11
Seungmin cảm thấy bộ pyjama của Minho có chút rộng so với em, nhưng nhìn lại có vẻ hơi chật so với gã, cái gã này đi mua quần áo không thử đồ hay sao? Cứ thấy màu sặc sỡ như này mà mua là được hả? Sắp nửa sáu mươi rồi mà còn mua đồ không suy nghĩ hay sao?
Minho bảo bộ pyjama đó gã mới mua tuần trước, chưa kịp mặc lần nào thì Seungmin đã mặc rồi, biết đâu, có khi gã không mua bộ này cho bản thân mình mặc đâu nhỉ? Chắc là mua vì bộ đồ này khiến gã nhớ tới hình ảnh ai đó chăng?
Mà thôi kệ đi, ai biết Lee Minho nghĩ gì trong đầu đâu chứ.
Tắm xong, Seungmin nằm dài trên chiếc sofa trong phòng khách. Khi nằm yên một chỗ, em bắt đầu chú ý đến cấu trúc và nội thất của căn nhà này nhiều hơn. Đầu tiên là về màu sơn, chỉ là bức tường màu trắng giản dị như bao căn nhà khác, Minho thích sự giản dị, Seungmin cũng thế, chẳng gì phù hợp với người đi làm hơn một không gian đem lại cảm giác nhẹ nhàng, dễ chịu bằng sắc trắng tinh khôi cả.
Tiếp theo, Seungmin ngồi dậy quan sát tổng thể căn nhà. Đây là căn hộ nhỏ chỉ có một tầng, từ cửa chính bước vào là phòng khách, bên phải là phòng bếp, từ phòng khách đi sâu hơn có hai phòng ngủ và một nhà tắm. Mặc dù nhỏ nhưng không hề cảm thấy chật chội hay bí bách, mặc dù đơn giản nhưng không hề nhàm chán hay nhạt nhẽo, đúng là phong cách mà Seungmin thích.
Thì ra gã cũng có mắt thẩm mĩ.
Lee Minho thật ra rất dễ tính, gã chẳng nghĩ gì nhiều khi mua nhà cả, gã chỉ chọn một căn hộ mà "tổ tiên" gã mách bảo hãy dọn đồ vào căn đó mà sống chứ chẳng quan tâm đến điều gì khác. Tiền thì gã không thiếu, thẩm mĩ không phải vấn đề quá lớn, phong thuỷ thì có tổ tiên phù hộ, quan trọng là đưa đón con đi học lại gần.
Nhưng cũng không phải tự nhiên Minho lại chọn cái căn hộ này. Chỉ là, khi mới đặt chân vào đây, một mảnh kí ức trong mớ suy nghĩ lộn xộn của gã bật ra, giọng nói của một người mà gã ngưng nói chuyện từ lâu bỗng vang vọng bên tai, kéo gã rời khỏi thực tại:
"Sau này, nếu chúng ta có con, em muốn mua một căn hộ gần trường để tiện đưa con đi học, và tiện cho em đi làm nữa. Em sẽ đi dạy và đưa con đi học hằng ngày, anh sẽ đi làm bằng xe riêng. Em thích một căn hộ nhỏ, đủ để chúng ta luôn cảm thấy gần gũi và ấm cúng khi sống cùng với nhau. Không cần phải nhà tầng, không cần phải mặt tiền. Em thích một căn hộ nhỏ, được sơn bởi màu trắng tinh khiết, giống như màu chủ đạo của đám cưới vậy."
Dường như Minho đã tìm thấy cái nơi mà gã và em từng ao ước sống chung khi cả hai nói về tương lai cùng nhau, một vùng kí ức. Khi tìm được căn nhà này, gã tìm thấy một phần con người em, kể cả khi hai người không còn được gặp nhau nữa, căn nhà này sẽ khiến gã cảm thấy nhớ đến em, khiến gã cảm thấy như em vẫn còn đang ở bên cạnh, an ủi trái tim lạnh lẽo của gã.
Thà sống mãi trong kí ức tươi đẹp, còn hơn đối mặt với hiện thực tàn khốc, Lee Minho chính là kiểu người như vậy.
"Xã hội sẽ không chấp nhận chúng ta, nhưng chúng ta cũng chẳng cần họ chấp nhận. Họ chỉ đang ghen tị vì họ không hạnh phúc bằng chúng ta thôi, chúng ta vẫn có thể hạnh phúc bên nhau kể cả khi không được chấp nhận, đúng chứ?"
Seungmin nhắm mắt lại, chấm dứt việc hồi tưởng những kỉ niệm xưa cũ, hạnh phúc gì chứ? Tất cả chỉ là lời nói gió bay, chính Lee Minho là người kết thúc mối quan hệ của bọn họ trước cơ mà?
Chẳng cần phải có người bên cạnh mới có hạnh phúc, Seungmin vẫn tự thấy vui vẻ với chính bản thân mình, đó là em tự an ủi bản thân như vậy.
Minho bước ra khỏi nhà tắm, gã ngó nghiêng xung quanh nhà và thấy Seungmin đang nằm trên sofa với một cánh tay gác trên trán. Chắc em mệt rồi, phải đưa em về phòng ngủ thôi.
"Minho, anh làm gì vậy?"
"Suỵt, nhỏ tiếng thôi. Em sẽ làm Yongbok giật mình đó."
Minho bất ngờ bế Seungmin lên và vác em về phòng ngủ. Gã phải làm vậy vì kiểu gì Seungmin cũng sẽ nằng nặc đòi chuồn đi nếu gã bảo giờ em sẽ về phòng gã và ngủ trên giường cùng gã. Seungmin mà, làm sao có thể chấp nhận Minho dễ dàng như vậy được.
"Tên biến thái, sao anh dám bế tôi vào đây? Thả tôi xuống."
"Oan quá, anh đã làm gì em đâu. Anh chỉ muốn cho em ngủ ở một nơi đàng hoàng thôi mà." Minho nhẹ nhàng thả Seungmin xuống giường, em nhanh chóng chui vào chăn.
"Được rồi cún con, chờ anh chút. Anh có cái này muốn cho em xem."
Trong khi Seungmin đang cuộn tròn một cục trong chăn, Minho cúi xuống gầm giường để lấy một thứ gì đó. Gã ngẩng lên, trèo lên giường và ôm một cái hộp carton cũ. Seungmin không biết bên trong có gì nên em rất lo lắng, Minho chỉ biết ngồi cười khi thấy Seungmin hành động như thế, trông gã nguy hiểm đến vậy sao?
"Đừng sợ, em nhìn đi. Nhìn vào bên trong cái hộp nè."
Seungmin chui ra khỏi chăn và ngồi dậy để xem bên trong chiếc hộp có gì, em hoàn toàn bị sốc bởi những thứ mình đang nhìn thấy.
"Đây là...ảnh sao? Ảnh của chúng ta?"
"Đương nhiên rồi. Anh luôn giữ và đem theo những thứ này bên mình. Kết hôn ư? Đó là chỉ là một cuộc hôn nhân do bố mẹ anh sắp đặt. Họ đã phát hiện ra mối quan hệ của chúng ta và ép anh phải chia tay với em, nếu không..."
"Nếu không thì sao chứ?"
"Họ sẽ huỷ hoại tương lai của em, họ sẽ làm mọi cách để chúng ta không bao giờ gặp lại nhau nữa. Anh rất sợ, anh không thể tưởng tượng được họ sẽ làm gì với em. Khi bố mẹ em phát hiện ra chuyện đó, họ cũng đã đe doạ anh phải rời xa em ngay lập tức. Anh... không còn lựa chọn nào khác."
Minho kể lại lý do khiến gã hồi xưa phải chia tay với Seungmin một cách tàn nhẫn đến như thế. Seungmin biết rõ gã làm như vậy là có lý do, nhưng em cũng không ngờ gã phải chịu áp lực đến từ bố mẹ hai bên một lúc như vậy, gã chưa bao giờ hết yêu em. Và cuộc hôn nhân đó cũng chỉ là hình thức để qua mặt bố mẹ.
Seungmin thẫn thờ nhìn Minho rồi lại nhìn những bức ảnh trong hộp. Cảm xúc của em bây giờ khó tả quá, em cũng đã từng giữ những thứ này nhưng đã vứt hết đi sau khi nghe tin Minho kết hôn. Đây là những kỉ niệm quý giá của bọn họ từ hơn sáu năm về trước, chẳng cần phải nhìn những bức ảnh này mới có thể nhớ lại, Seungmin cũng chưa bao giờ quên Minho, chưa bao giờ quên đi những điều về gã.
"Em nhìn này, còn nhớ bức ảnh này không?" Minho lấy một bức ảnh hai người chụp ở sân trường cùng nhau. "Chúng ta rất hay đi dạo với nhau ở đây, lâu lắm rồi anh không về lại trường. Hay mai cuối tuần, em muốn về không? Anh sẽ đưa em về đó, cả Yongbok nữa."
"Trường đại học sao? Lúc này là lúc chúng ta mới khai giảng xong hả?"
"Đúng rồi, thì ra em vẫn còn nhớ. Nhìn đi, bức này là lần đầu tiên chúng ta hôn nhau nè." Minho lấy một bức ảnh cả hai đang hôn nhau khi đang đứng trên sân thượng.
"Gì chứ?" Seungmin thoáng ngại ngùng. "Sao anh lại chụp được bức này? Mà sao người ta lại nhận in bức này chứ?"
"Sao không? Chủ tiệm in là bạn của anh mà. Em không biết đâu, cậu ta từng in nhiều thứ kinh dị hơn nhiều. A, em nhìn đi. Đây là lúc chúng ta đi ăn canh kim chi với nhau nè."
"Vài tháng trước tôi cũng đã trở lại đây ăn một đĩa bánh gạo. Rất mừng vì bác chủ quán vẫn khoẻ, và đồ ăn thì vẫn rắt ngon."
Seungmin đã gỡ được tảng đá nặng trong lòng dù vẫn cảm thấy hơi buồn một chút, em có nên cho Minho cơ hội thứ hai không? Cả hai đã trưởng thành và không còn sống chung với bố mẹ từ lâu, thỉnh thoảng mới về thăm nhà chứ chẳng ảnh hưởng đến ai. Sáu năm đã qua, thời thế cũng đã thay đổi, ông trời cho họ gặp lại nhau có lẽ là cũng đang cho họ cơ hội thứ hai, phải không?
"Seungmin, đây là cuốn nhật kí tình yêu bọn mình từng viết cho nhau. Em có muốn đọc lại không?"
"Nhật kí tình yêu? Cái cuốn sổ màu tím mà anh mua ở nhà sách hả? Anh vẫn còn giữ nó sao?"
"Đương nhiên rồi. Chúng ta đã viết thư tình cho nhau mà, em quên rồi sao? Để anh đọc lại nhé." Minho ghé sát mặt vào tai của Seungmin.
"Thôi khỏi, sến lắm. Không nghe đâu." Seungmin trùm chăn để che cái mặt đỏ bừng và bịt tai lại. Cái thời thanh niên ấy mà, ai yêu vào lại không nói những lời sến súa đâu chứ?
"Thôi bỏ chăn ra đi nào. Em thấy cái gì không? Đây là cái móc khoá mà em tặng cho anh khi chúng ta mới yêu nhau này. Em bảo em muốn khoá anh lại với em cả đời, nhớ chứ?"
"Em đâu có nói vậy chứ!" Seungmin bỏ chăn ra, em thấy Minho đang cầm móc khoá trên tay còn mặt gã thì đang chình ình trước mặt em. Cả hai đều bị bất ngờ khi nhìn nhau ở khoảng cách siêu gần như thế này, vậy mà chẳng ai cử động hay là bối rối tách nhau ra cả.
Căn phòng bỗng yên ắng đến mức cả hai chỉ còn nghe được tiếng thở của nhau với tiếng trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Minho nhắm mắt, gã lấy hết dũng khí mà xoá đi khoảng cách giữa cả hai bằng một nụ hôn. Cuối cùng thì, sau sáu năm...
'Reng reng! Reng reng!'
Tiếng chuông điện thoại vang lên, chấm dứt nụ hôn chưa được mười giây giữa hai người. Seungmin vừa nghe tiếng chuông thì đẩy Minho ra, là tiếng điện thoại của gã.
Chúc mọi người nghỉ lễ vui vẻ! Sau đợt nghỉ này là mình quay lại trường học rồi ㅠㅠ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com