí. Quả thật cái niềm đam mê ấy không thể gạt đi hoàn toàn được, nhưng vì tôi, có lẽ em ấy sẽ tránh việc biểu diễn trên màn ảnh trong thời gian tới.

Mặc dù chỉ cần Ryou muốn, em ấy có thể bắt đầu sự nghiệp của mình. Thậm chí còn vang dội hơn danh tiếng trước kia. Nhưng cô biết đấy, Satsuki, đôi khi tận hưởng cuộc sống bình yên một chút cũng không tệ"

"Vậy là tốt rồi. Tôi cũng mong hai người được hạnh phúc. "

Tiếng chuông điện thoại vang lên, trên màn hình hiện lên một cái tên thật quen thuộc.

"Xem ra tôi phải về rồi"

Aomine mỉm cười khi nhìn lên điện thoại.

"Cảm ơn vì mọi thứ, Satsuki. Hãy chuyển lời cảm ơn của tôi đến tên nghệ nhân bút bê kia nữa. Tôi mong hai người sẽ tìm được cậu 'búp bê' bị mất"

Khi bóng dáng của người con gái cao lớn tóc xanh than kia khuất khỏi cánh cửa, không gian bao quanh Mommoi như chìm xuống, dần nhuốm bi thương. Ánh nhìn của cô xa xăm, lạc vào khoảng không trước mắt, môi mấp máy khẽ gọi.

"Tetsu-ni...anh ở đâu?"

...

...

3 năm sau, Aomine gặp được 'cậu búp bê' thất lạc, tại SGC - Seirin Group Company

Và tiếp đó, là một cuộc đoàn tụ.

________________________

[Kết chương]

Ờ thì, tui up truyện rồi đây.

Dạo này thật bận quá, khiến mọi người phải đợi lâu rồi ha.

Thành thật xin lỗi *cúi đầu*. Jun sẽ quay sang update những bộ khác đây ~~~

Mọi người chơi tết vui vẻ, đừng quên tui nhé ! ~(0'3 '0)/

~MikaJun~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com