Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

Quay lại với chỗ thằng Tùng, nó đang đứng trước cửa nhà của Thạc Trân và hai anh em kia để chờ lấy số thuốc mà Cậu Cả đã dặn nó. Đứng đó trông ngóng hồi lâu thì Nam Tuấn cuối cùng cũng đi ra kèm theo túi thuốc lớn trên tay và đưa cho nó.

Nó cũng cầm lấy rồi đưa số tiền kia cho Nam Tuấn xong mới quay người bỏ đi với túi thuốc lớn trên tay. Nó hơi nhăn mặt vì mùi của số thuốc sắt này có hơi nặng mùi. Trên đường đi gần đến chợ, đang đi ngang tới cái hẻm nhỏ dẫn vào căn nhà của thằng Tí.

Trùng hợp lúc đó thằng Tí cũng từ con hẻm nhỏ đó đi ra, gương mặt nó vẫn có mùi vết bầm và chân có dấu hiệu đi cà nhắc. Cả hai chạm mặt nhau và đứng nhìn nhau một lúc thì bỗng thằng Tí lên tiếng, lời nói có chút khó chịu xen lẫn sự tức giận.

"Đi đâu đây?"

"Tôi mua thuốc về cho Cậu Cả Điền"

"Ồ ~"

Thằng Tí nhìn lấy nhìn để túi thuốc trên tay thằng Tùng rồi miệng nhoẻn lên một nụ cười ranh mãnh.

"Cậu Cả kêu cậu mang sang cho nhà Trí Mân hả?"

"Ừ, có gì sao?"

"À ừ..tôi cũng đang chuẩn bị đến nhà em ấy, để tôi đưa em ấy giúp cậu"

Nó gượng cười nhìn thằng Tùng. Thằng Tùng cũng đảo mắt nhìn nó từ trên xuống dưới chân một lượt rồi liếc mắt lên nhìn thẳng vào gương mặt đang cố nở nụ cười kia rồi gật gật đầu, đưa túi thuốc lớn trên tay trao sang tay nó rồi ríu rít cảm ơn.

"Vậy nhờ cậu vậy, tôi về đây"

Nó vốn dĩ chẳng hề nhớ đến gương mặt của người mà nó cùng với Cậu Cả của nó tìm đến tận nhà, và chẳng hề nhớ đến gương mặt thằng Tí hùng hổ nghênh ngáo lúc kia khi nói chuyện với nó. Thế nên việc thằng Tí lên tiếng giúp mang thuốc sang cho Trí Mân là điều khiến cho nó liền vui vẻ mà đồng ý thôi.

Thằng Tùng nói rồi bỏ chạy đi. Phía sau mà thằng Tí đang nở nụ cười đểu nhìn theo bóng lưng nó và đảo mắt xuống nhìn túi thuốc trên tay, không ngần ngại gì mà vứt túi thuốc lớn đó vào một cái thùng rỗng gần đó, cạnh bên là bịch đồ ăn thừa được người dân bỏ đi bốc mùi hôi thối.

'Thứ bỏ đi này chẳng cần đâu, thuốc của tôi thôi là đủ rồi'

Ngẫm nghĩ trong đầu một lúc thì nó lại quay lưng trở vào, bước chân đi vào lại căn nhà tồi tàn của mình. Trở về với thằng Tùng, nó nhanh chân chạy về nhà, hớt ha hớt hải chạy thật nhanh dưới trời trưa nắng nóng đến chảy cả mồ hôi hột. Vừa đặt chân đứng trước cổng lớn nhà Điền, nó cúi người thở dốc đầy mệt mỏi.

Đi vào bên trong thì đã thấy Chính Quốc và cả nhà đang ngồi đoàn tụ ở đó, hắn vừa thấy nó thì liền lên tiếng nói với chất giọng trầm khàn.

"Mới đi đây đã về rồi?"

"Dạ Cậu, t..tôi đã đưa số thuốc đó cho cậu ấy rồi.."

Thằng Tùng nghe Chính Quốc nói vậy thì có hơi chút run sợ nên có chút lắp bắp trong lời nói của mình. Cúi mặt và chẳng dám nhìn lên gương mặt cau có kia của hắn ta.

"Ừ, đi làm việc của mày tiếp đi"

"Vâng, tôi đi ngay đây"

Nghe Chính Quốc nói vậy thì nó lật đật bước chân thật nhanh để xuống dưới nhà, rời khỏi nơi không khí âm u và chẳng thể nào thở nhanh được vì căng thẳng quá mức. Ở đây, còn Điền Chính Quốc đang ngồi thả mình dựa vào lưng ghế mà nhâm nhi ly trà trên tay, cạnh bên là ả Ngọc Liên cùng đang ngồi khép nép ở đó. Đối diện hắn là ông bà Điền và Trí Nghiên.

Dù đông đủ cả nhưng ít khi mọi người có thể nói chuyện hòa thuận với nhau mà không bất hòa quan điểm. Chính Quốc đảo mắt nhìn xung quanh rồi lại dừng mắt ở tách được đặt gọn gàng trên bàn. Gương mặt thả lỏng và chẳng có chút hứng thú gì với những gì xung quanh, hắn thầm thở dài.

Chợt hắn nghĩ tới việc gì đó, quay quắt qua nhìn người ngồi cạnh mình từ nãy giờ, mấp máy môi nói với ả Liên đang ngồi lặng thin thít ở đó.

"Chiều chuẩn bị sớm rồi đi cùng tôi"

"À..vâng ạ"

Ả ngước mặt nhìn lên gương mặt điển trai của hắn mà mỉm cười đầy sự hạnh phúc xen lẫn bên trong lòng và vội vàng gật mạnh đầu một cái như đã hiểu rõ lời của Chính Quốc đã nói. Ông bà Điền ngồi đối diện thấy hai người như vậy thì bỗng vui lây, thấy Chính Quốc có chút mở lòng với ả Ngọc Liên thì ông bà vui thì càng vui thêm.

𓇗

Đến chiều, Chính Quốc rất giữ lời hứa nên đã cùng với ả Liên đi dạo trên con đường làng, nhưng không phải là con đường dẫn đến chợ mà chỉ là một đoạn nhỏ gần đó thôi. Cả hai người dừng chân tại một gốc cây dừa nhỏ mà cùng nhau tận hưởng những làn gió man mát thổi nhẹ qua.

Ả Liên thì miệng không thể không mỉm cười vì hạnh phúc, vì vui sướng, vì đã được cùng với người mình thương yêu bấy lâu cùng nhau đi dạo làng.

"Anh Quốc, đây là lần đầu anh đồng ý đi cùng em"

"Ừ, có lẽ là vì nay tôi rảnh"

Chính Quốc khẽ thở dài nhìn cô gái đang đứng cạnh mình. Nhưng hắn vẫn không hề chú ý gì nhiều đến ả ta, hắn nhớ Trí Mân, hắn rất nhớ Trí Mân của hắn. Nhưng có lẽ cuộc gặp gỡ của hắn và Trí Mân hầu như là chẳng hề có, có thì cũng là vô tình gặp mặt.

"Anh biết không, đã từ rất lâu..em đã nghĩ đến cảnh chúng ta sẽ là vợ chồng, cùng chung chăn gối, và anh Quốc sẽ luôn yêu thương em"

"..."

Nghe ả Liên nói vậy hắn bỗng chốc cảm thấy khó chịu trong người vô cùng. Cả hai bắt đầu chìm vào không im lặng, hai chân mày hắn cau chặt vào nhau. Môi mấp máy từng chữ một, lời nói hắn thốt ra khiến cho ả Ngọc Liên bất giác đượm buồn, gương mặt cũng chẳng còn tươi tỉnh như lúc ban đầu nữa mà thay vào đó là một nụ cười gượng gạo.

"Đừng nghĩ đến những việc mà sẽ chẳng bao giờ xảy ra"

𓇗

Chuyển cảnh sang chỗ của Trí Mân, cậu đang cùng thằng Tí ngồi ở gốc cây đa cạnh bờ sông gần nhà cậu. Gương mặt cậu không ngừng nhăn nhó mà nhìn thằng Tí cạnh bên mình, một tay cầm cái khăn đã được cậu nhúng nước ấm và lau vào những vết bầm tím kia.

"Chậc.."

Trí Mân tặc lưỡi một cái, nhìn chăm chăm vào những vết bầm tím trên mặt và cả cánh tay của thằng Tí mà lắc đầu đầy sự lo lắng trên gương mặt cậu. Cậu nhìn nó, nó cũng nhìn cậu, bốn mắt nhìn nhau đăm chiêu. Bỗng Trí Mân đánh nhẹ vào vai nó, hơi lớn giọng nói.

"Nè, anh đi đứng kiểu gì mà té bầm dập hết cả người thế"

"À ừ..chỉ là anh không chú ý đường đi nên vấp té thôi"

Nó đưa tay lên gãi gãi đầu và gượng cười nhìn Trí Mân đầy trăn trối. Nhưng Trí Mân bỗng cau mày lại, gương mặt trở nên căng thẳng đến lạ thường, giọng nghiêm nghị của cậu cất lên khiến cho thằng Tí hơi có chút giật mình nhẹ.

"Ai đánh anh sao?"

"S..sao em lại nói vậy..ai mà dám chứ.."

"Té gì mà ra nông nổi này chứ"

Nghe Trí Mân đầy cau có và tức giận xen lẫn vào nhau mà nói với nó. Trong lòng thằng Tí bỗng cảm thấy hả hê vô cùng và tỏ vẻ áy náy trước cậu, nó im lặng. Giả vờ cúi mặt xuống chẳng dám ngước mắt lên nhìn Trí Mân nữa, hành động này khiến cho Trí Mân càng thêm sinh nghi về việc thằng Tí đã bị ai đó dùng cây đánh vào người nên mới bị bầm dập thế này.

"Là ai?"

"..."

"Không đùa đâu đó nhé, mau nói đi, không em giận anh đấy"

"L..là"

Thằng Tí vờ như đang lo sợ điều gì đó sẽ xảy ra. Trí Mân cau mày nhìn nó.

"Là?"

"Cậu..Cậu cả.."

"Cậu cả nào?"

"Là Cậu cả Điền.. Chính Quốc"

"CÁI GÌ?"

Bỗng Trí Mân hét lớn, và thằng Tí cũng giật bắn mình mà vội quay người sang cậu, nhanh tay bịt chặt miệng cậu lại. Trí Mân vẫn trợn tròn mắt mà nhìn nó như chẳng thể tin vào tai bản thân.

"Nhưng.. sao anh ấy lại đánh anh?"

Trí Mân mở ra một câu hỏi đầy nghi ngờ và khó tin xen lẫn với sự thắc mắc nhẹ. Thằng Tí ầm ừ hồi lâu thì mới quay quắt sang nhìn chăm chăm vào mắt cậu, đưa tay ra và nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Trí Mân đầy run rẩy.

"Anh không..biết, bữa đó tự nhiên Cậu Cả xông vào nhà anh và cầm cây đánh anh..miệng thì không ngừng nói anh không được..lại gần Mân nữa.."

"..."

Cậu sững sờ trước câu nói vừa rót vào tai. Gương mặt cậu trở nên căng thẳng và đùng đùng tức giận. Gằn giọng nói với người đang ngồi với mình bên cạnh.

"Để em đi tìm anh ấy hỏi rõ mới được. Khi không lại đánh người vô cớ, thật quá đáng!"

Trí Mân định đứng bật dậy bỏ đi tìm ngay Điền Chính Quốc để hỏi chuyện thì đã bị thằng Tí nắm tay kéo lại và không cho đi. Cậu nhăn nhó mặt mày nhìn nó đầy sự khó hiểu, miệng bắt đầu đánh từng chữ để nói ra.

"Buông ra, để em đi tìm anh ấy"

"Đ.. đừng, chuyện này không cần làm gì đâu, bỏ đi"

"Bỏ là bỏ thế nào được, anh ấy đánh người vô cớ như vậy thì bỏ thế nào được chứ"

"Có lẽ Cậu Cả ghét anh vì anh..hay chơi cùng với em"

Thằng Tí buồn rầu cúi mặt xuống tỏ vẻ rất buồn tuổi, nó vẫn nắm khư khư tay Trí Mân như chẳng muốn cho cậu rời đi dù có bước đi nửa bước. Cậu thở dài nhìn nó.

"Mặc kệ anh ấy, anh ấy có quyền gì mà không cho anh chơi với em chứ?"

𓇗

Tối hôm đó. Là một đêm trăng tròn, ánh trăng rọi xuống con sông cạnh Điền Gia trong thật đẹp, mặt nước ánh lên hình ảnh mặt trăng tròn xoe đang phát sáng rực rỡ kia trông rất đẹp mắt.

Và tại căn phòng của ông bà Điền hiện giờ, hương thơm từ cây nến dầu đắt đỏ được đốt lên và đặt nằm gọn trên cái bàn nhỏ cạnh đầu giường của cả hai người. Căn phòng hiện tại không chỉ có hai ông bà, mà còn có mặt của Điền Chính Quốc đang đứng khoanh tay liếc mắt nhìn hai ông bà ngồi trên giường cũng đang đưa mắt nhìn hắn.

"Hai người cho gọi con vào đây có việc gì quan trọng sao?"

Hắn lạnh giọng nói, mắt thì đảo nhìn liên tục trên hết trần nhà, xong lại đến nhìn qua ô cửa sổ rồi lại nhìn định hướng về chiếc giường của ba má mình đang ngồi, thở hắt ra một hơi.

"Ba má có chuyện rất quan trọng để nói với con. Quốc à"

Nhìn gương mặt của bà Điền có chút gì đó buồn bã và cả gương mặt của ông Điền nữa, bỗng chốc trong lòng hắn vừa nghe câu nói của má thì đã thấy có chút gì đó bất an và nghi hoặc.

"Về việc gì?"

"Hai ta đã suy nghĩ rất lâu để có thể nói với con việc này, ba má muốn con lên Sài Thành để học hành thay chị con. Sau đó thì giúp ba má quản lý công việc ở khu đồn điền của nhà mình"

"Ba má tuổi đã già rồi nên cần người để phụ giúp công việc. Nghiên con nó thì vẫn còn ham chơi nên chẳng thể giúp ba má để quản lý công việc được nên ba má đành phải nhờ con về việc này. Mong con hiểu cho ba má"

Ông Điền cất tiếng nói tiếp với câu nói trước đó của bà Điền và ngước mắt nhìn Chính Quốc đang đứng khoanh tay dựa vào bức tường trước mặt, cả hai ông bà lộ vẻ mặt mong chờ để nhận được câu trả lời ngắn gọn.

"Con cần thời gian để suy nghĩ"

"Con cứ suy nghĩ thật kĩ rồi cho ba má hay"

Nói rồi Chính Quốc cho hai tay vào túi quần, lạnh nhạt bước chân nhanh để ra khỏi căn phòng để lại ông bà Điền bên trong chỉ biết nhìn nhau mà lắc đầu đầy sự than khổ. Không phải hai người muốn Chính Quốc phải đi khỏi nhà và bắt buộc phải lên Sài Thành học tập.

Ông bà biết hắn đủ thông minh để làm việc ở đồn điền. Nhưng hai người vẫn lo đôi chút, vì thế nên ông bà đành phải cho hắn lên Sài Thành để học thêm kiến thức để giúp hai người quản lý cái đồn điền cao su đắt đỏ mà lại rộng lớn kia. Vì cái tuổi đã già yếu đi mấy lần nên hai người chẳng thế lặn lội đường xa qua đồn điền được vì ở đó chẳng có ai để chăm sóc hai cái thân già này nên buộc lòng ông bà phải làm vậy.

Chính Quốc là người mà ông bà tin tưởng nhất và cả Trí Nghiên cũng rất tin tưởng hắn, chị là người muốn hắn thay chị đi quản lý công việc bên đó. Mất một thời gian khá lâu để chinh phục ý chí của ba má mình thì chị cũng đã được ông bà đồng ý chuyển nhượng sang cho Điền Chính Quốc. Lý do chẳng đâu khác là chị rất có cái tính trẻ con và vẫn còn ham chơi nên không muốn rơi vào cái công việc đầy đầu kia đâu. Thà ở nhà buồn chán còn hơn ở cái nơi cây cao hiu quạnh chẳng ai chơi cùng.

"Bà cứ tin tưởng vào con nó"

"Ừ, tui biết mà"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #kookmin