Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

8

Vì hai nhà chung một tuyến đường, Jungkook và Jimin thường hay về cùng nhau. Thỉnh thoảng cả hai còn rủ nhau đi uống vài li trà sữa trước khi lết xác về đến nhà. Hôm nay cũng là một buổi sáng tan học như thế.

Xoay xoay li trà sữa chocolate trong tay, Jimin mắt lim dim mơ màng. Jungkook nhìn cảnh ấy thì mỉm cười nhẹ, lần nào đi uống trà sữa mà chẳng có dịp chiêm ngưỡng cái vẻ mặt rất ''phiêu" của Jimin chứ? Nhìn qua trông thật muốn đánh nhưng nhìn kĩ thì cũng ngồ ngộ.

Bất chợt, Jungkook cảm thấy thiếu thiếu một cái gì đó khi ánh mắt vừa quét qua Jimin. Đợi bộ não xử lí xong thông tin sau năm phút, Jungkook cũng biết là thiếu cái gì. Jungkook đứng bật dậy, thảng thốt:

- Mày! Xe mày vừa nãy để đâu?

Jimin còn đang ở trên mây, trán vẫn chình ình chữ "phê" to tướng, miệng thì lèm bèm:

- Thì xe tao để cạnh xe mày chứ để đâu?

Jungkook tái mặt, lắp bắp:

- Tao hỏi thiệt đó! Xe mày mất tiêu rồi!

Bấy giờ Jimin mới chịu nhả ống hút, từ từ quay đầu ra sau. Chừng hai phút, ảnh quay mình lại như cũ, mắt nhắm tịt, miệng lầm rầm: "Mơ, là mơ thôi!". Rồi đột ngột, Jimin mở bừng mắt, quay ra sau lần nữa, hét váng lên:

- K-không phải mơ! Trời ơi, cái xe của tao!!!

Jimin cuống cuồng đứng dậy, chạy tới chỗ chị chủ hàng, mặt mũi tái mét:

- Chị ơi, chị giấu xe em hả?

- Đâu có đâu, ai thèm giấu xe em.- Chị chủ nheo mắt, lắc đầu- Không thấy xe à? Dễ bị rinh đi lúc nào rồi. Ai bảo em không khóa xe...

Jimin vồ lấy chị, lắc điên cuồng, chơi bài ăn vạ, gào rống lên:

- Bắt đền chị đấy! Xe em mới được bố mua cho dịp lên cấp ba á!

Chị chủ hàng bực mình, mặt mũi nhăn nhúm thảm hại, tay chỉ thẳng vào cái bảng nhỏ treo trước cửa hàng: "Khách hàng tự quản lí xe và đồ đạc cá nhân".

Jimin đánh mắt theo hướng tay chị, đắm đuối nhìn cái bảng nhỏ xíu dễ thương rồi thất thần đi về phía Jungkook, mặt mũi bí xị. Jungkook thầm nghĩ, chắc Jimin sắp biến lại thành con mèo ướt rồi đây. Gục gặc một hồi, Jungkook vỗ vỗ vai Jimin ra chiều an ủi: "Thôi, lên xe đi, tao đèo về!".

Từ lúc dắt xe cho tới tận lúc đi được một đoạn xa, Jimin vẫn chẳng hé miệng nói câu nào. Chỉ đến khi gần tới nhà, Jimin mới ngước lên, chán nản cất lời:

- Mày đèo tao đi một vòng nữa nha, tao không muốn về nhà luôn.

Jungkook ngoái lại phía sau, giọng ngậm ngùi:

- Sợ mẹ đánh à?

Nghe xong, Jimin gục mặt vào tấm lưng rộng của thằng bạn cao lớn, tay bám rịt lấy vạt áo Jungkook, lí nhí:

- Không hẳn, đánh thì sợ cái khỉ gì, tao chỉ sợ mỗi khoản nói nhiều, thế nào mà mẹ tao chẳng rú lên là...

- Mày đúng là cái thằng vô tích sự!!! Con trai con đứa chừng này tuổi rồi mà có cái xe cũng không giữ được, thử hỏi lớn lên mày có làm nên nổi trò chống gì không? Đến ăn mà mẹ cũng phải bưng cho mày, ngủ dậy mẹ mày gấp chăn mền cho, quần áo mẹ giặt, nhà mẹ lau... Thế mà mày chẳng biết thương mẹ gì cả, hễ mẹ cứ mua cái gì mới cho mày là chỉ được ba bảy hăm mốt ngày, mày lại lẳng mẹ nó đi. Lần này mất cái xe thứ hai rồi, mẹ cho mày đi bộ luôn, không xe pháo gì nữa nghe con!

- Mẹ mày nói thế thật á?- Jungkook mắt tròn mắt dẹt nhìn Jimin đang thở không ra hơi sau màn tường thuật trực tiếp đầy sống động- Thế sáng mai mày cuốc bộ thật đấy hả?

Jimin chán nản gật đầu, xong, mắt ảnh quắc lên, lia thẳng về phía bạn:

- Cuốc bộ thật chớ đùa mày chắc? Hay mày nghĩ tao là David Copperfield biến hai cái dép ra cái xe đi? Mà có khi mẹ tao dọa thế thôi, khoảng chừng tháng sau là có xe mới ý mà.

Jungkook gãi gãi cằm một lúc rồi cũng khó khăn mở miệng:

- Một tháng đi bộ thì hơi căng đấy. Thôi, cho mày đi ké xe tao đến khi nào mày mua xe mới.

Vừa dứt lời, Jimin đã vội vã siết chặt hai tay Jungkook, mắt long lanh cảm động:

- Mày đúng là bạn tốt mà~ Yêu mày ghê!

- Aish... Bỏ tay ra!- Jungkook vùng vằng rút tay lại rồi vội vã quay đi, để lại Jimin đang ngập chìm trong niềm biết ơn vô hạn:

- Sáng mai nhớ qua đón tao! Không được quên đâu đấy!

Park Jimin dậy sớm đi học!

Jimin dậy sớm đi chơi đã đành, đây lại là dậy sớm đi học, quả là chuyện hiếm có ở trên đời. Liệu có phải nghe nhầm không nhỉ?

À,thực ra là nghe nhầm cả đấy, đợi đến khi nào BTS đạobài "Sẽ thôi mong chờ" của ngôi sao V-pop 'BrotherDragon' rồiđổi tên thành "Life goes on"thì mới có chuyện đó. Câu ''Giang sơn khó đổi, bản tính khó dời'' đã thành chânlí rồi, mặc cho Jungkook cả tối qua cứ nhai nhể nhắc đi nhắc lại, nào là"Mày phải dậy sớm đấy!", rồi thì "Dậy muộn tao đi trước ráng chịu!";vậy mà sáng nay, dù chuông reo đến lần thứ mấy rồi, Jimin nhà ta vẫn phơi bụngtrên giường không chịu tỉnh. Chỉ đến khi mẹ đích thân ra tay vả cho mấy phátvào mặt, chàng ta mới lóp ngóp bò dậy; ấy thế mà lúc cầm điện thoại lên gọi Jungkooktới đón thì vẫn có vẻ vênh lắm:

- Sao chú bảo qua sớm đón anh cơ mà? Đến giờ vẫnchưa thấy mặt mũi đâu là thế nào hả?

Đáp lại Jimin là cái giọng khinh khỉnh của Jungkook:

- Chú đến từ lâu rồi cháu ạ. Cái mặt chú đangchình ình trong phòng khách nhà cháu đây này.

Jimin nghe xong thì chột dạ, ảnh hùng hục phithân xuống dưới lầu, để rồi suýt té ngửa khi thấy cái bản mặt phởn phơ hết sứccủa thằng bạn. Đôi mắt to trònnay dính chặt vào nhau như hai sợi chỉ, tay thì vân vê tách trà nóng, lướt lướtqua mũi hít hà như sành sỏi lắm. Rồi mỗi khi uống một ngụm trà, tên đáng ghétkia lại ''khà'' một tiếng dài thật dài. Nhìn thái độ ấy, Jimin vừa tức vừa buồncười, chỉ muốn hất cả tách trà vào cái bản mặt nhăn nhở kia cho phỏng chếtluôn.

- Dòm cái gì? Còn không mau ra xe?- Jungkook đặttách trà xuống, chầm chậm đi tới chỗ Jimin, dúi vào tay bạn một gói nhỏ rồi thảnnhiên bước ra cửa- Bánh mì xúc xích với cả sữa tươi của mày đấy. Bác gái bảotao phải canh chừng mày uống hết chỗ sữa này mới được!

Jimin nghe xong thì rùng mình mở gói ra, ngán ngẩmnhìn hộp sữa rồi chép miệng, lầm rầm gì đó. Jungkook đang đi đột ngột quay lại,xoa xoa cằm, mắt nheo nheo rõ là gian:

- Không thích đưa tao uống cho. Ô~ hay ghê ànha. Uống sữa không mất tiền, đã thế lại cao hơn thằng không bao giờ uống sữa!

- Còn lâu tao mới cho mày uống ké.

Jimin vội vã cắm phập ống hút rồi rít một hơidài hết hộp sữa. Uống xong, Jimin ném bụp cái vỏ hộp vào sọt rác rồi cuống cuồngcầm tách trà dở của Jungkook ban nãy tu ừng ực. Mắt ảnh nhắm tịt lại, cánh mũigiật giật, mặt nhăn hơn cái giẻ lau nhà, miệng thì rú lên từng hồi:

- Tởm! Tởm quá!

Tởm thì cũng uống hết cả hộp sữa rồi. Jungkookthấy vỏ hộp ''nhẹ nhàng'' bay vào sọt rác thì giơ hai ngón tay lên với mẹ Jimin- người núp trong bếp nhìn ra nãy giờ rồi cười toe toét. Đã hoàn thành nhiệm vụbác gái giao cho!

Jungkook đủng đỉnh bước ra xe, vừa mới đạp chânchống thì Jimin đã nhào tới, nhảy phóc lên yên sau ngồi ung dung, miệng vừa gặmbánh mì vừa ông ổng nói với vào trong nhà:

- Chào mẹ già! Tụi con đi học!

Jungkook cũng ngoái lại, vui vẻ chào bác rồicong lưng phóng vù đi.

Mẹ Jimin đứng trong nhà nhìn theo, bất giác phìcười. Đi học có bạn có bè cũng thật vui, kể ra mất xe cũng không hoàn toàn xấunhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #nở