Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đây là Koko ư?

Tiếng gõ cửa lại vang lên và một giọng nói quen thuộc.

"Anh về rồi đây!~" Vẫn là Koko.

"Vâng, em ra ngay..." Seishu vừa chạy ra ngoài, vừa lau tay vài chiếc tạp dề. Cậu ra mở cửa, dang tay để đón Koko như thường ngày.

"Hể?..." Seishu đứng hình mất năm giây. Koko... Sao lại không ôm hôn các kiểu như ngày thường mà lại đi ngang qua như vậy?! Truyện tâm linh không đùa được...

Koko uể oải bước vào nhà, vô tình va phải Seiji làm bé té xuống sàn. Cậu liếc qua, đỡ bé dậy rồi một mạch đi thẳng lên lầu. Seishu nhìn theo, đứng sững người ở đó, miệng há hốc, mắt mở to.

"Mama... Xe đua hết pin rồi..." Bàn tay nhỉ bé của Seiji nhẹ nhàng kéo chiếc tạp dề làm Seishu tỉnh lại, hồn như quay về mặt đất.

"À... Được rồi để mẹ thay pin..." Seishu hơi lắp bắp với cú sốc này. Nhưng cậu vẫn cố nở một nụ cười hiền dịu nhìn Seiji. Cậu dắt Seiji vào phòng rồi sửa lại xe cho bé.

"Koko, tắm rồi ăn cơm nè!" Từ dưới nhà, Seishu gọi vọng lên.

"Ờ..." Koko đi xuống, mắt lờ đờ trông rất mệt mỏi. Nhưng khoang... Sao chỉ có mỗi 'ờ' thôi vậy, Seishu rất hoang mang. Liệu đây có phải Koko thường ngày không vậy, hay có kẻ mạo danh rồi?

"A-... Anh... Ờm... Ch-... Chuyện gì đã... Xảy ra hôm nay... V-... Vậy..." Koko và Seishu cùng ngồi trước bàn ăn. Seishu vẫn hơi lo sợ, không rõ đây có phải chồng mình không nữa. Còn Koko thì ăn uống có vẻ chán nản.

"Chắc hôm nay papa lại đi với mấy cô rồi, papa hết thưn mama rồi. Bỏ papa đi thưn con thui!~"

"Đừng vung đũa khi ăn, Seiji!" Seishu cau mày.

"Dạ... Gì căng..."

"Anh... Có chuyện gì à?..."

"Ờm."

"Chuyện gì vậy?"

"Không gì..."

"Nói đi..."

"Em đừng lo, không có gì đâu..."

"Nói đi mà, biết đâu em-..."

"Anh đã nói không có gì rồi mà! Em không giúp gì được đâu..." Koko đặt mạnh đũa xuống bàn làm Seishu giật mình, Seiji cũng bất ngờ trước hành động này của cậu.

"Huhu!!!! Papa bị người ngoài hành tinh nhập rồi!!!!" Seijii vồ lấy ôm Seishu, khóc sướt mướt.

"Haiz... Không gì đâu... Khỏi cần nhắc đến..." Koko thở mạnh, cau mày, tay gãi gãi đầu rồi lại ngồi xuống ăn tiếp. Seishu người run lẩy bẩy, tay không cầm nổi đôi đũa nữa. Cậu sợ hãi, không biết đây phải Koko không nữa, hay có kẻ mạo danh để bắt cóc Seishu?

"Anh xong rồi!" Koko đặt đũa lên chén rồi kéo ghế đứng dậy ra khỏi phòng, một mạch lên thẳng phòng không thèm nhìn lại gương mặt xinh đẹp của Seishu.

"Mama đuổi ông ta ra khỏi nhà đi, đó không phải papa đâu!!!!!"

"Ờ ừm... K-... Không sao đâu con..." Seishu cố giữ bình tĩnh, xoa đầu Seiji.

"Con đi ngủ đi, bố để mẹ giải quyết sau..."

"Vâng!"

Seiji chạy lên phòng ngủ. Seishu thì thấy lạ nên hé mở cửa phòng làm việc của Koko. Cậu thấy Koko đang vùi mình vào máy tính và giấy tờ như muốn nổ tung não. Seishu nuốt nước bọt, từ từ tiến đến phía Koko.

"U-... Uống cà phê nhiều không tốt đâu... Hay để em pha trà bạc hà cho anh nhé..."

"Không cần đâu, đi ra đi!"

"Vậy anh cần gì thì gọi em nhé..." Seishu cúi người ôm cổ Koko để giúp cậu ta thoải mái. Nhưng thay vì đón nhận và lấy nó làm năng lượng như thường ngày, Koko lại tỏ vẻ khó chịu rồi đẩy Seishu ra.

"Đi ra!"

"À ừm..." Seishu lúng túng, buồn bã rồi ròi khỏi phòng. Bước ra, Seishu thấy Seiji đứng trước cửa, tay cầm con gấu bông nhỏ.

"Mama ngủ với con đi..."

"Thôi nào, về phòng ngủ đi con..."

"Papa hết thưn mama rồi đó! Mai con dắt mama lên phường làm đơn ly hôn!"

"Nói bậy bạ gì thế, nào đi ngủ đi..."

"Mama không chịu nghe con gì hết, rồi đến ngày mama sẽ thấy!"

"Haiz... Được rồi được rồi..." Seishu bất lực thật.

"Hứ!" Seiji quay đầu lè lưỡi với Koko.

Seishu dắt Seiji về phòng ngủ rồi ru cậu. Sau cả tiếng đồng hồ, Seiji mới chìm vào giấc mộng. Seishu mệt rã người, nhưng chuyện Koko còn khiến cậu lo lắng hơn.

Về phòng ngủ, cậu thấy Koko đã nằm trên đó rồi, cậu ta vẫn còn thức với một quyển sách. Seishu cởi bỏ quần áo, chỉ còn lại một chiếc sơ mi dài nửa đùi rồi bước vào chăn nằm cạnh Koko. Koko chỉ liếc qua rồi chẳng mảy may để ý gì. Seishu xoay người, ôm tay Koko, kẹp vào giữa hai đùi mình như cố đánh thức bản năng săn mồi nằm bên trong Koko.

"Này chồng yêu... Ừm... Em muốn...~" Seishu rớt giá rồi, cậu chấp nhận chỉ vì muốn Koko quay lại là chiếc Koko mất liêm sỉ trước đây. Koko liếc qua, chắp miệng một cái rồi lại lơ đi.

"Sao lại... Này, rõ ràng anh cương nè!~" Seishu đưa tay vào sờ chỗ đó của Koko, có vẻ đã cương lên to lắm rồi. "Thôi nào...~"

"Bỏ ra!" Koko cau mày, đẩy Seishu ra một bên rồi quay người đi hướng khác.

"Ơ..."

"Dừng đi, để hôm khác!"

Lần đầu tiên trong lịch sử Koko nói với Seishu câu 'để hôm khác'. Đây là truyện lạ có thật! Thế là hai người phải đối lưng mà ngủ đến sáng hôm sau.

"Ah~... Đau đầu thật..." Koko thức dậy sớm hơn mọi khi, dù sao cậu cũng chẳng ngủ được bao nhiêu. Cậu nhìn qua phía Seishu, em bé vẫn ngủ say với gương mặt buồn rầu. Cậu không muốn đánh thức Seishu dậy nên đã đi làm trước.

"Đm bọn mày!!!!!!!!!" Nói là đi làm nhưng thật ra Koko lại đi gặp đám Ran, Rindou và Sanzu. "Tất cả là tại bọn mày!!!!"

"Sao thế? Có chơi có chịu chứ!" Ran cười khểnh.

"Đúng đó!" Hai người còn lại cũng hùa theo.

"Tại bọn mày mà tao đã đánh mất một bữa ăn ngon đấy!!!!!"

"Thằng Inuipee đó thì có gì ngon mà mày mê giữ vậy?"

"Đm!!! Đó là vợ tao! Là vợ tao!!!!"

"Thì?"

"Tụi mày không thể hiểu được cái cảm giác cương cứng ngắc mà đ*o được đâm nó đau như thế nào đâu! Với lại nhìn gương mặt Sei - chan yêu dấu tao còn xót nữa!"

"Tại mày ngu, ai biểu thua."

Chuyện là tối qua, sau khi tan làm, cả 4 người họ đều rủ nhau đi cờ bạc một chút. Thứ họ đem ra cá cược không phải là tiền, mà là 'thứ quan trọng nhất của mỗi người'. Hôm đó Koko xui, thua miết nên bị phạt không được bày tỏ cảm xúc, không thân mật với vợ, và Koko đã thành công.

Nghe Koko kể lại, ba người họ đều vỗ tay thán phục trước sự chịu đựng của Koko.

Chiều lúc về nhà, Koko chạy với tốc độ chóng mặt để về kịp và xin lỗi Seishu. Nhưng... Seishu đã khóa cửa và không cho Koko vào nhà nữa.

"Để sẵn gối ở ngoài cửa rồi, mai rồi về!" Giọng nói ngọt ngào nhưng đầy gai góc của Seishu cất lên.

"Ơ? Anh xin lỗi!!! Để anh giải thích!!!!!!"

"Aha! Con đã nói mama thêm cho papa bị đuổi đó! Ai biểu papa làm mama bùn chi, sức chịu đựng của con người có giới thiệu!" Giọng Seiji phát ra từ tầng hai vang xuống. Koko cay đắng cắn răng mà vát đống gối ra gầm cầu quen thuộc.

Ngay khi bắt được Wifi, Koko liền nhắn tin mắng vốn ba người kia đến tối, khuya, rồi sáng hôm sau gia đình Kokonoi mới đoàn tụ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com