Chap 7: Một cuộc sống mới (1)
Makuragaeshi, một loại yêu quái cổ của Nhật Bản.
Tương truyền, loài yêu quái này thường xuất hiện dưới hình dáng của trẻ em. Trò trêu chọc yêu thích của chúng là lấy gối ra khỏi đầu người đang ngủ và đặt nó xuống dưới chân họ. Một trò đùa hoàn toàn vô hại.
Tuy nhiên, cũng có những phiên bản đáng sợ hơn của loài yêu quái này, như là thay vì di chuyển gối thì lại thành di chuyển cả cơ thể người đang ngủ và đưa họ đến một nơi xa lạ. Hoặc là chúng sẽ ngồi lên ngực của nạn nhân và rút không khí ra khỏi phổi họ. Đôi khi chúng bị coi là nguyên nhân gây ra chứng ngủ rũ bởi những người trông thấy chúng sẽ bị chúng làm mất đi ý thức và sau đó là đánh cắp linh hồn họ và bỏ mặc tới chết.
Thế nhưng, câu chuyện có vẻ đáng sợ nhất mà Akashi từng được nghe về chúng đó là nếu ai bị chúng lấy đi gối đầu thì ý thức của họ sẽ bị đưa đến một khoảng thời gian bất định. Thứ mà chúng lấy đi là tuổi thọ và tương lai của người bị hại.
Akashi ngước mắt nhìn trần nhà, tự hỏi khả năng mình đã gặp phải loài yêu quái này là bao nhiêu phần trăm. Mới tối hôm qua, cậu chỉ hơi sốt nhẹ nên quyết định đi ngủ sớm thì hôm nay tỉnh dậy đã là chuyện của mười năm sau.
Người đang đứng bên giường và chăm sóc cậu một cách tận tình lúc này là quản gia trưởng của nhà cậu, Shimizu Takeshi. Thật khó mà diễn tả cảm giác của Akashi quái dị tới cỡ nào khi mà cậu nhận ra một người quen của mình trong thoáng chốc đã già đi thật nhiều như vậy. Nói thật ban đầu, cậu còn tưởng anh ấy mắc phải thứ bệnh gì kì lạ có thể khiến con người lão hóa thật nhanh nên đã lo lắng đến hồ đồ, thậm chí cậu còn buột miệng hỏi ra. Shimizu có vẻ bất ngờ một chút nhưng cuối cùng anh vẫn chân thành trả lời câu hỏi ngớ ngẩn của cậu. "Chỉ đơn giản là đã lâu không gặp lại, không nhận ra cũng là chuyện đương nhiên."
Và chỉ nhiêu đó cũng đủ để Akashi nhận ra có gì đấy khác thường đang diễn ra nhất là khi cậu trở nên lóng ngóng lúc cố gắng ngồi dậy khỏi giường, cậu càng khẳng định điều đó.
Tay chân cậu dài ra và to lên. Tầm mắt cũng thay đổi rất nhiều. Cứ như chỉ qua một đêm cậu đã trở thành người khổng lồ. Và cậu hoàn toàn chưa thể thích ứng với nó. Cậu thử bước xuống sàn, nhưng chân vừa chạm đất thì cả không gian đều chao đảo. Cơ thể cậu lớn hơn và nặng hơn so với thứ mà cậu đã từng quen thuộc.May là Shimizu đã kịp đưa tay ra đỡ, nếu không cậu chắc hẳn là mình đã ngã.
Shimizu đỡ cậu lên và bế cậu dễ dàng như bế một đứa trẻ. Anh đưa cậu về giường cùng với một lời dặn dò đầy sự quan tâm. Qua lời kể của anh, Akashi mới biết được rằng cơ thể hiện tại của cậu vừa trải qua một tình huống nguy kịch nên vẫn còn khá yếu, không nên đột ngột cử động mạnh.
Quả thật, nếu không có sự dặn dò của Takeshi, thì Akashi khó lòng mà tin được cái cơ thể trông ẩn chứa đầy sức mạnh mà cậu đang sở hữu lại chẳng có một chút sức lực nào. Tuy vậy, Shimizu vẫn tỏ vẻ vui mừng với việc cậu có thể tỉnh lại, anh cho nó là trong cái rủi có cái may.
Nhưng Akashi khó mà đồng ý với anh. Đặc biệt là khi trí nhớ của cậu dường như đã có một lỗ hổng lớn đến thế này. Ít nhất là cậu hoàn toàn không có ấn tượng gì về chuyện từ ngày hôm qua cho đến khi cậu có được cơ thể này. Dù cậu có cố gắng thế nào đi nữa, não cậu vẫn là một vùng xám đầy mờ mịt.
Cậu là một đứa trẻ bị mắc kẹt trong cơ thể của một thiếu niên. Đó là lí do khiến cậu hơi tin vào vào cái giả thiết điên rồ ở phía trên, rằng cậu đã bị một Makuragaeshi trêu chọc và đánh mất mười năm cuộc đời.
À, mười năm mà cậu nói, là một phép tính đơn giản mà cậu tính ra khi cố tình hỏi Shimizu rằng cậu đã hôn mê bao lâu. Chỉ có năm ngày ở thế giới này, nhưng lại là cả mười năm dài dằng dặc đối với cậu.
Akashi không biết cách suy nghĩ của cậu bây giờ là của một đứa trẻ sáu tuổi hay là của một thiếu niên mười sáu tuổi nữa. Thứ cậu bị mất đi chỉ là kí ức hằng ngày, thứ kí ức quy nạp hay là cả những kí ức thuộc về kĩ năng, tư duy, thứ đã ngấm sâu vào máu cậu? Hoặc thực sự là cậu hoàn toàn không có những thứ kí ức này để mất.
Akashi mải mê với những suy nghĩ của mình đến mức cậu hoàn toàn không nhận thấy được là trong phòng vừa mới bước vào hai nhân vật mới. Nhưng cậu đã nhanh chóng định thần lại và nhìn họ.
Một người trong số họ có gương mặt khá giống với Takeshi, nhưng lại có phần trẻ trung hơn nên cậu đoán anh ta là em trai của ông. Người còn lại thì cậu hoàn toàn không có chút ấn tượng nào cả. Và cậu cũng không biết hai người họ xuất hiện ở đây làm gì. Cậu có chút bực mình vì cậu không muốn có ai thấy thêm dáng vẻ bệnh tật của cậu bây giờ nữa.
Người đàn ông lớn tuổi với mái tóc hoa râm ngồi xuống cạnh giường Akashi, bắt đầu những câu hỏi về sức khỏe của cậu. Akashi nhận ra ông ta là bác sĩ, còn chàng trai trẻ kia có thể là một dạng trợ lý. Thế nên, cậu cũng ngoan ngoãn hợp tác trả lời những câu hỏi rắc rối kia mặc dù hiện tại thì cậu đã bắt đầu thấy mệt.
Cũng may là những câu hỏi đã nhanh chóng kết thúc trước khi Akashi mất hết kiên nhẫn. Vị bác sĩ già đứng lên và nói điều gì đó với Takeshi trước khi ra khỏi phòng, nhưng Akashi chẳng buồn nghe nữa. Cậu nhắm mắt lại và cố ngủ. Nhưng khi cậu càng mệt mỏi càng muốn ngủ bao nhiêu thì đầu óc cậu lại càng tỉnh táo bấy nhiêu. Cậu bỗng nghĩ tới một vấn đề mà cậu nãy giờ chưa kịp chú ý tới.
Mẹ và bố cậu đâu? Tại sao đến lúc này họ vẫn chưa xuất hiện?
Cậu muốn hỏi Shimizu về lịch trình công việc của họ, muốn biết họ có đang bận không. Nhưng lí trí đã cậu lại ngăn cậu làm điều đó. Shimizu chỉ là quản gia, anh có thể thay mẹ cậu quản lí mọi việc trong nhà, nhưng anh không có nhiều quyền đến mức có thể biết được lịch trình làm việc của ông chủ và bà chủ. Akashi tự lừa mình như thế. Và cậu cũng cảm thấy buồn cười với ý nghĩ đó.
Quản gia nhà Akashi lúc nào cũng phải giỏi về mọi mặt, nếu như anh ấy không muốn bị đánh giá là làm việc kém chất lượng. Thật khó mà tưởng tượng được việc Shimizu không thể nắm được những chuyện như vậy. Chẳng qua là lòng tự tôn cao ngất ngưỡng của cậu đang ngăn cản cậu tìm hiểu về một việc có thể sẽ khiến mình thất vọng mà thôi.
Akashi cố nghĩ sang việc khác, tránh nghĩ đến vấn đề nhạy cảm kia. Cậu bắt đầu thử tìm cách giải quyết vụ mất đi kí ức của mình. Cậu phân vân không biết có nên nói cho bố mẹ biết chuyện này không nữa. Một phần cậu không muốn họ lo lắng, một phần là do cảm giác lo sợ bất an đang nảy lên lên trong lòng cậu. Cậu không chắc là bố mẹ mình có thể tiếp nhận được việc này, và chính bản thân cậu cũng sẽ cảm thấy không thoải mái nếu vấn đề này bị phơi bày. Nhưng cho dù không nói thì vẫn có khả năng cậu sẽ làm lộ chuyện.
Có ai đó đang lại gần giường cậu. Akashi hơi giật mình, cậu muốn tránh ra, nhưng cuối cùng cũng kiềm lại được và tiếp tục giả vờ ngủ. Hình như là tay trợ lí khi nãy, anh ta không đi ra cùng vị bác sĩ kia. Mặc dù có chút thắc mắc không biết anh ta tính làm gì nhưng Akashi lại không cảm thấy sợ hãi lắm, có lẽ trong tiềm thức, cậu cảm thấy rằng anh ta là người có thể tin cậy được.
Chiếc ống dẫn đang cắm trên tay cậu rung nhẹ. Akashi đoán là người kia đang điều chỉnh túi treo của cậu. Cậu cố bình ổn cảm giác nhộn nhạo đang dâng trào trong lồng ngực, rồi he hé mắt liếc nhìn hai kẻ còn lại trong phòng.
Hai người đứng ở góc phòng và nói chuyện với nhau bằng thứ âm lượng nhỏ nhất. Rõ ràng là không muốn ảnh hưởng tới cậu. Nhưng cho dù vậy, bằng thính giác khá tốt của mình, Akashi vẫn nắm được phần nào câu chuyện.
"Cậu chủ ngủ rồi. Chúng ta ra ngoài đi." Người kia yêu cầu Takeshi, nhưng anh ta lắc đầu ý bảo không được.
"Tình hình hiện tại chưa được rõ ràng lắm, cũng không biết bọn người kia có còn giở trò gì không nữa. Không thể để cậu chủ một mình được." Shimizu dừng một chút, rồi tiếp tục. "Có gì cứ nói ở đây đi."
Tay trợ lí im lặng một chút, dường như để sắp xếp lại tất cả các ý ở trong đầu rồi mới từ tốn tiếp lời. "Vậy có xác định được là ai làm chưa?"
Takeshi chần chờ một chút rồi mới trả lời. "Vẫn chưa. Khi tìm đến được chỗ đó thì mọi dấu vết đã bị xóa rồi. Nhưng quanh đi quẩn lại cũng chỉ có vài người thôi. Với cái cách thô bạo như thế thì có mấy người đâu." Mặt Takeshi có vẻ nghiêm trọng, Akashi đoán rằng anh ta biết hung thủ là ai, nhưng lại không có đủ bằng chứng. "Khi cậu chủ ổn định rồi, thì hỏi cậu ấy vậy, anh nghĩ cậu ấy sẽ có thể cho chúng ta đáp án chính xác."
Akashi nhíu mày, mím môi. Thành thật xin lỗi, hiện tại cậu không còn chút ấn tượng nào về họ hết.
"Anh đã liên lạc với anh Hiroshi báo cậu chủ đã tỉnh chưa?" Tay trợ lí tiếp tục.
"Rồi. Tối hôm qua, Hiroshi đã giải quyết xong chuyện dưới Kyoto rồi lên đây. Có lẽ một lát nữa sẽ tới cùng ông chủ."
Một lát nữa bố cậu sẽ tới à? Điều này làm Akashi ngạc nhiên hơn cả. Thật sự mà nói thì cậu nghĩ rằng người đầu tiên đến thăm cậu sẽ là mẹ cơ. Tuy là vậy, cậu vẫn thỏa mãn và cảm thấy không cần thiết phải lắng nghe cuộc nói chuyện thêm nữa. Đặc biệt là khi họ đã chuyển sang việc thảo luận về sức khỏe của cậu với hàng tá từ chuyên môn, nhàm chán đến mức dễ dàng giúp cậu chìm vào mộng đẹp.
Cùng lúc đó, ở một nơi xa xôi khác, nơi có gió lạnh cắt xương cùng với hàng tấn tuyết trắng như lông ngỗng luôn đổ xuống đêm ngày, một nửa khác của cậu cũng đang say ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com