Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🍀 L-isten to you 🍀

🍀 Tác giả: DaniBunnyMD.

🍀 Original link: https://archiveofourown.org/works/48151333

~~~~~

Lee Minho được dán nhãn là 'IDGAF' trong ký túc xá của họ, viết tắt của I-Don't-Give-A-Fuck (Tôi không quan tâm). Cực kỳ đẹp trai và tài năng nhưng đôi khi, thần đồng dance này lại khiến người ta sợ hãi vì tính kiên nhẫn và nghiêm khắc của anh. Anh mang vẻ mặt thờ ơ cả với thế giới và hầu như lúc nào cũng tỏ ra không quan tâm nhưng điều đó không có nghĩa là không thể nói chuyện với anh ấy hoặc anh ấy không thân thiết với những người bạn cùng nhóm của mình. Dù có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng Stray Kids tất nhiên biết con người thật của anh. Anh bề ngoài cứng rắn nhưng bên trong lại ủy mị- một định nghĩa cổ điển về tsundere như người ta vẫn nói.

'Tại sao phải lãng phí nước bọt của mày vào những thứ vô nghĩa.' Anh nói khi mọi người hỏi tại sao anh ấy luôn im lặng. Có những lúc anh hiếu động, đeo bám, nói nhiều và ồn ào. Đôi khi, những người khác nghĩ điều đó hơi đáng sợ nhưng dù sao thì họ cũng yêu cả hai Minho. Nhiều khả năng người ta sẽ tìm thấy anh trong phòng, đọc truyện tranh hoặc trong phòng tập, hoàn thiện kỹ năng của mình. Những người còn lại biết rằng không nên làm phiền anh nếu không họ sẽ phải đối mặt với cơn thịnh nộ của anh.

Mặt khác, Hwang Hyunjin được coi là 'Drama Llama' của họ. Cậu không hoàn toàn là đối cực của Minho, cả hai đều có bản chất hướng nội nhưng cậu ấy 'ít đáng sợ hơn' như mọi người vẫn nói. Cậu không ồn ào như Jisung hay nói nhiều như Felix nhưng cậu hay cười và là một đứa trẻ to xác. Cậu thích thú với những trò hề của các thành viên và tiếng cười to, đáng yêu của cậu vang vọng khắp ký túc xá, đó là lý do tại sao họ - đặc biệt là Jisung, đặt mục tiêu làm cho Hyunjin cười gần như mọi lúc.

Đây là một trong những ngày hiếm hoi họ rảnh sau lịch trình trong ngày. Vì vậy, tất cả họ - ngoại trừ 3RACHA đã chọn ở lại ký túc xá và dành thời gian ở đó. 3RACHA, tất nhiên, đã chọn đến phòng thu để thực hiện các bản nhạc của họ. Maknae line với Hyunjin đang ở trong phòng khách xem TV.

Vì Minho không muốn nhốt mình trong phòng nên anh ngồi trên chiếc ghế dài bên cạnh bốn cậu trai trẻ. Anh không thực sự quan tâm đến những gì họ đang xem nên chỉ ngồi đó và nhắm mắt lại. Họ rất ồn ào, đặc biệt là Hyunjin và Seungmin khi đang xem một series hoặc bộ phim mà họ thực sự yêu thích, nhưng Minho có thể chịu đựng được.

Jeongin và Felix đã phát chán chương trình trong khi Seungmin và Hyunjin thực sự thích nó- đặc biệt là Hyunjin, mặc dù Seungmin cũng thích chương trình đó, nhưng hôm nay cậu cảm thấy cực kỳ mệt mỏi nên đã ngủ gật cho đến khi đầu hàng và ngủ thiếp đi trên chiếc ghế bành. Trong khi đó, Hyunjin tiếp tục bình luận và làm một số adlibs* trong khi xem.

* Ad-libs, một cách cụ thể, là những âm tiết, phần thêm thắt trong bài nhạc xen giữa các câu trong một verse. Ad-libs không nhất quán, nó có thể là đoạn âm thanh, tiếng cười, câu nói,...

"Hyung, đi với em đến quán cà phê dưới dãy nhà đi!" Felix gật đầu trước yêu cầu của Jeongin và cả hai đi chuẩn bị cho chuyến đi cà phê nhỏ của họ để lại Hyunjin, Minho và Seungmin đang ngủ trên khu vực sinh hoạt.

"Waahh~ Minnie! Mọi thứ đang trở nên căng thẳng đấy! Nói với anh ấy rằng cậu yêu anh ấy, rằng việc kéo thả này đang dần trở nên bực bội! Này, cậu nghĩ ai mới là .....?" Cậu nhìn quanh thì thấy Seungmin đang ngủ trên ghế bành và chỉ có Minho đang ngồi trên đi văng, có vẻ như cũng đang ngủ, Jeongin và Felix thì không thấy đâu cả. Hyunjin bĩu môi đứng dậy khỏi thảm và ngồi xuống cạnh Minho. "Chà Jinnie, anh đoán hôm nay chỉ có em và anh thôi."

Minho không thực sự ngủ và anh không thể ngủ được với sự ngạc nhiên của mình. Anh nhận thức được môi trường xung quanh và nhận thấy rằng nó đột ngột im lặng. Anh mở mắt ra và quay lại thì thấy Hyunjin đang ngồi bên cạnh anh với cái bĩu môi khi xem chương trình và Seungmin đang ngủ ngon lành ở bên cạnh.

"Woa, em im lặng." Anh nhếch mép cười khi chàng trai trẻ quay sang anh và cái bĩu môi của cậu càng sâu hơn.

"Innie và Yongbok bỏ em rồi Minnie quyết định ngủ trên người em" Hyunjin rên nhẹ. "Thêm vào đó, anh cũng đang ngủ - không ai muốn nói chuyện và lắng nghe em."

Minho nhìn cậu chằm chằm một lúc để tiêu hóa tất cả những gì cậu nói.

"Có anh nghe em." Anh nói và nhận được cái nhìn khó hiểu từ cậu bé tóc đen.

"Nhưng anh đang ngủ-"

"Yah, ngủ và nhắm mắt khác nhau nhé?" Anh nói với một chút giận dữ nhỏ. Hyunjin rên rỉ thêm một lần nữa và Minho chỉ lườm cậu với một cái nhìn hơi khó chịu. "Em không tin anh? Vậy thì được rồi. Em có nhớ vài tuần trước trên xe không? Em đã ngồi với Jisung ở giữa. Em đang kể cho em ấy nghe về giấc mơ của em khi Stray Kids bị dính vào ngày tận thế Zombie. Em nói rằng Jeongin đã bị cắn và chúng ta cần thoát khỏi em ấy bằng cách sử dụng sốt mayonnaise và bột ớt bởi vì - chết tiệt, anh không biết tại sao nhưng em đã nói rằng Zombie dị ứng với chúng..."

"Sau đó, trong phòng tập tuần trước. Em đã nói điều gì đó về 'Điều gì sẽ xảy ra nếu có tám người khác trông giống chúng ta?' Sau đó, em lao vào tạo ra một câu chuyện giống như fanfiction. Em thậm chí còn sử dụng Jisung làm nhân vật của câu chuyện và nói rằng em ấy sẽ gặp bản sao của mình sau đó họ đổi chỗ cho nhau mà chúng ta không hề hay biết và trải nghiệm cuộc sống của nhau. Em thậm chí còn chưa kể hết toàn bộ câu chuyện." Anh nói với cậu. Hyunjin chỉ nhìn chằm chằm vào anh trong sự hoang mang tột độ. "Không phải lúc nào anh cũng ngủ được đâu."

Đúng. Minho thích ngủ nhưng anh không thực sự ngủ mọi lúc, đôi khi anh chỉ nhắm mắt để nghỉ ngơi. Minho có thể im lặng nhưng anh thực sự quan sát và nhận thức được xung quanh.

"Chà...em chỉ...em-" Chàng trai trẻ hơn không nói nên lời. Cậu chắc chắn không mong đợi điều này từ anh ấy-từ Lee Minho. "Em không biết phải nói gì."

"Em không cần phải..." Anh chàng lớn hơn nói với một nụ cười ngượng ngùng. "Thực ra, anh thích nghe tất cả những gì em nói."

"Thật hả hyung? Anh thực sự sẽ làm thế sao?" Một tia sáng xuất hiện trên khuôn mặt của Hyunjin.

"Tất nhiên anh sẽ làm." Anh cười nhẹ. "Bởi vì mỗi khi em nói điều gì đó, tâm trí anh hình dung ra mọi thứ và nó thực sự rất tuyệt." Điều đó cũng đúng. Mỗi khi nhắm mắt lại, anh lại thấy mình ở đâu đó gần Hyunjin và lắng nghe bất cứ điều gì em ấy nói.

Anh thực sự thích lắng nghe cậu nhóc này. Cậu không thường xuyên ồn ào nhưng khi cậu như vậy, cậu hơi quá khích và những người khác đôi khi rời bỏ cậu nhưng Minho thì không. Em ấy có thể kỳ lạ và drama đến mức có thể làm bạn phát điên nhưng bằng cách nào đó, Minho không bận tâm - ngoại trừ khi anh ở chế độ Dance Captain Minho. Anh có thể nói đùa rất nhiều về việc đặt Hyunjin vào nồi chiên không dầu hoặc cho cậu ăn khăn giấy và không thường xuyên thể hiện tình cảm với cậu, nhưng anh có mặt mềm mại dành cho những người trẻ hơn. Hyunjin, sau đó, nhích lại gần anh hơn và đặt mu bàn tay lên trán rồi đến cổ anh.

"Yah, em đang làm gì vậy?"

"Anh có chắc mình là Minho-hyung- Minho-hyung đáng sợ của chúng ta không?" Cậu hỏi.

"YAH! Điều đó có nghĩa là gì hả nhóc? Hôm nay em có muốn ăn khăn giấy không?"

"Ừ, anh chính là anh ta." Cuối cùng cả hai bật cười vì điều đó.

"Vì em đang than vãn về việc không có ai để nói chuyện sớm hơn, tại sao em không tiếp tục câu chuyện về Doppelganger* đó? Em thậm chí còn chưa kể xong nó! Anh cần biết thêm chi tiết về cuộc sống của kẻ không phải Jisung với chúng ta cũng như cuộc sống của Sungie không phải-Jisung-" Hyunjin cười nhạo anh của mình và để anh ấy kéo mình lại gần hơn để âu yếm mình. Hyunjin không thực sự đeo bám cũng không nhạy cảm nhưng hãy để cậu làm điều đó.

* Doppelganger /ˈdɑː.pəlˌɡæŋ.ɚ/ (danh từ) có nguồn gốc từ tiếng Đức, nghĩa là "song trùng", chỉ những người xa lạ, nhưng ngoại hình giống nhau đến ngạc nhiên.

"Anh thực sự muốn nghe tất cả những gì em nói hả hyung? Ngay cả khi điều đó là vô nghĩa-" Minho mím môi lại.

"Những gì em đang nói bây giờ thật vớ vẩn, Hyunjin. Tất nhiên là anh sẽ làm thế." Anh nói đưa tay vò tóc cậu. Họ hơi đối lập nhưng là một sự đối lập thu hút, phải không?

"Luôn luôn?"

"Luôn luôn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com