Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#2. Daegu thời tiết ảm đạm

   

    Sau cú tiếp đất đầy đau lớn ông chú cũng thanh tỉnh phần nào lồm cồm bò dậy. Ánh mặt hằn nên vài tia bực tức..

- " Đm. Nhãi con.. " - Ông chú nhìn thẳng vào người kia..

- " Mẹ kiếp. Có ngon ông nói lại lần nữa xem nào - Chỉ trực chờ có cớ JungKook không lưỡng lự lao vào túm cổ áo người kia.

- " Buông ra. Động vào Min YoonGi này đéo dễ nhé " - Cũng không mất quá nhiều sức lực để hất đôi bàn tay kia ra khỏi cổ áo.

- " Cũng chẳng phải người yếu đuối gì nhỉ? " - Bị hất ra JungKook thoáng chút bất ngờ.. lực không hề nhỏ.

- " Cút đi. Tao chẳng có cái đéo gì để lấy đâu " - Chỉnh lại tư thế đứng Min YoonGi định bước..

- " Ông chú có quá sớm để tạm biệt không? " - Khuôn mặt JungKook ánh lên vài tia cợt nhả..

- " Mày muốn gì? " - Min YoonGi chẳng ra vẻ sợ sệt..

- " Có người thuê tôi xử chú.. nhẹ thôi cho chú nhập viện là tôi sẽ có một khoản " - JungKook thẳng thắn chia sẻ..

- " Đờ mờ. Lũ chó.. " - Min YoonGi giữ nguyên một dáng vẻ.

- " Cậu khó khăn lắm à? " - Chuỗi tâm sự bắt đầu.

- " Không hẳn. Nhưng tôi cần tiền " - JungKook cũng không vội..

- chậc chậc.. thanh niên bây giờ ngông cuồng vãi chưởng nhỉ? - Lắc đầu gia vẻ sầu não..

   Suy xét một lúc.. thái độ thằng nhóc này chẳng chút cợt nhả. Lại nghiêm túc một cách đáng sợ. Thân già phải biết sống sao aaaa.. Rút trong túi ra một sấp tiền nhỏ.. Min YoonGi có chút lưỡng lự. " Đờ mờ. Bảo toàn mạng trước tất cả tính sau "

- Này này cầm lấy tất cả tháng lương này của tao rồi đấy.. thương tình thì nhượng lại cho ông chú này phân nửa gọi là có qua có lại thuận cả đôi đường - Min YoonGi tay đưa nhưng vẫn có chút tiếc rẻ..

  Cầm lấy sấp tiền xem xét lại qua chút Jeon JungKook suýt chút bật cười, ông chú này quả thực gan nhỏ hơn muỗi. Lời nói tuy có chút hàm hồ nhưng suy cho cùng vẫn là muốn giữ toàn mạng. Hảo thú vị..

- Giả giá mà còn kì kèo.. ông chú có phải keo kiệt quá không? - Jeon JungKook nhăn nhó..

  Khoan đã, đây là loại tình huống máu chó gì đây chứ.. ?? Rõ là ban đầu là một cuộc ẩu đả có chủ đích vậy mà bây giờ là cuộc trả giá như hai mụ tôm cá ngoài chợ.. Thiên a.. người thật hài hước..

  Min YoonGi vẫn bị mem rượu làm cho đầu óc có phần chằng mấy minh mẫn hành động theo cảm tính không một chút suy nghĩ.

- Chậc.. chậc. Cầm tiền rồi mau né ra cho ông đây đi về. Phiền phức - Ông chú Min khó nhọc đẩy cậu chàng to lớn trước mặt.

 

. . .

- Sao.. mày để thằng đó đi sao? - Jung HoSeok tức đến ói máu..

- Tao không có thói quen đánh người già - Jeon JungKook thản nhiên nhún vai..

- Tao nghĩ là tao nên rời khỏ đây trước khi mất toàn bộ lí trí - Jung HoSeok đẩy bàn bước đi..

  Đợi bóng dáng người kia đi khuất JungKook ngả người xuống mặt bàn đi vào giấc ngủ..

. . .

- Anh à. Hôm qua về ổn chứ? - Người nhỏ hơn nhảy ra khi thấy bóng người lớn tuổi đu lướt qua..

- Nhãi ranh.. dám để lão đại đây về một mình. Quỷ tha ma bắt lại đụng độ thanh niên túng thiếu làm càn ta không lột toàn bộ tài sản chỉ sợ thân xác này hôm nay chẳng còn đứng đây rủa xạ mặt thớt nhà cậu.. thật xui xẻo mà - Min YoonGi tức giận tột độ rủa xả một tràng dài..

- Min Yoongi đại ca lượng thứ cho đệ đệ.. cũng tại hôm qua đệ cũng quá say thân mình lo còn không nổi để đại ca chịu thiệt thòi. Đại ca bớt giận bữa trưa toàn bộ tháng này đệ đệ mạn phép được mời đại ca - Người nhỏ hơn rụt rè. 

- Thế còn nghe được.. - Min YoonGi có chút thỏa mãn..

...

- MIN YOONGI SAO ANH LẠI TRÁNH EM CHỨ - sau khi người nhỏ hơn vừa đi khỏi cánh tay YoonGi bị người lạ mặt nắm chặt..

- Gì chứ? Lại là cô à? Sao cô mặt dày quá vậy chứ? .. - YoonGi chán nản vùng vẫy.. - Buông ra..

- Sao anh lại tránh em chứ - Cô gái bắt đầu khóc lóc thảm thương..

- Mấy hôm nay toàn bị sao chổi là thế đéo nào nhỉ? Bực mình quá đi mất.. - YoonGi nhăn nhó..

- Em có gì không tốt ? Nói đi em sẽ thay đổi mà? - cô gái không ngừng khóc..

- Tôi đéo yêu cô - YoonGi hất mạnh tay cô gái. - Đừng có theo tôi nữa..

- YoonGi à - Cô gái không buông tha quyết níu áo người kia..

- Phiền phức - YoonGi nhăn nhó không thôi..


...

  Namjoon và YoonGi lại có cuộc đàm đạo với hai cốc cafe trên bàn..

- Lần này thì sao chứ ông chú già? Cậu nhất quyết không định lấy vợ đấy à? Cậu xem cũng đã hơn 30 mẹ cậu ở quê cũng rất nôn nóng - Namjoon nhấc một ngụm cafe..

- Không thích - YoonGi dửng dưng ..

- Cô gái lần trước hôi chân lên cậu từ chối lần này thì là sao chứ? - Namjoon đau đầu.

- Cô ta rất tốt rất xinh đẹp nhưng không phải gu của tôi - YoonGi lắc đầu..

- Nói đi. Gu của cậu là gì tôi sẽ tìm người phù hợp cho cậu.. - Namjoon sốt ruột

- Tôi đi trước - YoonGi mang đồ chuẩn bị rời gót đi về..

- Yoon.. - Namjoon ngán ngẩm..


...


  YoonGi lướt lướt trên mặt điện thoại.. ' chứng khoán hôm nay ảm đạm quá '

' Rầm '

  Min YoonGi đâm phải người nào đấy mất lực ngã về phía đằng sau. Bờ mông được hôn mẹ đất thiêng liêng..

- Ông chú à? Đi phải nhìn đường chứ? - Người kia lên tiếng đưa tay kéo YoonGi đứng lên..

- Lại là cậu sao - YoonGi chán nản nhìn khuôn mặt đứng trước mình.

- Tôi với chú tính ra cũng có duyên đấy chứ - JungKook cợt nhả..

- Duyên cái con mẹ cậu.. - YoonGi tính bước đi.

- Không vội.. đi làm vài chén với tôi - Jungkook níu tay..

- Cậu trả tiền - YoonGi nhún vai..

- Được rồi mau đi - Jungkook cầm tay YoonGi kéo đi..



...

- chú biết đấy tôi chỉ thích tự do sống cuộc sống mà mình thích.. tôi cá chắc là sẽ chẳng thể ở bên cạnh ai cả đời được - Jungkook và Yoongi ngồi bên bờ hồ bên cạng là một vài vỏ bia đã hết..

- Tôi ngược lại so với cậu tôi khá là an phận trong mọi chuyện - YoonGi ngửa mặt đón gió trời..

- Chú là người kì lạ nhất tôi từng gặp đấy - Jungkook chuyển ánh mắt nhìn sang người kế bên..

- Về sống với tôi đi.. tôi sẽ nuôi em. Lương thằng nhân viên quèn như tôi cũng chẳng nhiều nhặn gì nhưng có thể cho em một cuộc sống tạm gọi là không thiếu thốn. Ở một mình tôi cũng khá cô đơn.. - YoonGi giám chắc mình vẫn còn tỉnh táo khi nói rư những điều này..

- Chú không sợ tôi lừa chú sao? - Jungkook bông đùa..

- Tôi chẳng còn gì để mất cả - Yoongi nửa đùa nửa thật - Tôi nghiêm túc đấy em về sống với tôi đi..





  Min Yoongi thề trong cuộc đời chưa bao giờ lí trí hoàn toàn biến mất như thế trước người con trai nhỏ tuổi kia Min YoonGi hoàn toàn không thể bình tâm. Giờ Min Yoongi mới tin yêu qua một ánh nhìn là có thật..

Min YoonGi - 0 ; Jeon JungKook - 2





..

.tcn.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com