Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 53

Lúc này Phác Trí Mân đâu phải chỉ ngạc nhiên mà thật sự rất khiếp sợ.

Cậu đi đến trước mặt cậu bé đó, sắc mặt nghiêm túc hỏi:

- "Cậu có quan hệ gì với nhà họ Điền?"

- "Họ hàng thôi."

Vẻ mặt cậu bé không chút để ý, rồi lại rất cảnh giác bổ sung thêm một câu:

- "Nhưng tôi không thân với nhà họ Điền, tôi cũng không có tiền!"

Tên nhóc quỷ này, chưa cho phép đã vào phòng cậu ở, bây giờ ngược lại là cảnh giác sợ cậu bắt cóc nó rồi tống tiền nhà họ Điền à?

- "Cậu thật sự là Trịnh Hạo Thạc?"

Phác Trí Mân rất bình tĩnh dẫn dụ cậu thanh niên:

- "Nhà họ Điền các cậu có mấy người tên Trịnh Hạo Thạc?"

- "Anh hỏi làm gì?"

Trong mắt cậu bé càng cảnh giác hơn nhưng bởi vì còn nhỏ tuổi, nhìn dáng vẻ non nớt này chẳng có chút uy hiếp nào.

Dù không biết sao đứa nhỏ này có thể vào phòng của cậu, công khai ở lại nhưng có thể cảm giác được đây cũng không phải là một đứa trẻ dễ lừa.

Lúc cậu bé nói chuyện mang theo giọng điệu đặc thù của người ngoại quốc khi nói tiếng Trung, nói không trôi chảy lắm, rất rõ ràng, chắc đứa trẻ này sống ở nước ngoài rất lâu rồi.

Đủ loại dấu hiệu cho thấy có thể cậu bé này bỏ nhà đi!

Phác Trí Mân cong môi cười:

- "Bạn nhỏ à, cậu bỏ nhà đi hả? Ở chỗ này chắc không quen nhỉ? Anh đi kêu người nhà họ Điền tới đón cậu nha? Được chứ?"

Cậu bé trừng mắt, lập tức cuống lên:

- "Không được! Thật vất vả tôi mới trốn ra ngoài đó!"

Đúng như cậu dự đoán.

- "Cậu biết trong Luật hình sự có một tội danh gọi là tội xâm phạm trái phép chỗ ở của người khác không?"

Phác Trí Mân không đối phó được tên "Trịnh Hạo Thạc" lớn trong nhà kia nhưng với Trịnh Hạo Thạc nhỏ này thì vẫn dư dả.

Trịnh Hạo Thạc nhỏ nghe thế thì thay đổi sắc mặt ngay, ánh mắt lóe qua chút bối rối, lớn tiếng nói:

- "Nhà họ Điền chỉ có mình tôi tên là Trịnh Hạo Thạc thôi!"

Cậu sống chủ yếu ở nước ngoài, thỉnh thoảng về nước nghỉ phép mấy lần nhưng rốt cuộc vẫn chưa quen cuộc sống ở trong nước lắm, nghe Phác Trí Mân uy hiếp như thế, cậu có chút sợ hãi.

Cậu nghe cậu bé nói thế, thu lại vẻ mặt, cả người cũng có chút choáng váng.

Nếu như nhà họ Điền chỉ có một Trịnh Hạo Thạc thì Trịnh Hạo Thạc lớn trong nhà kia là ai?

Cậu lại nhìn chằm chằm vào cậu bé trước mắt một lúc lâu, Trịnh Hạo Thạc nhỏ bị cậu nhìn đến cả người run rẩy bẩy:

- "Anh sao vậy?"

Phác Trí Mân đang định nói chuyện, bỗng dưng có tiếng ọt ọt vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.

Trịnh Hạo Thạc xấu hổ nhìn cậu rồi lại giả vờ hung ác lớn tiếng nói:

- "Nhìn cái gì thế, chưa từng nghe tiếng bụng đói kêu bao giờ à!"

Tính tình của mấy người tên "Trịnh Hạo Thạc" thật là kém như nhau mà.

........

Trong quán ăn, Phác Trí Mân trơ mắt nhìn cậu Trịnh Hạo Thạc nhỏ ăn liên tục 3 tô mỳ thịt bò.

Chỗ cậu thuê phòng là khu lao động ở thành phố Thượng Hải cho nên cũng không có chỗ nào xem như nhà hàng ở gần đây nhưng ngược lại những quán ăn nhỏ lại rất nhiều.

Vốn cậu bé này còn có chút chê bai nhưng chắc là vì quá đói nên vẫn đi theo cậu vào đây.

Sau khi ngồi xuống nếm thử một miếng, hai con mắt và cả người cậu bé đều sáng rực.

Tục ngữ có câu bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, sau khi Trịnh Hạo Thạc nhỏ ăn 3 bát mỳ, Phác Trí Mân hỏi cậu cái gì, cậu cơ bản cũng đáp lại hết.

- "Trước kia tôi ở Úc, tôi muốn đi theo nghề game thủ chuyên nghiệp nhưng mẹ lại không cho, còn cắt tiền tiêu vặt nữa nên tôi liền rời nhà trốn đi để dọa mẹ một chút.

- "Anh đừng có nói cho nhà họ Điền biết tôi ở đây, nếu không bọn họ sẽ bắt tôi về."

- "Chơi game? Cậu mới từng tuổi này không phải nên học tập cho giỏi sao?"

Trịnh Hạo Thạc nhỏ uốn nắn lời của cậu:

- "Chơi game cái gì, đó là một nghề được không? Nghề game thủ chuyên nghiệp! Đây là ước mơ của tôi!"

Phác Trí Mân hất cho cậu một gáo nước lạnh:

- "Nhưng cậu mới có 14 tuổi thôi."

Mặc dù cậu không hiểu lắm về nghề này nhưng cậu biết nếu như cậu nhóc này muốn theo ngành này thì cũng phải đợi đến độ tuổi có thể đi làm mà pháp luật quy định đã.

Cậu nhóc hừ một tiếng, ôm cánh tay hất cằm, tỏ ra rất kiêu căng.

Phác Trí Mân hơi buồn cười, cậu thấy đùa cậu nhóc này rất vui.

Phác Trí Mân gõ ngón tay trên bàn ăn 2 lần, thờ ơ hỏi:

- "Điền Chính Quốc là gì của cậu?"

- "Là anh họ tôi đó, không phải anh ấy rất nổi tiếng ở chỗ mấy người à?"

Cậu nói xong lại giống như bỗng dưng nhớ tới chuyện gì, dùng giọng điệu 'Tôi chỉ muốn tốt cho anh', nói:

- "Dù anh ấy có tiền, dáng vẻ cũng được nhưng đã kết hôn rồi, anh cũng đừng có ý đồ gì với anh tôi."

Cậu chú ý tới mấy từ then chốt trong câu nói của cậu bé: dáng vẻ cũng được.

Nghe đồn nhan sắc của Điền Chính Quốc bị tàn phá, không cương được sao lại nói là dáng vẻ tạm được?

Thấy trên mặt cậu tràn đầy vẻ nghi ngờ, sắc mặt cậu bé bỗng dưng thay đổi:

- "Anh quên mấy lời tôi vừa nói đi!"

Người trong nhà đã dặn, bảo cậu đừng tùy tiện nói chuyện của anh họ ở trước mặt người khác.

Nhưng lúc nãy cậu không để ý nên nói ra mất rồi! Mà nhìn bộ dạng người trước mặt này rất dễ lừa, chắc là không có chuyện gì đâu nhỉ?

Phác Trí Mân không có lòng dạ nào quan tâm tới biểu hiện của Trịnh Hạo Thạc nhỏ nữa.

Những chuyện đáng ngờ trong khoảng thời gian cậu gả vào nhà họ Điền cũng có thể giải thích hợp lí rồi.

"Trịnh Hạo Thạc" chưa từng xuất hiện cùng lúc với Điền Chính Quốc.

"Trịnh Hạo Thạc" ở phòng ngủ chính.

Thời Dũng thường đi theo "Trịnh Hạo Thạc?"

Lần ở trong phòng ăn, Thời Dũng nhìn thấy cậu té ngã vào trong lòng của "Trịnh Hạo Thạc" nhưng chỉ hơi ngạc nhiên rồi lui ra ngoài ngay.

Blackcad, chiếc xe đắt giá kia...

"Trịnh Hạo Thạc" cứ cợt nhả cậu hết lần này tới lần khác không chút kiêng dè.

Có thể tự do ra vào biệt thự của Điền Chính Quốc, cũng không phải "Trịnh Hạo Thạc" - em họ của Điền Chính Quốc, vậy thì chỉ có thể là bản thân Điền Chính Quốc!

Ý nghĩ này làm Phác Trí Mân có chút hoảng sợ, cả nửa ngày cũng chưa bình tĩnh lại nổi.

Cậu cũng không ngồi yên được nữa, đứng lên chạy ra ngoài ngay.

Trịnh Hạo Thạc nhỏ thấy cậu muốn đi liền vội vàng đứng lên đi theo:

- "Anh đi đâu vậy, anh..."

Cậu còn chưa dứt lời, bóng dáng của Phác Trí Mân đã biến mất.

Cậu thỏa mãn sờ lên cái bụng chắc nịch, gãi đầu tóc xoăn ngắn ngủn của mình, thì thào:

- "Chí ít cũng cho tôi mượn ít tiền đã rồi hẵng đi chứ!"

........

Phác Trí Mân trực tiếp đón xe về biệt thự.

Cậu hùng hổ bước vào cửa, tóm lấy một người vệ sĩ, hỏi:

- "Trịnh Hạo Thạc có ở đây không!"

Vệ sĩ nói lắp:

- "Không...không có."

Phác Trí Mân đi vào thư phòng và phòng ngủ, đúng là chẳng thấy bóng dáng "Trịnh Hạo Thạc" đâu.

Điền Chính Quốc "vừa xấu vừa không cương nổi", đây là chuyện ai ai ở thành phố Thượng Hải này cũng biết, tất cả mọi người cũng cho là như thế, ngay cả Phác Ngọc Băng cũng vì trốn tránh hôn ước nên mới đẩy Phác Trí Mân ra, thế cậu gả vào nhà họ Điền.

Mà Phác Trí Mân tất nhiên cũng tin rằng Điền Chính Quốc là người như thế, vẫn chưa từng hoài nghi tin đồn đó là giả.

Thế cho nên lúc ban đầu nhìn thấy "Trịnh Hạo Thạc", cậu vốn không hề nghĩ tới chuyện anh có thể là Điền Chính Quốc!

Ấn tượng ban đầu của cậu là Điền Chính Quốc không phải một người khỏe mạnh, dù 2, 3 tháng nay cũng có chút nghi ngờ nhưng cũng không hề nghĩ tới mặt này.

Cho đến khi cậu gặp được "Trịnh Hạo Thạc nhỏ", mặc dù đứa trẻ này có hơi kỳ lạ nhưng cũng không giống đang bịa chuyện.

Bây giờ cậu đã dần dần bình tĩnh lại, trái lại không vội đi tìm "Trịnh Hạo Thạc" để đối chất nữa.

Trước tiên, cậu muốn xác nhận có phải "Trịnh Hạo Thạc" là Điền Chính Quốc không, nếu như phải...

Vậy thì cứ chậm rãi chơi đùa với anh đã.

Truyền thông KM.

Điền Chính Quốc đang họp, điện thoại di động để trên bàn đột nhiên rung lên.

Anh liếc mắt nhìn về phía điện thoại di động, chỉ một cái liếc mắt, vẻ mặt lạnh lùng vốn có liền dịu xuống.

Lập tức, anh cầm điện thoại di động lên đi ra khỏi phòng họp.

Anh vừa rời đi, những người cấp cao phía dưới vốn không dám thở mạnh thoáng cái liền sôi nổi hẳn lên, nhao nhao hỏi Mẫn Doãn Kì:

- "Giám đốc Mẫn, là ai gọi điện cho tổng giám đốc vậy?"

- "Có thể là ai chứ? Là cậu vợ của cậu ta đấy!"

Mẫn Doãn Kì không cần nhìn điện thoại di động của Điền Chính Quốc cũng có thể đoán được là Phác Trí Mân gọi điện cho anh.

- "Tổng giám đốc đã có vợ rồi sao?"

- "Còn không phải sao, loại người tính cách như cậu ta còn có thể có vợ, sao tôi lại vẫn chưa có?"

........

Đóng cửa phòng họp lại, Điền Chính Quốc nhận điện thoại.

Không đợi anh lên tiếng, giọng Phác Trí Mân ở đầu bên kia đã vang lên:

- "Anh đang ở đâu, buổi trưa tôi đem cơm cho anh."

Giọng của cậu vốn nhỏ nhẹ, lúc này lời nói lại hết sức chậm rãi liền lộ ra chút dịu dàng.

Phác Trí Mân mang bữa trưa cho anh?

Là anh nghe nhầm hay hôm nay cậu uống lộn thuốc?

- "Cậu đang ở nhà?"

- "Đúng vậy."

- "Vậy tôi sẽ về nhà ăn."

- "Cũng được."

Thực ra mục đích của cậu cũng không phải muốn đem cơm cho anh.

........

Buổi trưa, "Trịnh Hạo Thạc" trở về rất đúng giờ.

Lúc Phác Trí Mân bê tô canh lên bàn thì thấy anh bước vào phòng ăn.

- "Anh về thật đúng lúc, có thể ăn cơm rồi."

Phác Trí Mân vẫn không cởi tạp dề trên người xuống, đứng ở đầu kia của bàn ăn, vui vẻ dịu dàng nhìn.

Điền Chính Quốc hơi ngạc nhiên, anh thấy hôm nay Phác Trí Mân có chút kì lạ.

Nhưng anh cũng không biểu hiện ra ngoài, vẻ mặt thản nhiên liếc mắt nhìn cậu liền ngồi xuống bắt đầu ăn.

Phác Trí Mân phát hiện, lúc "Trịnh Hạo Thạc" làm bất cứ chuyện gì cũng đều rất chuyên tâm, ngay cả ăn cũng như vậy, giống như trong mắt chỉ có bát đồ ăn phía trước mặt, cũng không liếc mắt nhìn cái gì khác.

Phác Trí Mân lấy điện thoại di động trong túi ra, chụp một bên góc nghiêng của "Trịnh Hạo Thạc".

"Trịnh Hạo Thạc" hình như cảm nhận được, quay đầu nhìn cậu, cặp mắt đen sâu thẳm kia giống như có thể nhìn thấu người khác.

Phác Trí Mân trong lòng thấp thỏm, anh sẽ không phát hiện cậu chụp anh chứ!

Kết quả, "Trịnh Hạo Thạc" chỉ hỏi một câu:

- "Cậu không ăn?"

- "Tôi vẫn chưa đói, anh ăn trước đi."

Phác Trí Mân vừa nói vừa cởi tạp dề xuống rồi đi ra khỏi phòng ăn.

Sau khi chờ "Trịnh Hạo Thạc" ăn xong rồi rời đi, Phác Trí Mân cũng đi ra ngoài.

Cậu ngồi xe buýt đến phòng thuê, còn đem theo rất nhiều thức ăn ở nhà đi.

Trịnh Hạo Thạc nhỏ đang ngồi trên ghế sofa chơi game, bóc gói khoai tây chiên trong tay ra, khoai tây chiên rơi vãi khắp nơi.

- "Ăn cơm trưa chưa?"

Phác Trí Mân vừa đi đến chỗ cậu vừa nhặt đồ dưới đất lên.

Trịnh Hạo Thạc nhỏ ngẩng đầu nhìn cậu một cái:

- "Chưa."

Phác Trí Mân cảm thấy đứa trẻ này thật bướng bỉnh, bởi vì chuyện chơi game liền theo mượn gió vượt biển bỏ nhà trốn đi.

- "Nếu như tôi không đến cậu định làm thế nào? Cũng không liên lạc với người nhà, định chết đói ở đây à?"

Cậu thanh niên cũng không ngẩng đầu lên nói:

- "Sao có thể chết đói được, cùng lắm thì đi cướp ngân hàng."

Giọng điệu còn vô cùng nghiêm túc.

Rốt cuộc cậu nhóc cũng đánh xong một ván game, Phác Trí Mân mở túi đồ ăn cho cậu nhóc ăn, ăn được hai miếng, cậu nhóc chợt ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc:

- "Lần sau tôi vẫn muốn ăn cơm ở nhà hàng này!"

Phác Trí Mân chỉ chỉ khóe miệng cậu ta, ý bảo chỗ đó dính cơm:

- "Là tôi làm.''

Cậu nhóc đưa tay sờ mạc khóe miệng mình, lời nói ra sau đó khiến người khác kinh ngạc:

- "Anh làm người yêu của tôi đi!"

Cậu nhóc thấy Phác Trí Mân không nói lời nào liền chủ động nói:

- "Mặc dù bây giờ tôi rất nghèo, chờ tôi có thể thi đấu chuyên nghiệp, tôi có thể kiếm tiền mua nhà, mua xe cho anh, anh suy nghĩ một chút đi."

Giọng điệu nghiêm túc khiến cho Phác Trí Mân dở khóc dở cười.

- "Đừng nói linh tinh, tôi đã kết hôn rồi."

Phác Trí Mân nói, đưa tấm hình chụp "Trịnh Hạo Thạc" kia trong điện thoại cho cậu nhóc xem:

- "Cậu biết người đàn ông này không?"

Trịnh Hạo Thạc nhỏ chỉ nhìn thoáng qua liền nói:

- "Đây là anh họ tôi, anh chụp ở đâu vậy?"

Nói xong, cậu nhóc lại vô cùng sợ hãi nói:

- "Anh ấy đang ở đâu, tôi coi anh là bạn, anh lại bảo anh ấy đến bắt tôi về!"

- "Đâu có!"

Phác Trí Mân thấy đứa trẻ này phản ứng rất nhanh:

- "Anh họ cậu là ai?"

- "Điền Chính Quốc! Bố tôi với bố anh ấy là anh em ruột, tôi là em họ anh ấy!"

Cậu nhóc nói xong lại cúi đầu ăn cơm, miệng ậm ờ nói:

- "Ăn ngon thật, anh ly hôn đi rồi làm người yêu của tôi, chồng anh để anh sống ở đây, nhất định là cầm tiền đi nuôi bồ nhí bên ngoài rồi, nên ly hôn với anh ta càng sớm càng tốt, tôi vừa trẻ lại vừa đẹp trai, năng lực vô hạn..."

Nỗi kinh ngạc và tức giận trong lòng Phác Trí Mân lúc nghe thấy Trịnh Hạo Thạc nhỏ nói vậy, trong nháy mắt như muốn bùng nổ.

- "Cậu còn bé thì biết cái gì!"

Cậu nhóc lại tự mình tiếp tục nói:

- "Anh họ tôi mặc dù nhìn bề ngoài cũng được nhưng tính khí anh ấy rất tệ, vô cùng đáng sợ, loại người giống như anh ấy không tìm được bạn đời đâu, nghe nói cậu vợ cảu anh ấy là một người quái dị, hahaha..."

Sắc mặt Phác Trí Mân thoáng cái liền đen lại, vẻ mặt không chút thay đổi nói:

- "Cậu định tiếp tục như vậy sao? Khi nào thì liên lạc với bố mẹ cậu?"

- "Tôi sẽ không liên lạc với họ, trừ khi bọn họ để tôi đi thi đấu."

- "Bọn họ sẽ lo lắng đấy!"

- "Không đâu, bọn họ đã quen rồi cho nên lần này tôi đi xa một chút, thời gian lâu một chút mới có thể khiến cho họ chú ý và coi trọng."

Phác Trí Mân không biết nên nói cái gì cho phải.

Thì ra là một người đã bỏ nhà đi nhiều lần.

Bố mẹ cậu nhóc cũng là cố gắng thuận theo.

Cậu nhóc rốt cuộc cũng chỉ là một đứa trẻ đang lớn, mà bây giờ cậu cũng không tiện nói chuyện của cậu nhóc cho "Trịnh Hạo Thạc" nhưng lại không thể bỏ mặc nên chỉ có thể tạm thời trông nom cậu nhóc một chút.

Trên đường trở về, Phác Trí Mân nhận được điện thoại của Phác Trí Thành.

- "Trí Mân, con nói chuyện với Điền Chính Quốc thế nào rồi? Khi nào thì nó đứng ra giúp công ty chúng ta?"

Phác Trí Mân thở dài, nói:

- "Trong tấm thẻ đen thiếu nhiều tiền như vậy, anh ấy chê con tiêu quá nhiều tiền liền thu tấm thẻ đen lại, cả ngày đều không muốn gặp con."

- "Cái này không thể được, con nhất định phải khiến cho nó giúp chúng ta."

- "Con sẽ cố gắng hết sức, ba yên tâm đi."

- "Ba tất nhiên là yên tâm rồi, dù sao con cũng là một đứa trẻ hiếu thảo, nhất là đối mẹ con. Bà ấy mấy năm nay đã quen sống nhàn hạ, nếu Phác Thị không gượng dậy nổi, ba thì không sao, nhưng ba không đành lòng để mẹ con phải sống cuộc sống thiếu ăn thiếu mặc..."

Phác Trí Thành và Nguyệt Hạ Vân đều giống nhau, đều cho rằng Phác Trí Mân rất quan tâm Nguyệt Hạ Vân nên mới cố ý nói như vậy để Phác Trí Mân hết lòng hết dạ giúp ông.

Phác Trí Mân dừng một chút, giọng điệu nghe có chút xúc động:

- "Vâng, con hiểu rồi."

Cúp điện thoại, Phác Trí Mân khẽ hừ một tiếng, bỏ điện thoại vào túi.

Muốn cậu xin Điền Chính Quốc giúp Phác Thị sao?

Không bao giờ.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com