Chap 32: Khoan đã...
- Này! Cậu làm gì mà cứ như người ở trên mây từ sáng đến giờ vậy. Bộ hồn đi ăn đám giỗ hả - Taehuyng đập vai Jimin oang oang hỏi.
- Hồn mi đi ăn đám giỗ thì có. Tôi sẽ đốt cho mi nguyên bó nhanh luôn – Jimin lườm mắt nhìn Taehuyng, cái miệng quạ của thằng bạn đúng là chả nói được lời nào hay.
- Được rồi, nói đi, ai bắt mất hồn của bà – Taehuyng le lưỡi cười trừ nhìn bạn hất mặt nói.
Jimin thở dài, chép miệng kể lại cho Taehuyng gnhe mọi chuyện. Yaehuyng nghe xong, cằm nó cũng rớt xuống đất theo.
- Vậy là Jungkook nghe hết rồi sao?
- Uhm…
Taehuyng tức giận đập vô đầu Jimin một cái mắng:
- Cậu còn uhm được nữa hay sao. Cậu có biết chuyện lớn xảy ra rồi hay không hả? Hồi nãy nhỏ Jennie nhắn tin cho tôi nói là nhỏ vừa mời Jungkook đi ăn để cám ơn vì cậu ấy đã đưa nhỏ về, Jungkook đã nhận lời nhỏ rồi. Nhỏ nhắn tin nói là, nếu sau này, nhỏ với Jungkook là một cặp, nhỏ sẽ đãi tôi cái đầu heo bà mối. Tôi cứ nghĩ là cậu đã lừa Jungkook cái gì để cậu ấy nhận lời nhỏ Jennie. Hóa ra là bị bại lộ rồi.
Taejuyng thở dài một cái rồi nói tiếp:
- Mà kế hoạch của cậu đúng là thất bại thật , chưa gì mới có một ngày đã bại lộ rồi, đúng là xúi quẩy mà.
- Thôi, cũng đừng lo quá, Jungkook không nhỏ mọn vậy đâu. Bây giờ đi xin lỗi bạn ấy đi, đừng có suốt ngày ngồi sầu não nữa – thấy mặt thẩn thở của cậu, Taehuyng bèn khuyên.
- Không phải tôi đang lo cái tên khốn đó giận – Cậu buộc miệng nói.
- Vậy lo cái gì? Lo ổng biết kế hoạch rồi thì không đi cùng nhỏ Jennie nữa, cậu sẽ bị thua, bị ê mặt phải không? đừng có lo, nếu như Jungkook vì tức giận bị chơi xỏ mà không làm theo kế hoạch thì mắc gì ổng nhận lời Jennie làm chi – Taehuyng vội vàng trấn an Jimin.
- Không phải là tôi lo ổng giận – Jimin chán nản nói.
- Vậy cậu lo cái gì?
Bất đắc dĩ, Jimin mới lôi cuốn tập được ghi chép lời giải cẩn thận của Hoseok ra cho Taehuynh thấy.
- Ý cậu là…từ sáng đến giờ, ngơ ngơ ngẩn ngẩn vì hành động tốt đột xuất của Hoseok à – Taehuyng tròn mắt nhìn Jimin nghẹn ngào hỏi.
- Mi nghĩ xem, có khi nào Hoseok còn thích ta hay không?
- Còn thích rồi sao? Cậu định quay lại với tên khốn đó à. Cậu bị làm cho mất mặt chưa đủ hay sao, định chuốc thêm nhục vào mặt à – Taehuyng tức giận gắt lên.
- Không phải, chỉ là ….- Cậu vội vàng giải thích.
- Tôi thiệt là hối hận sao lại làm bạn với cái đứa như cậu chứ. Cậu nghĩ coi, lừa Lập Jungkook, không nghĩ đến cảm nhận của bạn ấy khi biết mình bị lừa. Tại sao tối như vậy mà còn chạy vô nhà để rồi phát hiện ra là nói dối chứ. Là vì lo lắng cho cậu…vậy mà cậu không có chút ăn năn gì hết hay sao? Cậu không thấy đang làm tổn thương Jungkook hay sao.
- Thì tôi biết mình có lỗi với Jungkook, tôi sẽ xin lỗi ổng mà. Nhưng tôi đang nói với cậu là Hoseok kìa.
- Mi thiệt làm ta tức chết mà? Vậy còn Jungkook thì sao.
- Liên quan gì đến hắn ta chứ. Không phải hắn ta thích cái con nhỏ ỏng ẹo kia hay sao, nếu không làm gì mà nhận lời đi ăn cùng với nhỏ đó chứ?
- Mi thiệt là, đến giờ vẫn không nhận ra tí gì hay sao chứ. Đúng là ngu lâu dốt bền khó đào tạo mà – Taehuyng mắng xong thì bỏ ra ngoài.
Jimin mặt đơ ra vì không hiểu tại sao tự nhiên thằng bạn nó nổi khùng lên như vậy.
Ra về, Jimin đứng chờ Jungkook ở trước cổng trường, hồi sáng này, cái tên khốn này đã bỏ rơi cậu, làm xuýt tí nữa là cậu đi học trễ. Cậu đứng đợi được 5 phút thì thấy Jungkook đang dẫn xe đi ra.
- Nè ….
- Có chuyện gì? – Jungkook hờ hững đáp.
Jimin vốn muốn nói xin lỗi với Jungkook, nhưng còn ngại mở miệng nên đành nói:
- Sao hồi sáng ông không chờ tôi?
- Tại sao tôi phải chờ cậu? Tôi có nghĩa vụ chờ cậu, rồi chở cậu đến trường à – Không ngờ Jungkook hỏi vặn lại.
Jimin cứng họng, cậu biết mình làm sai, bị người ta phát hiện đúng là đáng bị mắng. Nhưng thà là Jungkook mắng **** cậu một trận xong rồi thì thôi, chứ cái kiểu không nóng cũng không lạnh này khiến cậu thấy khó chịu quá, cảm thấy tội lỗi mình gây ra càng lúc càng tăng, càng lúc càng nặng nề.
Ông trời thật bất công với cậu. Người ta làm bậy, ít nhất cũng một tuần mới phát hiện ra. Còn vậu làm bậy, có mấy tiếng là phát hiện ra rồi. Haiz….đúng là số trời đã định, muốn làm kẻ xấu dài lâu cũng không có cơ hội.
Cậu còn chưa biết nên nói gì thì Jennie từ xa chạy đến cười hihi nhìn Jungkook rồi nói:
- Vậy chiều nay gặp nha.
- Chiều gặp – Jungkook gật đầu đồng ý.
Jennie bĩu môi nhìn Jimin một cái rồi quay mông bỏ đi. Cái mông nhỏ này lắc qua lắc lại đến là buồn cười. Nhưng nếu là trước đây, Jimin sẽ phá ra cười trêu chọc, nhưng tại sao cậu không có tâm trạng cười đùa trêu chọc ai hết.
Chính cậu cũng không biết vì sao, nhìn thấy Jungkook lên xe chạy đi mà cổ họng cậu thấy đắng nghét
Trong lúc Jimin đang ghiền ngẫm sách học bài thì chị Jisoo xông vào hỏi.
- Hôm nay ở trường có gặp nhóc Kook hay không?
Sax….:” nhóc Kook” – Mèn ơi, tên này mà nghe mình bị kêu như vậy chắc ngất luôn quá.
- Có. Chị hỏi làm gì?
- Tại hôm qua, nó không đến sân khấu ca nhạc, chị không biết có phải nó bị bệnh hay không nên hỏi thăm không được sao.
Jimin nghe chị mình nói thì giật mình, nhìn chị lăm lăm.
- Chị vừa nói gì? Hôm qua Jungkook có buổi diễn ca nhạc hả?
- Ừ, ở phòng trà Không Tên. Nhưng nó không đi
Choáng….tim cậu như bị ai bóp chặt, đầu cậu như bị ai dung búa đập.
Bình thường, để nhận lời đi hát cho một phòng trà nào đó, thường được hẹn trước mấy hôm. Vậy mà hôm qua tên này lại nhận lời cậu đi xem phim. Chẳng lẽ hắn ta không nhớ mình có buổi ca nhạc này hay sao?
Khoan đã….
Cậu nhớ là trước khi đồng ý nhận lời đi xem phim với cậu, Jungkook có chút chần chừ. Hóa ra cậu ấy đang phân vân là nên đi cùng cậu hay là đi biểu diễn. Cuối cùng cậu ấy chọn đi xem phim cùng cậu?
Như vậy là sao?
Jimin dường như nhận ra được chuyện gì đó. Cậu vụt đứng dạy lao ra nhà Jungkook một cách nhanh chóng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com