Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Lại là một buổi chiều oi ả và cái nắng chói chang chiếu rọi trên đỉnh đầu. Tôi giơ tay che khuất những tia nắng đang nhảy múa trên mặt mình, nhưng vẫn không ngăn được những giọt mồ hôi đang túa ra như tắm. Đệ đệ của tôi sớm đã thấm mệt, đang ngồi nghỉ ở hành lang ngay trước mặt quan sát tôi luyện tập. Tôi đưa mắt nhìn về dáng hình đang ngồi cạnh thằng bé, vẫn không phát ra tiếng động nào từ nãy đến giờ.

Hôm nay ⋆˚✿˖° vẫn đến để luyện kiếm như thường lệ, nhưng em ấy từ lúc đến nhà tôi tới giờ chỉ mãi chăm chăm vào cuốn sách trước mặt. Khi tôi hào hứng rủ ⋆˚✿˖° luyện kiếm, em bảo tôi cứ tập trước, đừng để tâm đến em rồi nở một nụ cười tỏ vẻ hối lỗi. Tôi cũng ậm ừ vài tiếng trước khi kéo Senjurou ra bãi tập, luyện cho đệ ấy cách vung kiếm.

Ngồi trên hành lang hướng ra khuôn viên, đôi mắt màu vàng hổ phách của em dán chặt vào từng trang sách. Dù động thái rõ ràng vô cùng yên tĩnh nhưng nơi đáy mắt ấy tôi nhìn thấy những gợn sóng đang lay động, có lẽ là do cảm xúc đang biến chuyển của em, hoặc không, tôi cũng không rõ. 

Gió lướt nhẹ qua thân hình nhỏ nhắn ấy, khiến mái tóc nổi bật của em đung đưa theo từng nhịp. Những lọn tóc ở sau gáy em được buộc đuôi ngựa lên cao một cách cẩn thận, chúng nhuốm một màu vàng óng như những tia nắng của trời hạ phàm xuống nhân gian, trong khi những lọn tóc còn lại của em đắm mình trong một màu đen tuyền huyền bí, như thể làm trung hòa sự rạng rỡ của ánh mai hồng. 

- Gia huynh, khăn đây ạ. Người huynh ướt đẫm mồ hôi rồi kìa. - Tôi đã không nhận ra mình đang nhìn chằm chằm ⋆˚✿˖° cho đến khi Senjurou lên tiếng, phá bẫng sự im lặng trong không khí.

- Ừ, cảm ơn đệ. 

Vừa lấy khăn lau mồ hôi, tôi vừa nhìn qua chỗ em, chợt thấy em gấp cuốn sách lại rồi ngẩng đầu dậy. 

- Kyoujurou, anh lại đây một chút được không? - Em hỏi, tay vẫy vẫy ra hiệu về phía tôi.

Tôi nhìn thấy ánh mắt mong chờ của em, cũng từ từ tiến lại gần. Khi em đã ở ngay trước mắt tôi, tôi không kìm được thắc mắc hỏi:

- Có chuyện gì sao? 

⋆˚✿˖° chẳng nói chẳng rằng, lập tức đứng dậy. Vì em đang đứng trên hành lang nên trong vô thức, ánh mắt tôi ngước lên để nhìn em.

Đột nhiên, tôi cảm nhận được sự đụng chạm trên đỉnh đầu. Một tay em đặt lên mái tóc tôi, tay còn lại ôm lấy đầu tôi như để chở che, bảo vệ cho người trước mắt em ấy. 

Tôi cảm nhận được má mình đang nóng dần, có lẽ vì sự ấm áp từ vòng tay của em truyền đến.

- ⋆˚-⋆˚✿˖°, em đang... 

Tôi lắp bắp, câu chữ dần trở nên lộn xộn vì sự bối rối rõ rệt. Chẳng để tôi nói hết câu, em dịu dàng cắt lời:

- Anh cứ ở yên đấy. Xin anh đó, chỉ một chút thôi.

Không biết làm gì hơn khi nghe lời cầu xin của em, tôi gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Tôi nghiêng đầu vào lòng em, hòng để cổ mình không bị mỏi, đồng thời muốn xua tan sự ngượng ngùng đang vây lấy tôi lúc này. 

Tay em xoa xoa trên mái tóc tôi, cảm giác ấm áp từ tay em truyền đến khiến cổ họng tôi bỗng chốc nghẹn lại.

"Mẫu thân cũng từng vỗ về mình như vậy."

Từng cái chạm của em thật dịu dàng, như an ủi và trấn an tâm hồn tôi. Lần đầu tiên tôi cảm thấy lòng mình yên ả đến lạ sau cái chết của mẫu thân. Những cảm xúc nghẹn ngào dâng trào nơi cuống họng, thúc ép tôi tuôn ra những lời từ sâu thẳm trong đáy lòng mình. Nhưng tôi chẳng thể làm được gì, ngoài việc tận hưởng sự ấm áp trong vòng tay vỗ về của em.

Trong vô thức, tôi thả lỏng nắm tay mới đây còn ghì chặt vì căng thẳng, rồi nắm lấy cánh tay em, như muốn níu kéo thứ gì đó mà bản thân cũng chẳng rõ. 

⋆˚✿˖° cảm nhận được cái chạm của tôi liền nhanh chóng rụt tay lại. Mặt em đỏ bừng như bị nắm thóp. Trong khi đó, tôi mới nhận thức được hành động ban nãy của mình.

- T- Tôi xin lỗi vì đột nhiên nắm tay em. - Tôi ngượng nghịu để tay sau gáy, quay mặt về hướng khác hòng tránh ánh mắt em.

- K- Không phải lỗi của anh! Do em ôm anh trước nên... - Em nói giữa chừng rồi ngừng hẳn, vệt đỏ trên má không ngừng lan ra.

Ước gì có cái lỗ nào đó để tôi có thể chui xuống ngay khoảnh khắc này. Dù những gì em nói đều là sự thật nhưng cái cảm giác gai gai đang đâm chọt trong lồng ngực lúc này khiến tôi không khỏi xấu hổ. Tôi tự nhủ, nếu như lúc nãy bản thân không chạm vào tay em thì tình thế đã không trở nên lúng túng như bây giờ.

- Em về đây! Nhớ cho phụ thân anh uống thuốc như em đã dặn đấy. - Như cảm nhận được ánh mắt của tôi, em giơ vạt áo kimono trắng lên che lấy khuôn mặt đỏ như quả cà chua của mình rồi nói.

Và cũng chưa để tôi kịp có bất cứ phản ứng gì, em xỏ nhanh đôi dép vào chân rồi chạy vụt đi như một cơn gió. 

Tôi chôn chân tại chỗ một hồi lâu, trước khi giọng nói của đệ đệ kéo tôi về thực tại.

- Huynh không sao chứ? - Senjurou lo lắng hỏi, tay níu vạt kimono của tôi.

- Huynh không sao! - Tôi nói lớn, nhằm át đi tiếng tim đập thình thịch đang lớn dần trong lồng ngực, và âm vực bất thường ấy khiến Senjurou hơi giật mình.

Một tay tôi đặt trên ngực mình, cảm nhận từng cái đập rộn ràng của trái tim nằm cách dưới đó một lớp da. 

Và rồi trong vô thức, tôi bấu chặt lấy nếp áo kimono trắng phau, khi những suy nghĩ về em cứ lang thang mãi trong tâm trí không ngừng.

*

Màn đêm buông xuống trên ngôi làng nhỏ, mặt trăng cũng theo đó rải những vệt sáng dịu hiền lên những mái nhà. 

Cả nhà dì tôi đã sớm chìm vào giấc ngủ, tôi cũng không còn lí do gì để giả vờ nữa, bèn lén lút lẻn ra khỏi nhà. Đi trên con đường đã quá đỗi thân quen, tôi sắp xếp lại kí ức của mình lần cuối cùng, dựng chúng thành một đoạn phim hoàn chỉnh trước khi đến nhà Kyoujurou.

Câu chuyện phải kể từ khi tôi bắt đầu nghiên cứu cuốn sách mà cha giao cho tôi. Những trang đầu tiên hầu hết đều kể về lịch sử gia tộc, hay nguồn gốc của hơi thở Ánh sáng. Những kĩ thuật, hình dáng, tư thế cầm kiếm của các thức cơ bản cũng được ghi chép đầy đủ rành mạch, đồng thời các lưu ý trong mỗi thế kiếm cũng được giải thích cặn kẽ bên lề. Tuy nhiên, thứ nằm ở cuối sách mới là thứ thật sự khiến tôi lưu ý.

[Ánh sáng đóng một vai trò quan trọng trong việc tạo nên hình ảnh bằng cách chiếu sáng lên vật thể, phản xạ và truyền đến mắt chúng ta, và sau đó được xử lý trong não bộ để tạo thành hình ảnh cuối cùng mà chúng ta nhìn thấy. Nhờ vào cơ chế đó, áp dụng với kĩ thuật hơi thở Ánh sáng, người sử dụng có thể mô phỏng lại những hình ảnh trong tiềm thức của người khác hoặc chính bản thân, tự do truyền tải phần kí ức ấy đến bất cứ người nào ta muốn, thông qua tiếp xúc với phần não bộ của người đó. Cá biệt hơn là, người dùng kĩ thuật hơi thở Ánh sáng còn có thể tự mô phỏng nên những phần kí ức giả tưởng, tuy việc này sẽ tiêu tốn rất nhiều sức lực của người dùng...]

Nếu như Shinjurou có thể hiểu được tâm tư tình cảm của đứa con trai cả nhà mình thông qua việc trải nghiệm những kí ức tươi đẹp của Kyoujurou về người phụ thân anh một mực kính trọng thì biết đâu ông ấy có thể hồi tâm chuyển ý. Và để làm khả năng thành công chắc chắn hơn, tôi còn mô phỏng lại chân dung người vợ quá cố của ông theo như những gì mình nhớ ở kiếp trước, nhằm tạo dựng một màn cảm hóa thần sầu.

Tôi chỉ có thể thầm mong cô Ruka ở trên thiên đường sẽ không quở trách trước hành động bạo gan này của mình. 

Dù gì thì tôi cũng đã tốn gần một tuần để luyện được thức này, trong khoảng thời gian đó, tôi cũng thường xuyên đến Viêm phủ để tập luyện cùng Kyoujurou, và đồng thời cũng để thám thính nhà anh ấy. Vậy nên, tuyệt đối phi vụ lần này không thể để thất bại được, vì lợi ích của Kyoujurou.

Nói đến anh ấy mới nhớ, trong đầu tôi giờ đây vẫn tràn ngập khung cảnh của cái ôm hồi sáng rõ mồn một. Dù biết là để phục vụ cho mục đích cao cả nhưng tôi không tài nào quên được cái cảm giác anh ấy tựa đầu vào lòng tôi, cái cảm giác nhột nhạt khi những sợi tóc của anh ấy vô tình chạm vào hõm cổ tôi. Đã vậy thì chớ, tôi lại còn lợi dụng xoa đầu con trai nhà người ta, mặc dù đã trích xuất kí ức xong nhưng vẫn vương vấn muốn ôm anh ấy thêm một chút.

"Mày... từ khi nào lại trở nên biến thái như vậy hả, ⋆˚✿˖°?"

Chỉ đến khi Kyoujurou khẽ chạm vào cánh tay mà tôi dùng để ôm lấy đầu anh ấy thì tôi mới sực tỉnh. Chắc có lẽ anh cảm thấy khó chịu nên muốn tôi buông ra, phỏng đoán là như vậy nên tôi liền thu tay lại ngay, mồ hôi chạy dọc sống lưng trong sự hoang mang tột độ. Cái cảm giác chột dạ ấy vẫn còn đọng lại trong dạ dày tôi cho đến bây giờ, và bản thân tôi cũng không biết khi nào nó mới biến mất.

Vài phút trôi qua, cuối cùng Viêm phủ cũng hiện ra trong tầm mắt. Tôi dùng khinh công nhảy qua bức tường gỗ, thuận lợi đáp xuống mặt đất sau khi quan sát kĩ lưỡng xung quanh.

Mặt trăng treo lơ lửng trên đỉnh đầu, báo hiệu đã quá canh ba. Gió ngừng lay động những tán cây, như đang nín thở quan sát từng bước chân nhẹ nhàng của tôi tiến về phía cửa phòng Shinjurou.

Khi liếp cửa dần hé mở, quả như tôi dự đoán, Shinjurou hiện đang nằm ngủ mê man. Dù thì thì tôi đã cố ý cho thêm thuốc ngủ vào mớ thuốc hàng tuần tôi đưa đến đây để tránh trường hợp ông ấy có thể tỉnh lại giữa chừng.

Tôi đặt tay lên trán Shinjurou, nhằm dễ dàng tiếp xúc với tiềm thức của ông.

- Hơi thở của Ánh sáng - Thất hình: Kí ức lưu chuyển. - Cố hạ âm vực của mình xuống mức thấp nhất, tôi thì thầm.

Những tia sáng dần xuất hiện nơi mu bàn tay tôi, như những sợi chỉ vô hình truyền tải kí ức vào tiềm thức của người đàn ông đang say ngủ. 

Khoảng mười giây sau theo như tính toán của tôi, ánh sáng dần biến mất, trả lại sự huyền bí cho màn đêm đen vĩnh hằng đang bủa vây lấy gian phòng.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, trước khi nhấc từng bước chân an tâm rời đi, khép nép kéo lại tấm cửa liếp trả lại sự riêng tư mà ban nãy mình vừa xâm phạm.

Đột nhiên, tiếng rên rỉ của Shinjurou truyền đến từ sau cánh cửa, khiến trái tim tôi như ngừng đập trong một khoảnh khắc, chút xíu nữa lại nhảy ra ngoài.

Không muốn chần chừ thêm một khắc nào nữa, tôi rời đi, trên khóe miệng khó kiềm chế được mà nở một nụ cười mãn nguyện. 

Tiếng gà gáy từ đằng xa báo hiệu trời sắp sáng, nhắc nhở những kẻ đáng ngờ nhanh chóng quay về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com