The Fox's Wedding (1/3)
Summary: "Tương truyền mưa bóng mây trên núi là khi hồ ly tổ chức thành thân. Chẳng mời mà gặp phải ngay tức khắc ngoảnh đi, nếu không chúng bắt ngươi nhốt trong rừng thẳm."
Ấy nhưng, Douma mới là đứa trẻ, chỉ nghĩ đến chuyện đi nhìn một xíu thôi. Ai ngờ chả những gặp, còn toan muốn hỏi xin luôn "hồ ly" này về.
Art by: @Lattekefir
Enjoys~
Sau khi phụ thân phải rời đến Kyoto hành hương nửa quý, Douma liền được thân mẫu đưa tới vùng Nachikatsuura. Y xưa giờ chưa từng được bước một chân khỏi cổng chính điện, nên cơ hội tốt như này, âu với một đứa trẻ mới qua tuổi bảy tránh làm sao hào hứng. Mái đầu nhỏ xíu, dưới ánh au vàng dệt sợi tóc tơ lấp lánh hơn mọi tia nắng, cứ không ngừng thụt ra thò vào cửa sổ kiệu tí hon, ố á ngắm nhìn cảnh sắc đổi thay từ kinh đô ra thành làng mạc rồi ruộng lúa. Người mẹ đối diện ngắm đứa con thơ chẳng giấu bụm miệng tủm tỉm, bởi cũng là lần đầu tiên bà tận mắt thấy quá ba phần cảm xúc vẽ trên đôi mắt trong vắt như bảo ngọc.
Nhưng đáng hận thay đáng tiếc, hiện thân của thần không được phép cầm hỉ nộ ái ố dung tục trên gương mặt.
“Ngồi xuống đi, hài tử đừng nhốn nháo.” Bà đanh giọng, bàn tay mềm mại sau thước lụa níu chặt gấu áo cà sa, một lực ghì đứa trẻ phải tuân lệnh lắng xuống.
“Nhưng mẫu, nhìn kìa, là núi.” Douma nhắc bà, phấn khích long lanh qua bảy tầng sắc cầu vồng tuyệt đẹp.
“Đúng. Giờ ngồi yên, con là thần.”
Douma thực chẳng muốn là thần, thực còn chẳng muốn phải bó gối trong cái không gian bốn bức vách bí bách, khi mà ngay ngoài kia thôi, cao tầng xanh lá trùng điệp vẫy gọi y cùng tiếng chim hót líu lo.
Nhưng thứ mời gọi con con đó trầm hẳn khi y nhìn sâu vào đôi mắt người mẹ, chúng co dần co dần xíu xiu như một hòn đá, đánh tõm xuống đáy hồ rồi trả tĩnh lặng về con tim nhỏ nhoi.
“Vâng” Douma thả cả sức nặng cơ thể xuống bắp chân, gương mặt chẳng buồn lộ thêm gì nữa, kể cả khi hai đầu gối bé bỏng tê rần.
.
Nachikatsuura không như chốn đô thành náo nhiệt, đây chỉ có điệp trùng rừng núi ôm lấy ngôi làng tẻo teo. Đứng xa khỏi vùng đông người nhất nơi này – vốn đã đìu hiu, là ngôi đền mái son dựa hẳn vào triền núi, êm ái và dịu dàng dưới nắng xuân hệt người thiếu nữ e thẹn. Kiệu của họ ngưng xịch trước cổng đền. Người lơ xe giữ cương ngựa tất bận một tay đỡ vị phu nhân trên đó xuống. Theo sau bà là cậu quý tử xinh xắn tựa bé con.
Điều là khuôn trăng trắng sứ ấy điềm nhiêm không xúc động, mai tóc loà xoà rơi khỏi chóp mũ ngũ phật che đi đôi mắt đẹp như vạn kính, vừa trong trẻo vừa giá lạnh.
Cậu quý tử lễ phép cúi đầu với hắn, khiến tên lơ xe hèn kém bỗng đỏ mặt rùng mình. Phần vừa sợ phần vừa cảm kích. Gã nhận hai đồng bạc rồi muốn vội vã đi ngay. Song giọt mưa nhỏ nhảy lon ton xuống sống mũi khiến gã sực tỉnh, chẳng hiểu đào đâu ra gan dạ bỗng bâng quơ:
“À, thưa cậu, vùng này hay có mưa bóng mây lắm. Cậu tốt nhất phải ở trong nhà.”
Bàn tay nhỏ nhắn luồn ra khỏi ống tay áo dài thượt, đỡ lấy một hai hạt nước li ti.
“Ngài bảo mưa nhỏ sao phải ở trong nhà?”
Tay lơ xe ngừng chỉnh yên ngựa, liếc nhìn gương mặt ngây thơ kia, chà, quả nhiên dù có quyền quý vọng tộc hay chỉ tầm thường nheo nhóc, trẻ con vẫn cứ là trẻ con. Vẫn muốn tận tường mọi sự.
“Vì khi ấy có đám cưới hồ ly trên núi. Hồ ly bị phát hiện liền sẽ bắt cậu đi.”
Người mẹ vội ôm lấy con mình, từ phía trên bắn cho gã đàn ông vô danh kia cái nhìn hằn học, song đôi tay bà giữ bờ vai nhỏ không ngừng run rẩy, đủ để tay lơ xe thở phào. Nào cần hăm doạ, bà sẽ chẳng để đứa con thơ rời tầm mắt mình dầu là một chốc.
.
Niềm phấn chấn của Douma dành cho Nachikatsuura vốn đã ít, sau vài ngày lưu chân nơi cửa Phật càng tan biến đi đến cạn kiệt. Xung quanh y chỉ có nào là ni cô và tăng lữ. Người lớn. Họ cùng mẫu thân tất bật xuôi ngược, bữa nào cũng ép y đọc hết kinh thư.
Douma chán đã muốn chết đến vài lần.
Hôm nay chẳng khác thường là mấy, từ cánh cửa nối ra khu vườn hồ xanh ngát mắt, đôi tai nhỏ ngoài tiếng lầm bầm của bản thân còn nghe được người ta xì xào khấn lễ.
Đan giữa những tia nắng, là hạt mưa...
“Đám cưới hồ ly trên núi.” Douma chợt nhớ đến lời người lơ xe mấy bữa trước. Lòng không khỏi tò mò. Y nào biết sao là sợ, trẻ con mà, luôn bị thu hút bởi những điều tươi vui.
Y chặn cuốn sách dày ở móc màn xếp, rồi chân trần nhảy khỏi cửa sổ, bỏ tắt ra khỏi giậu cây thấp sau khu vườn lên núi.
.
Khu rừng từ xa vốn đã rất lạ. Lạc chân vào rồi lại càng nhiều cổ quái hơn, Douma nhớ đứng dưới sân chùa có thể nhìn đến đỉnh núi, chỉ cần ướm hai gang tay đã ôm trọn nó vào, nhưng y đã mải miết đi dọc dưới tán cây đến cả tiếng, vẫn chẳng thể thấy gì ngoài sắc xanh.
Phụ hoạ cho chút âu lo trong lòng, là tiếng chim thú rả rích ẩn sau lá. Tuyệt nhiên chẳng hề giống khung cảnh đám cưới nào cả.
Đôi chân nhỏ bé đã bắt đầu nhức, còn chiếc tất trắng phau giờ nhuốm bùn nặng trịch. Y xoay đầu, vô thức nhận ra bản thân thất lạc từ lâu.
Douma tựa lưng vào gốc cây, thở hổn hển. Trái tim trong lồng ngực đập thổn thức. Y vẫn chưa thấy sợ, nhưng cơ thể yếu ớt ít vận động đã bắt đầu nhược suy.
Bỗng bên tai y truyền tiếng sột soạt ngấu nghiến, Douma lắng nghe kĩ, lọc âm thanh lạ lùng khỏi nhịp máu chảy ngang tai. Xoàn xoạt. Xoàn xoạt.
Y đứng thẳng, ngó đầu quá gốc cây lớn. Cách nơi y đứng ba trượng có một bóng người.
Rất quái đản, người này đang khom lưng, hai bắp tay lộ khỏi vai áo haori nổi gân không ngừng rung động. Đôi chân vững vàng bậm chặt xuống đất. Qua hành động có thể đoán đương vận sức nghiến một thứ gì.
Douma vẫn không biết sợ.
“Ai?” Kẻ đó ngẩng đầu nhanh như cắt, khiến Douma giật thót tim, theo bản năng vội vàng ngồi thụp xuống. Y nín cả thở, song một rồi hai giây bỗng thấy mình thật khiếm nhã.
Y đứng thẳng người, chậm rãi ló đầu ra.
Đập vào mắt đã là gương mặt người kia sát sạt. Doạ y ngã ngược về sau. Kẻ này ngay tức khắc chồm tới, hai tay đè mạnh lên xuống đất rừng hai bên mái đầu bạc. Giam giữ Douma dưới thân mình hết đường suy chuyển.
“Trẻ con sao?” Kẻ lạ mặt cất tiếng hỏi, giọng nói toát ra mát lạnh mượt mà như lũa gỗ. Đồng tử thất sắc bên dưới cứ vậy tròn xoe, lưỡi miệng nặng trĩu không nói lên lời. “Mi làm gì ở đây vậy?”
Đôi mắt săm soi đáng sợ và độc đáo, là kim đồng giữa màn xanh rạn vỡ, trên đó điểm nét gì như mực đen, “Thượng” và “Nhị”. Douma rùng mình cái nữa, vẫn không biết sợ. Làn da mịn đầy hoạ thể co lên, tỏ giận dữ trước vẻ vô thưởng vô phạt.
“Mi câm hả? Hay để ta xé cái miệng vô dụng đi?” Kẻ lạ mặt nhấc một tay lên, dưới những tán cây tối, sáng quắc như vuốt thú.
“Hồ ly.” Douma chỉ nói được có vậy. “Đẹp quá.”
“Hả?” Kẻ kia không khỏi ngẩn người, bàn tay khựng đường sát sanh chưa kịp hạ xuống cứ lơ lửng trong không khí.
“Ngài là hồ ly đúng không?” Douma hít một hơi sốt sắng hỏi, “Ngài đang làm đám cưới đấy sao? Ta không cố ý nhìn đâu. Xin thứ lỗi ta mạo muội, ngài quả thực đẹp đẽ quá.”
Liến thoáng một hồi khiến đối phương phải mắt tròn mắt dẹt, sau cùng chỉ đằng hắng. “Ta không phải hồ ly, mi đầu đất hả?”.
“Chỉ có hồ ly mới đẹp nhường này thôi.” Douma chắc nịch khẳng định.
“Đồ ngu rồi.” Kẻ kia đáp, đứng thẳng dậy, chẳng thèm kéo đứa trẻ bị ngã dúi lên.
Douma quáng quàng ngồi dậy, ôm rịt lấy bên chân vững chãi. “Khoan đã. Ta chưa muốn ngài đi vội.”
Nhưng bóng hình kia đã nhanh như chớp nhảy lên chạc cây cao, co giò chuẩn bị khuất khỏi tầm mắt. Douma vội vã đứng lên, song cơn đói và mỏi mệt bắt kịp lấy bắp chân y, hất cả cơ thể nhỏ dập mặt xuống đất.
“ah..” Y rên rỉ se sẽ, mùi lá rừng xộc lên vừa ngọt vừa tanh tưởi. Còn đồng tử xinh đẹp nhạt mờ chiếu bóng hình kia xa xôi trước mắt. “xin đừng đi vội.”
.
Khi y tỉnh dậy. Đã quá nửa đêm. Mái đầu bám bẩn tê rần tựa vào cột chùa vững vàng mà lạnh lẽo.
Tbc.
AN: Đào cứ đào, lấp hay k là chuyện của hôm khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com