STT 12: Tokitou Muichirou
~ Đam mỹ
Muichirou: Anh
Y/n: Cậu
Warning: 15+ (chắc vậy :D, hỏng biết nữa🤣)
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Hắc Hỏa Trụ Y/n luôn thắc mắc về nguồn gốc hơi thở, sức mạnh của bản thân. Mọi người rất ấn tượng với cậu vì sau năm tháng cầm kiếm, trở thành Trụ Cột ở tuổi mười ba nhưng cậu lại rất tự ti, thường hay tự trách mình là kẻ mang đến xui xẻo, cái ý nghĩ ấy chưa bao giờ ngừng ám ảnh cậu. Có lẽ vì thế mà cậu trở nên vô cảm, nụ cười hiếm khi nhìn thấy trên môi.
Nhưng đến khi gặp Muichirou, bộ ba Tan-Zen-Ino, họ như có sức mạnh vô hình làm Hắc Hỏa Trụ thay đổi tính cách, và cậu chỉ thân thiện khi ở bên họ thôi. Cậu thường nói năng nhẹ nhàng với Tanjirou không quen kèm theo nụ cười nắng ấm. Cậu hay cà khịa Zenitsu làm cậu tóc vàng nổi điên bao phen. Hay tỉ thí với Inosuke và đương nhiên phần thắng thuộc về cậu rồi, tên kia thì bị giật mất đầu heo.
"Zenitsu-chan!"
"Bỏ hậu tố 'chan' đi! Nghe phát ớn!" Zenitsu nhăn nhó.
"Thấy hợp mà, cực kỳ hợp!"
Đánh mắt chuyển mục tiêu.
"Đánh lộn này!"
Cậu đứng ngay sau lưng Inosuke, quàng tay ôm lấy cổ nó mà nó cứ tưởng con dao kề cổ. Gương mặt tái mét ẩn sau đầu heo, giọng nó run run.
"Tha tao!"
"Mấy lần trước anh sung lắm mà?"
"Giờ hết rồi, buông tao ra đi!"
Bóng dáng mái tóc đen dài với màu xanh ở đuôi tóc từ xa lọt vào mắt Y/n. Cậu bỏ Inosuke mà chạy theo Hà Trụ.
"Muichirou-sama~. Muichirou đẹp trai!"
Thì đấy, gặp Muichirou cứ y như rằng cậu trai mười sáu tuổi này rớt mất liêm sỉ. Anh quay lại nhìn cậu. "Huh?"
"Đi đâu cho em đi với!"
"Đi ngủ." Không biết nói chơi hay nói thật.
Anh thanh niên mười tám xoa đầu cậu rồi bỏ đi, bỏ cậu đứng chơ vơ.
"Un... L/n-sama..."
Giọng nói trong trẻo của con gái gọi tên mình, cậu hơi giật mình quay về phía sau. Con gái nhà ai xinh như mộng, nó khép nép run run cầm theo chiếc hộp gỗ.
"Em... em thích L/n-sama từ lâu lắm rồi... Em mong ngài chấp nhận tình cảm của em... ngài nhận đi ạ! Tặng ngài!"
Dù lạnh lùng như băng nhưng đứng trước tình huống này, Y/n không khỏi ngại ngùng. Hai gò má cậu in vệt hồng minh chứng cậu bối rối cỡ nào. Con bé dễ thương thế kia, cậu không nỡ từ chối mà làm tổn thương nó nên cậu nói:
"Tôi cần thời gian suy nghĩ..."
Sao không nói thẳng đi còn bày đặt, kéo dài thời gian thì hi vọng của người ta càng nhiều chứ có ích lợi gì đâu. Cậu tự trách mình như thế nhưng không đủ can đảm mở miệng từ khước. Quả nhiên, mặt con bé tươi rói, mắt tràn ngập hi vọng.
"Ngài nhận quà đi ạ!"
"Nhưng tôi chưa nói là đồng ý mà..."
"Không sao, ngài cứ nhận đi cho em vui!"
Con bé dúi hộp vào tay cậu, không muốn nhận cũng không được, cậu đành cầm hờ trên tay. Và suốt ngày hôm đó, Y/n cứ thẫn thẫn thờ thờ như người mất hồn, mắt lơ đãng và không thể tập trung vào bất cứ việc gì.
Cái cảnh người ta tỏ tình Hắc Hỏa Trụ không thể không lọt vào đôi mắt bạc hà của Muichirou. Anh thấy mất mát vô bờ khi Y/n đỏ mặt, khi Y/n nhận hộp quà từ tay cô gái, khi Y/n cười bẽn lẽn. Nó càng thúc đẩy Muichirou chiếm hữu bằng mọi giá, bất chấp thủ đoạn.
"Y/n."
Anh bước đến bên cậu đang ẩn mình dưới bóng râm, sức nóng mùa hè làm trán cậu nhễ nhại mồ hôi.
"A, Muichirou-sama." Giọng nói cậu mất hết vẻ háo hức càng làm anh thất vọng.
"Tối nay ra phố uống sake với tôi, nhé?"
"Dạ, sao cũng được."
Y/n rất muốn xin ý kiến của Muichirou về chuyện này nhưng vẫn còn lưỡng lự, chính vì thế đến tối mà vẫn chưa dứt khoát.
.
"Cạn." Giọng cậu yếu xìu.
"Cạn."
Hai chén sake chạm vào nhau tạo nên âm thanh kinh điển nơi quán rượu. Y/n nâng chén uống ừng ực làm yết hầu chuyển động, Muichirou đặt chén trước miệng, mắt khẽ liếc người kia uống rượu đã bí mật pha chút xuân dược.
"Uống ít thôi, lát về nhà tôi có chút việc." Anh ôn tồn.
"Dạ."
Cậu lau miệng bằng mu bàn tay, cũng không thèm hỏi rõ việc đó là việc gì. Cậu uống nhiều hơn anh, đến lúc ra về thì thấy cơ thể có chút bất thường.
"Nay nóng hơn mọi khi nhỉ?"
Y/n cởi vài cúc áo lộ ra vùng xương quai xanh và ngực trắng ngần. Muichirou khẽ nhìn sâu vào và toàn thân bắt đầu có phản ứng. Chỉ một chút nữa thôi, anh sẽ chiếm hữu được thân thể nhỏ nhắn kia. Vừa bước vào nhà, cả thân Y/n ngã sầm lên bậc thềm.
"Nóng... nóng..."
Muichirou bế xốc Y/n, đặt lên tấm futon đã trải sẵn trong phòng. Nét cong hiện trên khóe môi quyến rũ của Muichirou, gương mặt càng thêm nét tuấn tú. Môi anh mút lấy môi cậu một cách cuồng nhiệt, chiếm lĩnh. Đầu lưỡi chen vào chơi đùa trong khoang miệng. Nụ hôn đậm mùi ám dục, đến khi dứt thì có sợi tơ nước lấp lánh kéo dài rồi đứt quãng. Nhịp tim Y/n đập nhanh hơn khi bàn tay Hà Trụ lần mò vào lớp áo dày của cậu, từng cái chạm làm cậu rùng mình nhưng lại khát khao hơn thế nữa. Suốt cả đêm, phòng ngủ của Muichirou ngập mùi dục, tiếng rên rỉ và van xin, tiếng chan chát của da thịt hòa vào nhau. Thân thể của Y/n đầy rẫy những vết cắn đánh dấu chủ quyền.
Sáng hôm sau cậu thức dậy trong cơn ê ẩm và ngượng ngùng vô cùng, chỉ muốn độn thổ khi nhớ lại những tiếng rên rỉ mời gọi của bản thân đêm qua. Người bên cạnh vẫn ngủ vùi, cánh tay săn chắc quàng ngang eo cậu. Y/n mệt mỏi đặt tay anh sang chỗ khác thì người kia cũng đã thức giấc.
"Chào buổi sáng." Anh nhìn cậu nhếch môi.
"Chào gì mà chào! Sao anh..." Cậu ngập ngùng gạt tay anh ra khỏi tóc mình.
"Để chiếm hữu em." Người kia vẫn thản nhiên. "Từ giờ em là của tôi, chia tay con bé kia đi!"
"Hả? Bé tóc ngắn hôm qua đấy à? Có đồng ý nó đâu mà chia tay chia chân. Tôi định hỏi ý kiến anh về chuyện đó mà cứ phân vân không dám mở miệng, chưa gì thì bị anh đưa lên giường."
"Mà em có thích con bé đó không?"
"Không, nhưng tôi định hỏi anh cách từ chối thế nào để người ta ít buồn!"
"Để tôi giúp cho!"
Thế là ngày trong ngày hôm đó, Y/n lại phải gặp con bé đã tỏ tình mình, không quên cầm theo hộp gỗ. Nó rất hớn hở vì cứ tưởng anh sẽ đồng ý.
"Tôi..." Cậu ngập ngừng, Muichirou đã hứa sẽ nói đỡ cho cậu mà mất tăm rồi.
"Y/n từ chối cô nhé! Cậu ấy là của tôi rồi!" Muichirou đã đứng ngay sau lưng cậu, câu nói phũ phàng làm nó sững sờ.
Tưởng anh giúp được chuyện, nhưng chẳng khác nào tạt gáo nước lạnh vào mặt con bé.
"Tôi xin lỗi, trả lại em. Cám ơn em!"
Anh dúi hộp quà vào tay nó và lập tức Muichirou đã nắm tay cậu lôi đi. Bàn tay hư hỏng đặt ở eo chuyển dần xuống dưới nhưng cậu đã kịp nắm lấy.
"Anh tàn nhẫn quá đấy!"
"Chỉ để giữ vợ thôi."
Cô buông hộp gỗ, ngồi thụp xuống đất và khóc tấm tức lên hai đầu gối. Zenitsu từ đâu chạy đến vỗ vai cô. "Thôi thôi đừng khóc nào, tớ thương!"
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Cảm ơn request của bạn Nakeishi_Tatsuya
Mình đã cố, mong là không có gì sai sót ạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com