Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 3

Jung Hoseok với toàn thân toàn là vết hôn ngân và sự đau rát ở dưới hạ bộ, đi vào nhà vệ sinh. Hoseok đã thề với trời rằng, anh mà biết tên nào đã làm anh ra nông nổi này thì chắc chắn nó sẽ trở về không toàn thây. Nhưng mà, chết tiệt, cái tên đó là trâu bò sao? Thật là đau chết đi được.

Mà bây giờ không có đồ, thôi mặc đồ cũ.

Con mẹ nó, cả người tê nhức như này thì sao mà đi nổi đây. Đành nhờ Jimin vậy.

Sau cuộc gọi, Jimin tới trong tích tắc, nhìn bộ dạng của Jung Hoseok, Park Jimin chau mày lại.

"Bị gì thế? Cái vòng cổ gì thế kia?"

Jimin nhìn thấy một cái vòng cổ lạ trên cổ của Hoseok không khỏi thắc mắc. Sau khi bị hỏi anh liền bối rối không biết nên trả lời ra sao, nói đại một câu sau đó lên xe

"Không gì."

Hoseok trả lời xong mặt hậm hực đứng dậy lên xe của Jimin, vừa ngồi lên yên xe máy, anh đã nhảy dựng lên.

"Anh lại bị gì sao??"

"Ách... đau.."

Jung Hoseok đáng thương xoa cái mông nhỏ của mình. Y nhìn anh phán một câu, nhìn cứ như bị trĩ

"Rồi có ngồi được không?"

"Từ từ..."

Hoseok chậm rãi ngồi lên yên xe một cách khó khăn, thật là phần dưới của anh đau như bị xé rách.

"Rồi.. rồi, đi."

Park Jimin thở dài, lắc đầu ngao ngán, rồi chạy xe đi. Biết vậy lúc đầu không làm em trai của Jung Hoseok thì đâu khổ cái thân như bây giờ. Jimin chạy về nhà của Hoseok rồi đi, Jung Hoseok mặt mày nhăn nhó, bước từng bước vào nhà. Cảnh tượng đầu tiên mà anh thấy là một bãi chiến trường. Trời ơi, sao mà bừa bộn quá vậy nè... Nhìn thật ngứa mắt, gọi điện cho người giúp việc về dọn giùm, chứ Hoseok bây giờ rất uể oải, cả người đau nhứt.

Jung Hoseok cất bước lên phòng của mình, khi không lại bị mất đời trai đã vậy còn phải đeo cái vòng cổ của chính mình. Shit, tức chết mà.

Ngã xuống giường, Jung Hoseok phải nằm sấp, nếu nằm ngửa lại nguy cơ sẽ bị thốn, khổ thế cơ đấy. Hôm nay đành ở nhà để dưỡng sức cho cái mông đáng thương của mình. Bỗng điện thoại của Hoseok reo lên

"Alo? Cho hỏi ai vậy?"

"Nhớ tôi không?"

"Ơ, hỏi ngộ nhỉ, tôi còn chẳng biết cậu là ai."

"Nếu tôi nói tôi là người đã làm tình với anh thì sao?"

"C-cái..."

Vậy là cái tên đã làm anh ra như vầy là hắn sao?

"Con mẹ nó, thằng chó đừng để tao gặp lại mày."

Hoseok chửi to tới nổi Jungkook phải để điện thoại cách xa 100m.

"Sao anh gắt thế? Chẳng phải lúc đó rên rỉ lắm sao?"

"Im đi, đồ chó, tao sẽ ngắt liên lạc với mày, đừng bao giờ làm phiền bố."

Dứt câu, Hoseok tắt máy chặn số của hắn, sẵn tiện báo cáo tài khoản làm phiền. Jeon Jungkook bên kia chỉ cười khẩy rồi để điện thoại sang một bên, nhếch mép:

"Anh đừng tưởng thế là trốn khỏi tôi."

Hôm nay trùng hợp là ngày nghỉ, có vẻ nên bao Park Jimin 1 bữa, xem như là trả ơn lần trước đã chở Hoseok về nhà.

"Jimin a~, anh định sẽ bao em một bữa, thấy thế nào?"

"Chắc hôm nay có bão"

"Sao lại nói thế, anh chỉ muốn trả công cho em thôi."

Jung Hoseok bĩu môi, gì mà có bão chứ, bộ thường ngày anh không tốt à.

"Rồi rồi, ông anh định mấy giờ sẽ đi?"

"Ừm... khoảng bảy giờ qua rước anh nhé."

"Ờ, chốt nhé, cho leo cây là xác định với tôi nhá ông anh."

"Biết rồi mà."

Đúng bảy giờ Jimin qua rước Hoseok, Jung Hoseok kêu y chở đến quán lẩu dọc bờ sông Hàn, nơi đó là nơi bán lẩu ngon nhất mà Hoseok từng ăn. Park Jimin dừng chân tại bãi đỗ xe, cả hai đi vào, khung cảnh ở đây thật bình yên làm sao. Ánh đèn mờ ảo làm cho nơi này thêm phần thơ mộng, tiếng nước đung đưa của sông Hàn nghe thật êm tai.

"Này, gọi món đi, em ăn lẩu gì thì gọi nhá."

"Hm... ăn lẩu kimchi đi"

"Vậy cho tôi 2 phần lẩu kimchi nhé."

"Dạ."

Phục vụ cầm menu đi vào trong

Jung Hoseok chống hai tay lên bàn nhìn ra ngoài bờ sông, đúng là nơi này yên bình thật.

"Nghĩ gì mà trầm tư thế"

Jimin lên tiếng phá tan bầu không khí yên bình của Hoseok. Quay qua nhìn y chau mày:

"Anh mày đang chill, mất nết."

"Thôi, đồ ăn lên rồi."

Cả hai ngồi ăn một lúc không nói gì. Từ đâu đó có một người đang lại bàn của Hoseok và Jimin

Jeon Jungkook???

"Chào hai người nhé."

"Ai đây? Anh quen người này sao Hoseok hyung"

"K-không... anh không quen.."

Jung Hoseok vội lắc đầu, bối rối khi nhìn thấy ánh mắt của hắn nhìn mình.

"Ây, sao anh lại nói vậy? Chúng t-"

Jungkook chưa nói hết câu liền bị Hoseok chặn miệng, thích thú nhìn anh.

"Im ngay cho tôi."

"Hoseok hyung? Có chuyện gì sao?"

"À không..mau ăn thôi"

Jung Hoseok trở về chỗ cũ, cuối gầm mặt xuống gắp đồ ăn bỏ vô miệng liên hồi. Jimin nhìn Hoseok bằng ánh mắt khó hiểu, rồi lại đánh mắt lên nhìn con người kia.

"Anh có quen Hoseok hyung?"

"Tất nhiên rồi."

Hoseok chợt rùng mình, muốn thừa nhận mình không quen tên đó, nhưng có một thế lực nào đó không cho phép cậu làm điều này. Jimin và Jungkook bốn mắt nhìn nhau, đôi mày y dần cau lại, quay sang Hoseok rồi lên tiếng:

"Hoseok? Anh thật sự quen người này?"

"Kh-không đâu, anh.."

"Thừa nhận còn không đoạn video đó sẽ được đưa lên mạng xã hội của cưng."

Jung Hoseok cả người run bần bật, không dám hé nửa lời, không ngờ tên đó lại khốn nạn đến mức đi để camera ẩn. Park Jimin nhìn hắn bằng ánh mắt dò xét, sau đó đập bàn đứng dậy, nắm lấy cổ tay anh kéo đi khỏi chỗ đó.

"Này... Jimin, bỏ ra...đau"

Y không để ý đến lời nói của anh mà vẫn kéo cậu ra tới xe. Không nói không rằng, bế Hoseok lên để lên xe rồi phóng đi mất. Jeon Jungkook chưa định hình được gì thì hai người đã đi mất.

Nghiến răng ken két, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, chỉ cần ai lại gần có thể sẽ ăn một đấm từ hắn.

"Jung Hoseok đợi đó đi, tôi sẽ còn quay lại."

Những dòng suy nghĩ đó cứ quanh quẩn trong đầu hắn, nhất định Jung Hoseok phải về tay hắn.

Hoseok ngồi trên xe của Jimin mà luôn nghĩ rằng:

"Jimin hôm nay bị làm sao vậy?"

Park Jimin như đọc được suy nghĩ của Hoseok, quay ra đằng sau nói:

"Em không bị làm sao cả, chỉ là hơi ngứa mắt cái tên đó thôi."

"Ừm...anh cũng ghét tên đó.."

"Mà..."

"Hả?"

Y hơi lưỡng lự một chút, rồi nói

"Tên đó nói video gì đó, là video gì thế anh?"

Jung Hoseok hơi bâng khuân không biết trả lời như thế nào, cũng không biết nên giải thích như thế nào. Buột miệng nói ra đó chỉ là video hồi nhỏ thôi không gì cả. Y cũng hơi nghi ngờ rồi cũng cho qua mà chạy xe tiếp.

Về nhà yên ổn. Jung Hoseok không chần chừ mà chạy lên phòng đánh một giấc thiệt nhanh mặc cho điện thoại cứ kêu réo lên tục.

Hắn bên đây đang tức điên lên, tại sao gọi mấy cuộc như vậy mà không bắt máy. Kiên nhẫn, chợt đầu dây bên kia bắt máy.

"Alo, tại sao.."

Hắn chưa nói hết bên kia nổi lên một giọng lạ hoắc mà cũng có chút quen.

"Cút khỏi Jung Hoseok trước khi tôi nổi điên."

Jungkook hắn hơi giật mình, vẫn chưa kịp nói câu gì thì bên kia đã cúp máy.

___

/bản đã qua chỉnh sửa/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com