Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

fourteen

Mặt trời vẫn tiếp tục công việc của mình, rải nắng ấm cho hành tinh lạnh lẽo. Con người cứ nghĩ mình là vĩ đại trong cái vũ trụ này, cuối cùng nhận ra mình chỉ là thứ sinh vật đơn độc cần nương đến ánh sáng mặt trời kia để thức dậy mỗi sớm mai. 

Lisa nhìn vào ánh nắng chan hòa ngoài cửa sổ, mà nghĩ những điều lớn lao và không liên quan như thế. Cô tỉnh dậy sau một đêm chẳng tròn giấc. Lisa chẳng nhớ mình đã thiếp đi từ lúc nào, nhưng điều cô rõ ràng hơn cả là gã chẳng ở đây, cả đêm qua. 

Đêm qua, chỉ là mấy tiếng đồng hồ trước thôi, mà sao cô thấy xa xôi quá đỗi, giống như cô và gã bây giờ. Những chuyện xảy tới ngày hôm qua cứ như là giấc mơ mà cô muốn thoát khỏi nó ngay lập tức. Lisa vẫn nhớ cô đã nói gì. Nỗi đau lại âm ỉ trong lòng. Cô đã nói hết mọi thứ như đứa trẻ vô lí, rồi đuổi gã đi. Cô thấy mình mệt nhoài, không muốn rời giường, không muốn bước ra khỏi căn phòng này. Nhưng cô vẫn phải nhấc mình dậy. 

Không có Jungkook nữa, cô cũng phải tiếp tục sống chứ.

Lisa nhẹ mở cánh cửa. Mọi thứ vẫn vậy. Ý cô là bữa ăn sáng trên bàn trong bếp. Cô thẫn thờ bước tới, ngồi xuống và xử lí nó như những ngày trước đây, nhưng từ tốn hơn hẳn. Vì cô biết có lẽ đây là bữa sáng cuối cùng gã làm cho cô. Nước mắt sau một đêm vẫn còn thừa để cô làm mặn cái sandwich. Leo nằm ngủ ngon lành trên chiếc gối ở sofa, chẳng màng đến cô gái đang vừa ăn vừa khóc trông thảm hại vô cùng.

Dọn dẹp mọi thứ, cô đến nơi làm việc. Tỉnh bơ nói mọi chuyện cho Chaeyoung, cô trốn vội đi chụp hình để khỏi bị Chaeyoung hỏi dồn. Cô nhận mọi ca chụp, làm nhiều việc hơn, cô không muốn để mình rảnh. Lisa nán lại công ti mãi, dù trời đã xẩm tối. Đúng là cô chẳng muốn về nhà. 

Nhưng cô vẫn phải trở lại nơi đó. Đứng trước cửa nhà mình một lúc, Lisa lấy hết can đảm bước vào. Và dự cảm của cô chẳng bao giờ sai. Những đôi giày gã thường xếp ở cửa đã không còn nữa. Căn nhà mà ngày trước cô bước vào sẽ sáng trưng, đầy mùi thơm thức ăn vừa chín, giờ tối đen, lặng thinh không một tiếng. Người đàn ông bận rộn trong bếp cũng chẳng còn nữa. Cô không mở đèn, cứ thế đi thẳng tới sofa, đổ người xuống. Sức lực bị vắt kiệt đến bây giờ cô mới nhận ra. Bận rộn để quên, cuối cùng cô cũng phải đối diện

Jungkook đã không ở đây nữa rồi.

Cô đi vào phòng, mở cửa tủ, chỉ còn mỗi quần áo của cô. Những quyển sách trên giá cũng đã được dọn đi. Bàn chải đánh răng trong nhà tắm cũng chỉ còn một chiếc. Lisa nằm xuống giường, nhìn lên trần nhà ngẫm nghĩ: chỉ là mỗi thứ mất đi một nửa, vậy sao mình lại thấy như mất hết mọi thứ thế này.

Tắm rửa, thay đồ, cô gọi một đồ ăn ngoài, mở bộ phim hài còn chưa có thời gian xem. Có lẽ vì đói mà cô thấy cơm trộn rất ngon. Bộ phim thật sự rất vui, cô đã cười đến sặc nước. Nhưng rồi, nước mắt lại thế mà chảy. Cô cố gắng phủ lên nỗi đau bao nhiêu lớp vải đen, thì nó vẫn ở đó, chiếm trọn trái tim cô. Bé Leo đến bên cạnh cô liếm láp cùi chỏ của Lisa. Có lẽ nó cũng hiểu, cô đang rất đau lòng. 

Lisa gọi cho Chaeyoung, chầm chậm nói

"Chaeyoung à, tớ rất giỏi nói lời tạm biệt, cũng rất giỏi ở một mình. Trước đây khi cậu với tớ mỗi đưa một nơi, tớ đã ở một mình suốt mấy năm trời, vẫn ổn mà đúng không? Tớ đã đuổi anh ấy đi rất ngầu. Không có anh ấy bên cạnh nữa, tớ về lại cuộc sống trước đây, sẽ được mà. Nhưng hình như tớ đã quên mất cuộc sống một mình là như thế nào rồi."

"Chaeyoung à, tớ thấy sợ rồi, anh ấy không ở đây nữa, tớ thật sự một mình rồi"

"Tớ phải tiếp tục sống thế nào đây?"



///

Đã 3 tuần, kể từ khi Jeon Jungkook rời khỏi nhà cô, Lisa không hề gặp gã. Giống như Jungkook hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này. Tất nhiên, cô vẫn ăn ngủ, làm việc như bình thường. Nhưng mỗi khi bước vào nhà, cô đều cảm thấy kiệt sức và ngạt thở. Nỗi nhớ thắt chặt lấy cô, mỗi ngày. Không còn người đứng bếp nấu ăn, không còn người ôm lấy cô mỗi tối, không còn bữa sáng, không còn tin nhắn, không còn đón đưa.. Cô vẫn chẳng thay đổi gì trong nhà. Đồ đạc gã để chỗ nào thì vẫn ở chỗ đó. Đó là chút nỗ lực vớt vát mọi thứ mà cô có, để biết gã đã từng ở đây. Mọi thứ trở về với nguyên trạng ban đầu khi gã chưa bước chân vào cuộc đời cô, chỉ có trái tim cô là chẳng thể lành lặn.

Lisa tỉnh dậy khi bị ánh nắng mặt trời chiếu thẳng vào mặt. Cô nhíu mày, ngồi dậy nhìn quanh. Cái chăn đã bị tuột xuống sàn hơn một nửa. Từ khi Jungkook đi, cô không ngủ ở giường nữa mà chuyển ra sofa ngủ. Trước giờ cô không sợ ngủ một mình, càng thích ngủ giường rộng, nhưng gã đi rồi, những đêm sau đó cô đều không ngủ ngon giấc. Cơn ác mộng khiến cô sợ hãi tỉnh giấc mỗi đêm, hay những lần nhìn sang khoảng trống bên cạnh làm cô nhớ gã hơn. Cho nên cô chọn sofa, chỉ vừa một người nằm, vừa khít với cô. Chỉ là mỗi lần trước lúc ngủ, hay khi thức dậy, Lisa lại thấy nực cười. Cô đã từng nói với Jungkook tại gã mà chỗ ngủ của cô nhỏ đi một nửa, phải mua giường rộng hơn, như thế mới thoải mái. Bây giờ được một mình một cõi, thì cô lại chạy ra sofa chật hẹp nằm. Cô được gã ôm ấp hàng tối, hương thơm hơi ấm đều khiến cô thấy đủ đầy yên ổn, giờ lại một mình thế này. 

Cô mất gã quá nhanh.

Lisa bỏ qua cơn đói mà tới studio. Tất nhiên, cô đã không còn ăn sáng nữa, trừ những lúc cùng ăn với Chaeyoung, còn lại cô đều bắt đầu một ngày làm với cái bụng rỗng. Chaeyoung luôn mắng cô mỗi lần thấy cô bỏ bữa. Lisa chỉ toàn chống đỡ bằng việc cô dậy muộn nên để ăn trưa thành ăn sáng luôn cho đỡ chi phí. Sáng nay cũng không ngoại lệ

"Cậu chưa ăn sáng đúng không?"

"Chaeyoung, người ta chuẩn bị ăn trưa đến nơi rồi."

"Kể cả thế cậu cũng phải ăn chứ, bữa nào ra bữa nấy, sinh hoạt điều độ vào!"

"Dạ, em biết rồi ạ"

Lisa cứ luôn ậm ừ cho qua, rồi bỏ đi làm việc. Chaeyoung quan tâm để ý cô nhiều hơn từ lúc cô một mình. Có lẽ con bé sợ cô sẽ làm điều gì không phải hoặc chán nản quá mà sống bất cần. Nhưng Lisa cô đâu phải kiểu người đó. Cô sắp được lên hạng master rồi, chuẩn bị được chụp cho các ngôi sao lớn. Đúng là đen tình đỏ bạc. Cô chăm chỉ làm việc khiến ai cũng ngỡ ngàng. Tay nghề mỗi lúc một chuyên nghiệp, lại nhiều cố gắng nên được cấp trên dần tin tưởng. Cô gần như ở studio 15/24, có những ngày tới tận khuya mới về lại nhà.  Lisa cố gắng hạn chế thời gian ở nhà, vì cô sẽ nhớ gã đến điên mất. Cô cố gắng làm việc cũng chỉ là để giúp bản thân khuây khỏa, không có thời gian để nghĩ ngợi. 

Hôm nay có lịch chụp hình ngoài trời, nhưng thời tiết lại không ủng hộ cho lắm. Trời xám xịt với những đám mây lớn dày cộm. Lisa lắc đầu hi vọng trời sẽ khô ráo đến hết buổi. Nhưng ngay sau khi cả ekip hoàn thành shot chụp đầu tiên, mưa đã rơi. Lisa rất cố gắng nhưng cô vẫn bị ướt. Chaeyoung từ đâu mang tới cái khăn lớn, ném về phía cô.

"Lau người đi, coi chừng cảm đấy"

"Thankyu"

"Nghỉ ăn chút gì đã"

Lúc này Lisa mới thấy hơi chóng mặt. Từ sáng giờ cô chưa ăn gì, chụp hình suốt mấy tiếng đồng hồ, lại còn dầm mưa nên đã thấy mệt. Jeon Jungkook mà thấy cảnh này thì nhất định sẽ mắng cô xôi xả rồi nấu đồ cho cô ăn. Lisa chợt nghĩ đến điều đó, lại tự cười mình. Cô vẫn hay như thế. Chuyện gì cũng nghĩ tới gã ngày trước đối với mình như thế nào, rồi bây giờ bản thân ra sao. 

"Ngồi cười như tâm thần vậy bà?"

"Chaeyoung, tối đi nhậu nhỉ?"

"Lại sao nữa?"

"Tự dưng muốn uống..."

"Đừng có uống rồi làm bậy!"

Lisa im lặng. Cô hiểu ý Chaeyoung nói là gì nên mới không dám nói thêm gì. Cô muốn uống, nhưng sợ say rồi sẽ làm thứ gì đó ngốc nghếch, đại loại như gọi điện cho Jungkook hoặc đi tìm gã cũng nên. 

"Ừa tốt nhất là tớ nên về nhà ngủ một giấc"

"Đúng đó, mà trông không chừng bị cảm rồi đấy"

"Không sao mà"

Lisa cũng thấy hơi mệt, nhưng toan nghĩ là do ăn uống thất thường, làm việc không nghỉ nên vậy. Cô cũng chẳng để tâm trở lại làm việc. Khi chụp xong cũng đã quá 7h tối, cô ngồi lại sửa thêm vài hình ảnh thấy anh Park đứng ở cửa đợi Chaeyoung, cô mỉm cười trêu chọc

"Muốn rủ cậu uống rượu cũng khó, người ta tới tận cửa bắt về rồi còn đâu"

"Yên tâm, muốn uống thì cái gì cũng có thể, chỉ là bữa này trông Lalisa cậu không khỏe thôi"

"Được, là Park Chaeyoung cậu nói đây nhé"

"Tất nhiên, về sớm đi, ăn rồi uống thuốc vào"

"Biết rồi mà"

Chaeyoung dặn dò cô đủ điều rồi mới chạy đi. Cái ôm của Chaeyoung và Jimin khiến cô thấy ấm áp rồi lại tủi thân. Nhìn Chaeyoung như thế, cô rất mừng nhưng dẫu sao khi bản thân mình không đủ đầy thì thấy người ta hạnh phúc vẫn sẽ thấy khó chịu. Gạt đi cảm xúc vớ vẩn trong lòng, Lisa quay lại làm việc.

Đồng hồ điểm 8h tối, cô mới rời studio. Cô định bắt taxi về, nhưng nghĩ lại cũng chỉ một đoạn đường nhỏ, gọi taxi lại tốn tiền nên quyết định đi bộ về. Ông trời lại nói với cô là quyết định của cô sai rồi. Đi chưa được nửa đường thì trời đổ mưa. Ban đầu chỉ là vài giọt lẻ tẻ nhưng càng lúc càng dày hạt. Lisa chạy về đến sảnh chung cư cũng đã ướt hết. Một ngày dầm mưa hai lần, số cô đúng là xui xẻo. Cô thay đồ tắm rửa rồi gọi đồ ăn ngoài. Cô đã thành khách quen của vài cửa hàng và địa chỉ quen thuộc của mấy người giao đồ ăn. Nên lúc cô ra nhận món thì chú shipper đã nói

"Suốt ngày ăn thế này thì đau dạ dày đấy"

"Dạ, công việc bận rộn quá, với cả con không biết nấu ăn"

"Thế thì kiếm anh nào nấu ăn giỏi là được"

"Haha được thế thì tốt quá chủ nhỉ"

Lisa vui vẻ trả lời. Cô đã từng có mà, chỉ là không phải của cô thôi. 

Ăn xong, cô đổ thức ăn cho Leo, ngồi nhìn bé ăn suốt 30 phút. Nhờ có đứa nhỏ này mà cô bớt cô đơn hơn. Mỗi tối Leo đều ngủ cùng cô, khi cô làm về sẽ đi đến cạnh chân cô nũng nịu, lâu lâu trong nhà vang lên tiếng kêu của bé cũng khiến cô cảm thấy ổn hơn. Lisa định mở máy tính để chỉnh sửa vào thứ nhưng đầu cô bắt đầu đau nhức, người cảm thấy lạnh. Lúc về vì mưa quá nên cô đã không ghé tiệm thuốc được. Giờ này là quá sớm để ngủ đối với cô, nhưng cơ thể thật sự không chịu nổi nữa nên Lisa bỏ hết công việc phải làm, cuộn chăn nằm trên sofa.

Tiếng sấm chớp bên ngoài cửa sổ khiến Lisa giật mình tỉnh dậy. Trời vẫn đang mưa rất to. Cửa sổ còn chưa đóng, nhưng cô chẳng có sức mà ngồi dậy, huống chi đi đóng cửa. Lisa mơ mơ màng màng nhìn xung quanh, đầu đau nhức không phân định được đang ở đâu. Theo thói quen cô mở miệng gọi

"Jungkook à.."

"Jeon Jungkook"

Nhưng chẳng có tiếng đáp trả nào. Lisa nhíu mày, nhặt điện thoại ở dưới sàn lên rồi chui vào chăn. Cả người cô run lên vì lạnh. Tay cô thuần thục mở khóa, bấm phím gọi đi trong lúc không tỉnh táo.

Nghe tiếng cuộc gọi được kết nối, giọng cô nhẹ nhẹ vang lên

"Jungkook, sao anh còn chưa về?"


___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com