Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Mảnh Ghép Cuối Cùng


Trong bóng tối, nàng khẽ nhích người, cố thoát khỏi vòng tay rắn chắc của anh. Như những đêm về trước, nước mắt nàng lại âm thầm rơi. Từng giọt, từng giọt, lặng lẽ lăn dài trên má. Cái ánh sáng mờ ảo của chiếc đèn ngủ làm nổi bật lên nét cương nghị và mạnh mẽ của người đàn ông đang say nồng trong giấc ngủ bên cạnh nàng. Nàng nghiêng đầu, ngắm nhìn anh, thật kỹ, thật lâu. Những ký ức tìm về trong nàng.




.........o0o........

Trong mắt mọi người, nàng là người phụ nữ may mắn nhất. Vì nàng có tất cả những gì mà một cô gái vẫn hằng ao ước. Nhan sắc, sự thông minh, danh vọng, tiền tài, bao gồm luôn một gia đình hạnh phúc, với một người chồng hoàn hảo, hết lòng yêu thương nàng. Vậy thì, nàng còn có điều gì không hài lòng, hay có điều chi chưa thỏa mãn ? Phải chăng, là do chồng của nàng đang có một người phụ nữ khác, ngoài nàng ? Cũng có thể là do một người mẹ chồng khó tính luôn khắt khe với nàng ?



Câu trả lời cho những điều ấy là : " KHÔNG ! ". Chồng nàng và cả gia đình anh ấy luôn tốt với nàng. Họ không làm bất cứ điều gì sai hay có lỗi với nàng. Mọi lỗi lầm, đều ở nơi nàng, không phải vì bất cứ ai khác. Nàng khóc, một phần vì nhớ nhung một người khác. Phần còn lại thì cho sự hối hận và ăn năn của mình.




.........o0o.......

Lúc anh đeo vào tay nàng chiếc nhẫn cưới, sự hân hoan hiện rõ trên đôi mắt, còn đôi môi thì rạng ngời nụ cười của hạnh phúc. Anh đã thề, sẽ bên nàng trọn cuộc đời, luôn bao bọc, chở che cho nàng. Giọng nói anh đầy tự tin và kiêu hãnh. Còn nàng, thì đang cố gượng cười, vì nàng đã dùng hết tất cả những nước mắt của mình để tẩy xóa đi những tội lỗi và sự phản bội của mình với anh. Rồi nàng đeo nhẫn cho anh, nhưng nàng có cảm giác như mình đang mang một chiếc mặt nạ của sự trang nghiêm mà thề thốt những lời sáo rỗng, giả dối. Chiếc nhẫn cưới luôn là một minh chứng cho tình yêu. Nhưng với nàng, nó như một sợi gông cùm, xiềng xích, mà rồi đây nàng sẽ tự ràng buộc cả cuộc đời mình với nó.





Đêm tân hôn, anh không có được sự trong trắng của nàng. Tuy anh đã từng nói điều ấy vốn không quan trọng. Nhưng nàng nhận ra được nét thất vọng và buồn bã hiện lên trên đôi mắt anh. Nàng không có quyền trách anh khi không làm đúng như những gì đã nói. Vì dẫu sao, anh cũng là một người đàn ông, là chồng của nàng. Tuy là vợ của anh, nhưng ngay cả thể xác lẫn tâm hồn, nàng đều hướng về một người khác. Nàng lấy anh, bởi nàng muốn chạy trốn cái nhìn đầy định kiến của xã hội, khi mà người mà nàng thật sự yêu lại chính là một cô gái. Nàng không đủ dũng khí vượt qua tất cả những khó khăn để giữ vẹn tình yêu của mình. Để bây giờ, nàng đau đớn nhận ra rằng, quyết định sai lầm của nàng đã đem lại đau khổ cho cả ba người.




.........o0o........

Khoảng thời gian chung sống với anh, nàng hiểu được như thế nào gọi là " Đồng Sàn Dị Mộng ". Tình yêu, sự bao dung của anh làm nàng thấy mình trở nên thật xấu xa và đê tiện. Không biết bao nhiêu lần, nàng cố dặn lòng, hãy quên đi tình yêu đầy tội lỗi kia. Và cũng biết bao lần, nàng tự ép mình hãy yêu và an phận làm vợ của anh. Nhưng sự thật thì luôn đi ngược lại những gì mà nàng mong muốn. Dẫu anh có tốt với nàng bao nhiêu, trái tim nàng cũng không thuộc về anh, cũng không cách nào quên đi hình ảnh người ấy.




Đôi khi, nàng cảm giác như mình là một chú chim bị giam cầm trong chiếc lồng son, với bộ lông cực đẹp và giọng hót thanh tao, lảnh lót. Và cũng chính nhờ vậy mà chú chim hết mực được yêu thương, chăm sóc. Được nhiều người tán thưởng, trầm trồ. Nhưng ngày qua ngày, tháng qua tháng, chiếc lồng ấy cũng chỉ là một nơi giam cầm thuộc hàng cao cấp mà thôi. Nào có ai hiểu được, những chỗ trống trong tâm hồn nàng, càng lúc càng khoét sâu như vực thẳm không đáy, không sao lấp đầy.




Nàng thích trò chơi ghép hình. Vì mỗi khi tập trung vào nó, nàng có thể tạm quên đi nhiều chuyện mà không có cách nào quên. Với nàng, những mảnh ghép hình cứ như những khía cạnh của cuộc sống. Nhiều mảnh hình khi được ghép lại với nhau, sẽ tạo nên một bức tranh hoàn hảo. Những hỉ, nộ, ái, ố, bi, quan, ly, hợp, khi gom lại với nhau, sẽ khắc họa nên cuộc sống của mỗi con người. Nàng đã hoàn thành hàng trăm bức tranh với hàng ngàn mảnh ghép khác nhau. Nhưng còn cuộc sống của nàng, dù có cố chấp vá, cũng không sao hoàn chỉnh. Vì nó thiếu mảnh ghép của tình yêu, nên không thể kết nối mảnh ghép niềm vui và hạnh phúc lại với nhau, để mang lại sức sống cho cuộc đời nàng.




.........o0o.........

Nàng thảy một đồng xu xuống hồ nước, nhắm mắt, đan hai tay vào nhau, cầu nguyện. Rất nhiều đồng xu khác đã được thảy xuống từ trước, chứng tỏ đã có nhiều người tin vào điều kỳ diệu như nàng. Nhưng nhiều điều ước như thế, liệu điều ước của nàng có thành hiện thực. Nếu có, thì đấy là khi nào, và nàng phải đợi trong bao lâu ... ?



Những tia nước được bắn lên cao rồi hạ xuống, vài giọt nước còn vương trên áo, trên cơ thể, thậm chí là lên mắt nàng. Đúng. Vì chỉ có như vậy, những cảnh vật trước mắt nàng mới nhạt nhòa dần đi như thế này. Trước mặt nàng, bên kia hồ nước, là gương mặt thân thuộc, hình dáng thân quen mà nàng đã nhớ mong khắc khoải bao đêm dài. Nàng chạy thật nhanh, lao vào vòng tay của người ấy. Dù nàng biết, tất cả giờ đây đã không còn là sự phản bội đơn thuần. Nó đã trở thành tội lỗi, và nàng sẽ trở thành kẻ đáng khinh và nguyền rủa.





Nàng bắt đầu thờ ơ với anh, những cử chỉ lạnh nhạt ngày càng bộc lộ rõ
nét hơn, dù nó chưa bao giờ mặn nồng. Nàng không gần anh, không cho anh chạm vào nàng. Tuy vậy, nàng vẫn có thể thề rằng, thân xác của nàng vẫn không hề vượt quá giới hạn. Nhưng sự phản bội về tâm hồn, có lẽ còn đáng sợ hơn nhiều.



Tuần lễ đầu tiên, anh cười. Tuần lễ thứ hai, anh im lặng, cho qua. Tuần lễ thứ ba, anh tảng lờ, không đòi hỏi. Tuần lễ tiếp theo, anh đi công tác. Nhưng dẫu có chuyện gì, anh vẫn luôn tốt với nàng. Không hiểu sao, khi biết anh sẽ đi xa, lòng nàng dâng lên một cảm giác thật hối hận vì đã vô tình với anh.


" Anh sẽ về nhanh chứ ? " Nàng hỏi, mà chẳng hiểu vì sao lại hỏi như thế.

" Anh sẽ về nhanh, và sẽ cho em một bất ngờ thú vị. " Anh hôn lên trán nàng và nói.

" Anh...có giận em không ? "

" Không đâu, anh yêu em nhiều như thế, làm sao có thể giận em được. "


Những cảm xúc trong nàng bây giờ thật hỗn độn. Một chút gì đấy lo lắng, bịn rịn, pha lẫn nuối tiếc. Nàng không hiểu nổi mình nữa rồi. Rõ ràng người nàng yêu là người khác, sao lại có những cảm giác xao xuyến như vậy với anh. Nàng thở dài.

" Anh đi giữ gìn sức khỏe, đừng làm việc quá sức. Hãy thường xuyên gọi điện thoại cho em nhé. "

" Anh biết mà, vợ yêu của anh. "


Nàng đứng lặng lẽ nhìn anh kéo va ly rời khỏi. Từ " vợ yêu " mà anh đã gọi, gợi cho nàng một cảm giác gì đó nghèn nghẹn nơi cổ. Nàng biết mình không xứng đáng với từ ấy.




Những ngày này, nàng không gặp người ấy, chỉ ở nhà với trò chơi ghép hình quen thuộc. Nàng đã tìm ra được mảnh ghép cuối cùng, nhưng lại không biết phải gắn nó vào bức tranh nào. Bởi nàng đang ghép hai bức tranh giống hệt nhau, cùng một lúc, nhưng mảnh ghép cuối cùng của một trong hai bức đã mất. Bất chợt, nàng nhận ra rằng, con người không thể chơi cùng một lúc hai trò chơi. Huống chi là tình yêu, trái tim vốn không thể chứa đựng hình bóng hai người. Nàng không biết những cảm giác với anh được định nghĩa chính xác là gì, nó có phải là tình yêu hay không, hay chỉ là một sự ngộ nhận nào đấy. Vì mọi thứ diễn ra quá nhanh để nàng có thể tin đấy là tình yêu, trong khi người nàng thật sự yêu, lại đang ở bên nàng. Cảm giác đó, có lẽ chính là cái lương tâm còn xót lại duy nhất trong nàng, để nàng còn có thể giữ lại một chút tôn nghiêm cho anh.



..........o0o.........





Hôm ấy, điện thoại reo vang, nàng hoảng hốt khi nhận được tin người ấy bị tai nạn. Nàng lao ngay đến bệnh viện, bấp chấp mưa gió. Ngay lúc này, nàng mới hiểu, nàng đã sai lầm đánh mất người ấy một lần, và nàng không muốn đi vào vết xe đổ ấy nữa. May mắn thay, người ấy chỉ bị thương nhẹ. Nàng đưa người ấy về nhà mình. Những giọt nước mưa làm thân thể hai người ướt sũng. Vào giây phút đó, nàng không kiềm chế được mình, ngã vào vòng tay người ấy. Rồi nàng trở thành người phụ nữ đáng ghê tởm nhất trên thế gian này. Nhưng sao lúc tựa đầu vào vai người ấy, nàng lại không tìm được cảm giác an toàn như ngày xưa... ?




Bỗng cánh cửa phòng bật mở. Những cảnh tượng đang diễn ra trước mắt làm anh kinh hãi đến không thốt nên lời. Cả đời này, anh cũng không thể nào dám nghĩ rằng người vợ mà anh hết mực yêu thương lại tồi tệ đến như vậy. Cô ta dám ôm một người khác trong căn nhà của anh, trên chiếc giường của anh. Anh gào lên đầy uất ức.

" Cút khỏi đây ngay. "

Người ấy lặng lẽ bỏ đi. Khi chỉ còn lại một mình trong phòng, đối diện với anh. Nước mắt nàng tuôn rơi không ngừng. Những tiếng đập phá đồ đạc hòa lẫn với tiếng kêu gào. Từng lời nói đay nghiến, nhục mạ của anh đều vọng vào tai nàng, rõ mồn một, không xót một từ.

" Cô nín đi, có cái gì mà cô khóc hả. Người khóc là tôi mới đúng. Cô khóc vì tôi phá hoại giây phút ngọt ngào của cô à. "

" Trời ơi ! Cô có cách nào đê tiện hơn để sỉ nhục tôi không ? Thà là cô ngoại tình với một thằng nào đấy, tôi cũng không cảm thấy ê chề, nhục nhã như bây giờ. Sao cô lại có thể làm ra những việc đồi bại như thế chứ. "

" Dẫu cô có muốn cắm sừng tôi đi nữa, thì cũng nên lựa sừng của một con trâu đực chứ. "

" Tôi không đáp ứng đủ cho cô à ? Con quái vật đó có điểm gì hơn tôi chứ, cô nói đi. Nói đi chứ ! "

" Cô ấy không phải là quái vật, anh có quyền chửi mắng tôi, thậm chí là đánh tôi. Nhưng anh không có quyền nhục mạ và khinh khi cô ấy như vậy. "


Đôi mắt anh ánh lên hình tia lửa, sự nổi giận đã lên đến đỉnh điểm, anh giơ tay, định giáng cho nàng một cú thật mạnh. Nàng nhắm chặt mắt, nép mình, chờ đợi. Nhưng không có bất cứ chuyện gì xảy ra. Anh đã thu tay lại.

" Tôi khinh bỉ cô. "


Đó là câu cuối cùng mà nàng nghe anh nói, trước khi quay lưng bỏ đi. Một mình trong căn phòng đổ nát, nàng vật vã vì ăn năn. Nhưng mọi thứ đã quá muộn màng, không còn cách cứu chữa, vãn hồi. Mọi vật chìm trong bóng tối, âm u. Những mảnh ghép hình giờ đã vung vãi, vương máu và nước mắt.





..........o0o.........

Nàng giật mình tỉnh dậy khi nghe tiếng động mạnh. Nàng không rõ đã ngủ thiếp đi từ bao giờ. Nàng chạy vội xuống nhà. Nàng ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trước khi nhìn thấy anh đang ngã nghiêng vì say. Nhìn thấy nàng, anh cười vang và lao nhanh tới túm chặt lấy nàng. Bỗng nhiên nàng cảm thấy sợ hãi tột cùng. Anh đã không còn là chồng nàng nữa, mà là một con thú hoang đang giận dữ cực độ. Ánh mắt anh như chất chứa trăm ngàn nỗi uất hận, căm hờn. Nàng hét lên, cố vùng vẫy thoát ra khỏi hai bàn tay anh đang bấu chặt lấy nàng. Nàng cào cấu vào người anh, nhưng vô ích. Anh hất mạnh nàng xuống sàn, hôn tới tấp vào người nàng. Nàng gào lên trong tuyệt vọng.

" Buông tôi ra ! Anh điên rồi ! "


BỐPPPPPPPPP




Nàng lãnh trọn cái tát như trời giáng vào mặt, khóe môi nàng bật máu. Nàng kinh hãi nhìn người đàn ông trước mắt mình. Đến bây giờ, nàng mới biết sự ghen tuông của một người đàn ông đáng sợ đến mức nào.

" Cô kêu gào cái gì ? Muốn kêu con đó tới giúp cô sao ? Nhìn cho rõ đi, tôi là chồng của cô, và cô là của tôi. Đừng mơ tưởng đến việc được ở bên con đấy. Bây giờ, tôi sẽ cho cô thấy, tôi hơn, hay cái con đấy hơn. "


Những cử chỉ thô bạo và hoang dã của anh quấn chặt lấy thân thể nàng. Nhưng bây giờ, nàng để mặc tất cả, phó thác thân các mình cho anh, chẳng màng giãy giụa, kêu gào. Anh nói đúng, anh là chồng của nàng kia mà, vậy thì việc anh muốn quan hệ với nàng, có gì là sai. Nàng đâu có lý do gì để phản kháng.



Anh kề sát tai nàng và nghiến chặt răng.

" Một con đĩ, còn có đạo đức và trong sạch hơn cô ! "


Nước mắt nàng lại lăn dài trên má. Nhục nhã, ê chề, nhưng tất cả đều do nàng tự chuốc lấy mà thôi. Nàng không có quyền trách anh. Vì sự thật đã diễn ra trước mắt, với anh là quá sức chịu đựng. Nàng không bao giờ có thể ngờ rằng, những sự việc này lại xảy ra một cách kinh hoàng đến như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #truyen