🌼 4 🌼
Busan dù có thay đổi tới đâu vẫn là nhà. Hai người đáp xuống sân bay liền chia tách. Jungkook về nhà trong sự chào đón của ba mẹ. Căn phòng của cậu vẫn được giữ nguyên vẹn và sạch sẽ tới mức như thể cậu chưa từng rời khỏi nơi đây. Trước kia, Jungkook vốn đã muốn đón ba mẹ lên Seoul nhưng họ hàng cùng hàng xóm thân thiết đều ở Busan, ba mẹ của Jimin cũng quyết định ở lại quê hương nên chẳng có lý do gì họ quyết định đi cùng cậu. Bây giờ nghĩ lại không biết là may mắn hay đen đủi, nếu ngày đó cả gia đình đều thật sự dọn tới, có lẽ cậu đã chẳng nỡ để họ ở lại đấy một mình rồi phiêu bạt khắp nơi.
Buổi trưa hôm ấy diễn ra như thế nào, Jungkook cũng không thể nhớ nổi nữa. Cậu không nhớ được hết những lời cằn nhằn của ba vì việc cậu không thường xuyên về thăm nhà, cũng chẳng nhớ được hết những lời bênh vực của mẹ. Rõ là có âm thanh, vẫn văng vẳng ở đâu đó trong thế giới của mình nhưng đầu óc lại trắng xóa, trống rỗng tới mờ mịt. Cậu sợ rằng từ giờ tới cuối đời sẽ luôn ở trong trạng thái như thế. Sẽ rất đáng thương.
Buổi tối ăn uống qua loa, uống một chút rượu với Junghyun hyung, anh trai cậu mỉm cười, vỗ vỗ vai cậu.
"Em nhìn xem Jiminie cũng đã cưới vợ rồi, anh trai em chẳng tìm nổi được một cô người yêu tử tế."
Cậu gượng cười, không muốn đáp lại anh. Ông Jeon ngồi cạnh nhếch môi, tính tình cộc cằn của người già lại bùng phát.
"Nói với nó làm gì, nó cũng chẳng dẫn được nổi một đứa con gái về đây. Thật là..."
Jungkook mím môi, ngửa cổ uống cạn ly rượu. Gương mặt cậu lộ rõ vẻ mệt mỏi. Mẹ Jeon đặt một bát cơm bên tay con trai, nói khẽ.
"Ăn chút cơm đi, đừng uống nữa. Cái thằng này làm sao vậy?"
Junghyun đã hơi say, đặt chiếc chén xuống bàn, mơ màng nói.
"Vì Jimin kết hôn rồi... Bởi vì Jimin kết hôn nên em mới như vậy, đúng không?"
Jungkook nghiến răng. Đáy mắt u ám không có nửa tia sáng. Cậu đặt đũa xuống, cúi đầu nói.
"Con ra ngoài hít thở một chút cho tỉnh rượu."
Mẹ Jeon gật gù, ừ ừ vài tiếng sau đó quay sang đánh vào lưng con trai lớn, cằn nhằn anh say xỉn gì đó, cậu cũng không muốn nghe nữa, cầm lấy áo khoác bỏ ra ngoài.
Trời về đêm ở Busan mang cảm giác cô đơn lạnh lẽo. Gió biển thổi qua càng khiến trái tim co ro rét buốt. Jungkook lững thững đi dọc con đường phủ cây xanh trơ trụi lá. Đầu óc không được tỉnh táo, bắt vội một chiếc taxi, đọc lên một cái địa chỉ quen thuộc.
Chiếc taxi phóng vụt đi trên đường chẳng mấy chốc đã tới phường Hoedong. Nhà anh nằm cuối con đường yên tĩnh, chính là căn rộng lớn nhất và trồng nhiều cây xanh nhất. Jungkook sụt sịt mũi, chịu đựng cái lạnh, ngẩng đầu nhìn lên ban công tầng hai. Ánh trăng rọi chiếu phủ lấy đôi đồng tử u ám của cậu. Jungkook khẽ nhếch môi cười. Cơn đau đớn âm ỉ trong lòng cứ khẽ khàng thấm vào tận tâm can.
Từ bao giờ gia đình anh đã không còn là gia đình cậu nữa? Kể cả thời khắc này cậu có đẩy cửa bước vào, họ cũng chẳng ngạc nhiên đâu vì sự tồn tại của cậu bên cạnh anh đã là một điều hiển nhiên như thế. Ba mẹ anh vẫn sẽ ôm lấy cậu, vỗ về tấm lưng rộng lớn, chăm sóc cho cậu như con cái trong gia đình. Jihyun sẽ lại bày ra khuôn mặt ganh tị giận dỗi vì cậu độc chiếm anh trai của cậu ấy. Cậu sẽ nghe thấy tiếng cười khanh khách như chuông ngân của Jimin, xen lẫn tiếng nói chuyện đầy ắp vui vẻ trong căn nhà mà cậu vốn đã coi đó là nơi cậu cũng thuộc về.
Không phải họ thay đổi, chỉ bởi vì mối quan hệ giữa anh và cậu đổi thay thế nên những thứ tưởng chừng thân thuộc tựa như hơi thở cũng đột ngột trở nên xa lạ. Cậu còn không dám đối diện với gia đình anh như cái cách cậu vẫn thường làm mỗi khi hai người cùng nhau về nhà. Thật đau đớn và khốn khổ làm sao.
"Con biết rồi, con sẽ về sớm mà."
Âm thanh ngọt ngào bất chợt vang lên phá tan sự yên tĩnh ngột ngạt. Jungkook còn chưa kịp định hình lại để trốn chạy thì thân hình mảnh khảnh đó đã xuất hiện ngoài cửa nhà, ngỡ ngàng nhìn cậu với đôi mắt mở lớn. Cánh cửa trong tay anh vội tuột đi, đóng sập lại. Jungkook chỉ biết ngây người đứng chôn chân một chỗ, vài giây sau mới nghẹn ngào cúi đầu. Không phải cậu muốn khóc mà là sự kích động đó không thôi đập vào trái tim vẫn còn đang thèm khát hương thơm trên người anh đến tê dại. Chính là loại cảm giác nhớ nhung một người, người ấy ngay tức khắc đã xuất hiện trong tầm mắt mình khiến cậu vừa hạnh phúc cũng vừa đớn đau.
"Jungkook, sao em lại đến đây?"
Jimin nhanh chóng đi tới, mở cánh cổng sắt hoa văn Châu u đầy tỉ mỉ, mũi giày lấp bóng đôi mắt cậu. Jungkook mỉm cười ngẩng đầu, khàn giọng nói.
"Em cũng không biết."
"Em đã ăn cơm chưa? Có thể vào nhà ăn cơm với gia đình anh..."
"À không, em đã ăn rồi."
Jungkook vội xua tay, lắc lắc đầu. Ánh sáng hoà với ánh trăng chiếu lên mái tóc cậu. Anh chớp mi mắt, cố ngăn bàn tay chạm vào nó, dịu dàng hỏi.
"Em uống rượu đấy à? Còn đứng ở đây lâu như vậy..."
Cậu cười, đưa tay chạm lên chóp mũi đỏ ửng của mình. Jimin thở dài một tiếng, túm lấy cổ tay cậu vừa kéo về phía ô tô vừa trách mắng.
"Anh đưa em về. Lớn rồi tại sao còn tuỳ hứng như thế? Nếu bị cảm thì phải làm sao?"
Thì sẽ có thể không phải đến đám cưới của anh nữa. Jungkook chỉ nghĩ thầm như vậy mà thôi.
"Em không muốn về nhà. Đưa em ra biển đi rồi để em ở lại đó cũng được."
Bước chân anh khựng lại. Jimin xoay người nhìn cậu. Đôi mắt ấy vẫn tĩnh mịch, yên ắng và ngọt ngào. Đôi mắt gây thương nhớ cho anh suốt năm tháng thanh xuân, giam cầm anh trong những đoạn ký ức đau khổ, và có lẽ là cả phần đời còn lại anh vẫn sẽ cảm thấy cậu trôi qua suy nghĩ của mình, lơ lửng ở một tầng không gian nào đấy, chỉ có cậu, duy nhất một mình cậu.
Jimin đỗ xe vào ven đường. Trời lạnh như thế này cũng chẳng có ai muốn lại gần bờ cát cùng những con sóng dữ vỗ mạnh vào tảng đá nhấp nhô. Gió biển mằn mặn thổi lướt qua môi anh. Jimin cố thu mình vào trong chiếc áo khoác dày dặn, nhìn bóng lưng rộng lớn đi đằng trước. Jungkook bước từng bước sát gần đại dương, chỉ còn một khoảng cách vừa đủ để những cơn thuỷ triều lên xuống không chạm được tới gót giày cậu. Không gian tĩnh lặng chỉ nghe thấy tiếng sóng vỗ bờ thảm thiết dạt dào. Trái tim cậu được ánh trăng rọi chiếu nhưng những vết nứt vẫn chẳng thể hàn gắn lại. Jungkook cười, quay đầu nhìn anh.
"Trước đây, em và anh đều cùng ra biển đón bình minh của năm mới. Em vẫn còn nhớ món súp mẹ anh làm vào mùng một Tết, thật sự rất ngon."
"Cũng chưa thấy ai như em, mới sáng mùng một đã sang nhà người khác ăn chực."
Jimin đùa, hai tay đút vào túi áo lơ đãng mỉm cười. Gò má anh vì gió lạnh mà ửng hồng, dưới ánh trăng càng toát lên vẻ đáng yêu mơ màng. Anh vốn không chịu được lạnh vậy mà vẫn cùng cậu tới đây. Jungkook trong người còn men rượu, chẳng thể cưỡng lại nổi, bàn tay vươn ra, trùm mũ áo khoác lên cho anh. Mũ lông ấm áp bao phủ, trong cơn gió nhẹ thoảng qua chóp mũi là hương thơm từ cổ tay cậu. Jimin ngây người, nghe bên tai mình thanh âm khàn khàn truyền tới.
"Không phải nhà người khác. Đó là nhà anh cũng là nhà em..."
Trái tim đập trong lồng ngực ồn ào tới mức khiến anh khó chịu. Anh ghét cảm giác này bởi vì anh đã từng trải qua vô số lần như thế. Vì anh biết sẽ rất nhanh thôi anh sẽ lại một lần nữa lao đao trước cậu. Jungkook hít một hơi thật sâu, đôi mắt chăm chú nhìn môi anh như một loại ma dược. Ánh trăng quá đẹp, trong bối cảnh đẹp tới mức họa lên cả ngàn bức tranh, vẻ đẹp của anh lại càng thêm rung động lòng người. Cậu vội vàng quay đi, sợ rằng một giây không khống chế nổi mình sẽ kề môi hôn xuống đôi môi mềm mại căng mọng mà mình đã từng đắm say. Đột nhiên, anh túm lấy vạt áo sau lưng cậu. Sóng biển vỗ về bờ cát trắng, nhưng chắc là chẳng thể vỗ về cõi lòng anh. Anh gần như nín thở, vài giây sau mới nói khe khẽ, tựa như oán trách cậu cũng tựa như đang tự vấn chính bản thân mình.
"Jungkook. Tại sao ngày ấy chúng ta lại rời xa nhau?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com