#6 Thay đổi.
Đêm đó, Mika không tài nào ngủ được.
Cô quỳ trong chính điện, lặng lẽ cầu nguyện.
Trong ánh sáng mờ ảo của những ngọn đèn dầu, bóng cô trải dài trên nền gạch lạnh.
Tiếng gió ngoài hiên thổi nhẹ qua, mang theo hương gỗ trầm thoang thoảng.
Cô không biết mình đã quỳ bao lâu—chỉ khi ánh bình minh đầu tiên len qua khung cửa, chiếu lên gò má, cô mới khẽ cúi đầu, thì thầm một lời cảm tạ.
Giữa không gian yên tĩnh, một giọng nói trẻ con vang lên từ bên ngoài:
— Chị Mika, chị đang ở đâu?
Là Seiko—cô bé mạnh mẽ nhất trong ba đứa trẻ mà Mika đã nuôi dạy.
— Chị ở đây.
Nghe thấy tiếng cô, Seiko nhanh chóng chạy vào chính điện. Mái tóc ngắn hơi rối vì gió sớm, đôi mắt nâu ánh lên vẻ lo lắng.
— Hôm nay... chị thật sự phải đi rồi sao? — Giọng em run run, nhưng vẫn cố giữ vẻ cứng rắn như thường ngày.
Mika khẽ gật đầu, giọng trầm và ấm như ánh sáng rạng đông:
— Thời gian hẹn ước đã đến. Trọng trách này chị phải giao lại cho ba em rồi, Seiko.
Seiko im lặng thật lâu, tay siết chặt vạt áo. Rồi bất chợt, em lao vào ôm chặt lấy Mika, đầu dụi vào vai cô, không nói gì cả.
Dù mạnh mẽ đến đâu, em vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Ngoài cửa, hai cái đầu nhỏ lấp ló, dường như đang do dự. Mika mỉm cười dịu dàng:
— Naoko, Aiko, vào đi nào.
Hai cô bé bên ngoài giật mình, rồi chậm rãi bước vào.
Naoko là chị cả, gương mặt tròn trịa và ánh mắt thông minh, thường nghiêm nghị quá mức.
Aiko thì nhỏ nhẹ, luôn chăm sóc người khác nhưng hay quên mất chính mình.
Nhìn cả ba đứa trẻ trước mặt, Mika nhớ lại ngày đầu tiên cô gặp chúng—một kỷ niệm cô sẽ không bao giờ quên.
___
Hôm đó, trời mưa tầm tã.
Trên đường qua một ngôi làng hẻo lánh, Mika nghe thấy tiếng khóc yếu ớt trong gió.
Tìm đến nơi phát ra âm thanh, cô thấy ba đứa trẻ co ro dưới mái hiên của một ngôi nhà đổ nát.
Quần áo chúng ướt sũng, đôi mắt đẫm sợ hãi và mệt mỏi.
Cô quỳ xuống, nhẹ nhàng hỏi:
— Ba đứa ở đây một mình sao?
Seiko—khi ấy gầy guộc, nhưng ánh mắt đã sớm mang nét cứng cỏi—ôm chặt hai em vào lòng, cảnh giác:
— Chúng tôi không cần ai giúp!
Nhưng ánh mắt của Naoko và Aiko thoáng chao đảo. Khi Mika lấy ra ít lương khô và nước, chúng không thể không liếc nhìn.
— Các em có đói không?
Aiko rụt rè gật đầu. Naoko kéo tay em gái, còn Seiko thì nghiến răng, giữ khoảng cách.
Mika không ép. Cô đặt đồ ăn xuống, rồi ngồi cách chúng một đoạn, che ô cho cả ba.
Cơn mưa rả rích dần ngớt. Một lúc sau, Seiko khẽ cất tiếng:
— Chị là ai?
— Chị chỉ là người qua đường. Nhưng nếu các em cần một nơi để ở lại... đền thờ của chị vẫn còn chỗ.
Ba đứa nhìn nhau. Cuối cùng, Seiko là người gật đầu trước.
Từ hôm đó, chúng sống cùng Mika trong đền.
Cô dạy Seiko kiếm thuật và lòng can đảm.
Dạy Naoko nghi lễ, sự nghiêm cẩn lẫn tinh thần trách nhiệm.
Và với Aiko—cô bé giàu lòng thương—Mika dạy rằng yêu thương bản thân cũng là một phần của trưởng thành.
___
Giờ đây, ba đứa trẻ ấy đang đứng trước cô, như những chồi non vừa qua một mùa đông dài.
— Chị sắp đi rồi. Nên từ nay, ba đứa phải tự chăm sóc nhau, nhớ không?
— Dạ vâng! — Cả ba cùng đáp, giọng nghèn nghẹn.
Mika đặt tay lên vai Seiko trước:
— Seiko, hãy dùng sức mạnh của em để bảo vệ Naoko, Aiko và những người trong làng.
Seiko hít sâu, nắm chặt tay, ánh mắt sáng lên:
— Vâng! Em hứa!
Cô quay sang Naoko:
— Naoko, đừng cứng nhắc quá. Đôi khi thả lỏng một chút... cũng là một cách trưởng thành.
Naoko cắn môi, rồi khẽ gật đầu:
— Vâng... Em sẽ cố gắng.
Mika cúi xuống, nhẹ nắm lấy tay Aiko. Cô bé cúi đầu, tay khẽ run.
— Aiko, đừng vì muốn mọi người vui mà bỏ rơi chính mình. Em cũng đáng được yêu thương như bất kỳ ai khác.
Aiko chớp mắt, rồi nước mắt rơi xuống như hạt sương sớm:
— Em... Em biết... Nhưng em không muốn ai buồn...
Mika mỉm cười, lau giọt nước mắt ấy bằng mu bàn tay dịu dàng:
— Chị biết. Nhưng nếu em buồn, những người em thương cũng sẽ đau theo.
Lời ấy như tháo bung nút thắt. Aiko bật khóc thành tiếng.
Naoko cũng đỏ hoe mắt.
Seiko, dù cố nén, vẫn không kìm được, ôm chặt lấy Mika.
— Chị đừng đi mà!
Naoko và Aiko cũng ôm theo, cả ba òa khóc như những đứa trẻ lần đầu biết mất mát là gì.
Mika nhẹ nhàng vuốt tóc từng đứa, giọng cô trầm lại như một lời hứa khắc vào gió:
— Ngoan... Đừng khóc nữa.
Cô nhẹ gỡ tay các em ra, ánh mắt lướt qua từng gương mặt non nớt, khắc ghi vào lòng.
— Nếu có gì xảy ra, phải viết thư cho chị. Nhớ chưa?
— Dạ nhớ!
Mika mỉm cười thật lâu.
Ngoài hiên, bình minh đã lên cao. Ánh sáng phủ một tầng ấm áp lên bóng lưng cô.
Gió sớm lướt qua hiên đền, cuốn theo những lời chia tay chưa kịp nói hết.
___
Khi cô bước ra khỏi cửa đền, một đoàn người đã đứng đợi sẵn.
Người mang mặt nạ Tengu vẫn trầm mặc như lần đầu họ gặp, bộ y phục đen gọn gàng không một nếp gấp, như chính khí chất của người đeo nó – kỷ luật, kín đáo, và không bao giờ hỏi nhiều.
– Để tôi giữ đồ giúp ngài không?
Kakushi đứng gần nhất lên tiếng, ánh mắt lướt qua chiếc túi vải nhỏ cô mang theo.
– Không cần đâu, đồ đạc của tôi cũng không nhiều. – Mika khẽ lắc đầu.
Thật ra, cô cũng không mang theo gì ngoài vài bộ quần áo đơn giản và một ít vật dụng cá nhân.
– Khi nào chúng ta xuất phát?
Người mang mặt nạ Tengu không nói gì, chỉ khẽ gật đầu rồi ra hiệu cho đoàn người khởi hành. Đoàn người lặng lẽ bước đi dưới ánh mặt trời chiều dần ngả bóng.
Chưa đến hoàng hôn, họ đã đến nơi. Ngôi đền nằm giữa một khu rừng thanh tĩnh, không quá lớn nhưng được chăm sóc rất cẩn thận. Khi vừa đặt chân vào cổng chính, Mika đã nhận ra một bóng dáng quen thuộc—một người đàn ông trung niên với đôi mắt hiền hòa và nụ cười trầm tĩnh.
– Chào ngài Shimeta, thật không ngờ lại gặp ngài ở đây! – Cô cúi người chào vị trụ trì.
– Ta rất vui khi gặp cô, Mika. – Ông mỉm cười đáp lại, ánh mắt lộ vẻ hài lòng. – Ngoài ra, ta muốn giới thiệu với cô một người, Himorogi Amane.
Ông khẽ nghiêng người sang một bên, để lộ cô gái đứng phía sau.
Đó là một thiếu nữ trong bộ trang phục vu nữ truyền thống, áo trắng và váy đỏ. Mái tóc trắng dài buộc cao, đôi mắt tím tròn to, đuôi mắt hơi cong lên tạo cảm giác dịu dàng mà cũng sắc sảo.
Mika thoáng sững người.
Cái tên này... cô đã từng nghe đến trong một số kiếp sống trước đây.
– Chào ngài, chào Mika. – Giọng của Amane trong trẻo, mang theo chút trầm lặng.
Ba người trò chuyện với nhau một lúc, chủ yếu về phong tục và nghi lễ ngày mai. Amane có vẻ là một người chu đáo, những gì cô ấy nói đều rất mạch lạc và đầy đủ.
Trong lúc trò chuyện, trụ trì Shimeta đột nhiên có việc gấp phải rời đi trước, để lại hai cô gái đứng lại cùng nhau.
Một khoảng lặng ngắn trôi qua.
Mika hơi cúi đầu, vẻ mặt có chút ngập ngừng, rồi cô hít sâu một hơi, bước lên một bước.
– Em biết rõ chuyện này... vốn không công bằng. – Mika khẽ cúi đầu thật sâu. – Em xin lỗi, không chỉ vì hiện tại, mà vì cả những gì... mà kiếp trước chị đã từng gánh thay em.
Dứt lời, Mika cúi người 60 độ, tỏ rõ sự chân thành và áy náy.
Amane chớp mắt, một thoáng ngỡ ngàng hiện lên. Nhưng thay vì đáp lời ngay, cô chỉ nhìn Mika thật lâu, rồi mới nở nụ cười dịu dàng, mang theo vẻ thấu hiểu hơn là lượng thứ.
– Em không cần phải như vậy đâu, Mika. – Giọng Amane dịu dàng, không có chút trách móc nào. – Mối hôn sự này vốn chỉ là sự sắp đặt. Nếu không có em, có lẽ chị vẫn sẽ phải chấp nhận nó, dù bản thân chưa bao giờ muốn.
Mika chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt Amane.
Cô có thể cảm nhận được sự thật trong lời nói ấy. Không có chút gượng ép hay giả dối nào.
– Vậy... vậy là chị không trách tôi sao?
– Ngốc quá. – Amane bật cười khẽ. – Chị còn phải cảm ơn em vì đã giúp chị tìm được lối thoát.
Mika hơi mở to mắt. Cô im lặng một lát, rồi mỉm cười.
– Vậy thì tốt quá...
Amane cũng cười theo. Một cơn gió nhẹ lướt qua sân đền, khiến tà áo vu nữ của cô khẽ bay lên.
Mika nhìn cô gái trước mặt. Trong những kiếp sống cô từng rời khỏi gia tộc Ubuyashiki, Amane đã nhiều lần bị gả vào đó để chống lại lời nguyền. Cô đã chứng kiến rất nhiều kết cục khác nhau của Amane, nhưng chưa lần nào cô ấy có thể tự quyết định số phận của mình.
Cô thực sự mong kiếp này chị ấy sẽ có thể kết hôn với người mình yêu.
– Vì em không có người thân nên ngày mai chị sẽ giúp em chuẩn bị.
Giọng Amane kéo cô trở lại thực tại.
Mika gật đầu, mắt ánh lên sự cảm kích.
– Cảm ơn chị. Hy vọng chị cũng sẽ có được một cuộc hôn nhân như ý.
Amane hơi khựng lại, sau đó bật cười.
– Cảm ơn lời chúc của em. Còn bây giờ thì mau đi ngủ sớm đi, nếu không ngày mai em sẽ thành mắt cú đấy.
Mika chớp mắt, bật cười khẽ.
Bầu trời trên đầu đã chuyển sang màu chàm sẫm. Gió vẫn thổi qua tán cây – lần này không lạnh nữa.
Còn tiếp,
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com