🌼 5 🌼
Ánh nắng rọi vào trong phòng, qua cánh cửa kính lập tức bị phân tán thành từng luồng mờ ảo. Lớp bụi vàng bay bay trong không khí đọng lên tủ sách hơi cũ kỹ. Jimin yên tĩnh ngồi trên ghế sofa, vừa uống một chút cafe buổi sáng vừa đọc sách dù cho tâm trí anh chẳng đặt trên những dòng chữ kia là mấy. Tâm hồn thơ thẩn thả trôi đi theo đám bụi vàng óng ánh, đột nhiên tiếng chuông điện thoại reo lên. Anh nhìn màn hình, lẳng lặng nghe máy.
"Uh... Junghyun à..."
Giọng nói trong điện thoại phát ra ấm áp lại kính cẩn lạ thường.
"Jimin, hôm qua cậu đưa Jungkook về phải không?"
"Ừm. Có vấn đề gì sao?"
"Thằng bé ốm rồi, cảm vặt thôi nhưng hôm nay ba mẹ tớ không có nhà, để Jungkook ở một mình, có chút không yên tâm..."
Anh ngây người vài giây sau đó lập tức đứng dậy, vội vàng nói.
"Tớ biết rồi. Tớ sẽ đến đấy ngay đây..."
"Cảm ơn cậu. Chìa khoá nhà tớ vẫn để ở chỗ cũ. Nhờ cậu nhé, Jimin."
Điện thoại vừa tắt, anh cầm lấy áo khoác cùng chìa khoá xe chạy ra khỏi nhà. Jungkook vốn không dễ đổ bệnh, nhưng lần nào cậu ốm cũng khiến anh lo lắng tới mức đứng ngồi không yên.
Nhà của Jungkook cách nhà anh vài con phố. Trước hiên nhà trồng những khóm hoa trắng nhỏ nhỏ vô cùng thơ mộng, xinh đẹp. Trong vườn cỏ xanh thơm ngát, ánh nắng rọi chiếu qua tán lá rung rinh, khung vẽ cùng màu sơn được đặt gọn gàng một góc. Anh biết tâm hồn nghệ thuật và tràn đầy rung cảm của cậu được thừa hưởng từ ba và anh trai mình.
Jimin mở cửa vào trong nhà, cởi áo khoác vắt lên thành ghế sofa, khẽ khàng đi lên tầng, mở cửa phòng cậu. Trong phòng tối om, một tia nắng cũng không lọt qua. Jungkook mê man nằm trên giường, trong đống chăn gối trắng tinh và lộn xộn. Hàng lông mày nhíu chặt lại, mồ hôi lấm tấm trên trán. Trên kệ đầu giường còn có thuốc và nước, chắc là Junghyun đã để ở đó trước khi đi làm. Jimin thở dài một tiếng, bước tới bên giường.
"Đã bảo là em sẽ bị ốm mà, thằng nhóc cứng đầu."
Anh nâng cậu dậy trong cơn mơ màng, ép buộc uống thuốc sau đó chuẩn bị khăn ấm, lau sạch mồ hôi trên khuôn mặt khó chịu của cậu.
Jungkook ngủ rất say. Cậu không nắm bắt được rốt cuộc điều gì trong giấc mơ đã níu giữ mình. Cậu nghe thấy tiếng anh gọi thất thanh, gọi tới vô vọng, hương thơm theo làn gió nhẹ cuốn cả trái tim cậu đi theo gót chân anh. Dòng chảy của thời gian trôi đi khiến cậu lao đao và kiệt quệ, những khuôn mặt thời trẻ ấy cậu không thể nào giữ nổi. Jimin...
Làn mi ướt đẫm nhẹ nâng lên. Trong đôi đồng tử ừng ực nước là sự cay xè từ lồng ngực dội lên đáy mắt. Cậu trông thấy anh ngồi trên ghế đang chăm chú nhìn mình. Nước mắt không ngăn lại được, trượt ra khỏi vành mi, mệt mỏi nói.
"Anh làm gì ở đây thế? Junghyun hyung gọi anh tới đúng không?"
"Em đã mơ thấy gì vậy?"
Anh vẫn ngồi đó như muốn chôn bản thân trong sự tăm tối của căn phòng này. Cậu nuốt nước bọt, nhếch môi cười.
"Không có gì cả. Cơn sốt khiến em cay mắt thôi."
Jimin im lặng, nhìn cậu vắt ngang cánh tay qua trán. Cả hai đều lạc lõng, như thể bị ký ức nhấn chìm.
"5 năm qua, em sống tốt chứ?"
Jungkook cười, dịu giọng đáp lại.
"Tất nhiên rồi. Em sống tốt lắm."
Không gian bỗng lặng đi, vài giây sau anh đứng dậy bỏ xuống bếp. Cậu biết anh sẽ chẳng bao giờ tin những lời dối trá đó dù cậu đã cố trả lời một cách bình thản. Jungkook nhắm mắt cười, nghe tiếng lạch cạch dưới nhà không ngơi nghỉ. Cậu chắc chắn anh đang trút giận vào những đồ vật vô tri, tự hỏi anh đến chăm người bệnh hay là đang khiến cậu đau đầu tới chết.
Nghĩ đến đây, Jungkook đành thở dài vén chăn ngồi dậy, lững thững xuống nhà. Trong căn bếp ấm cúng của mẹ, nơi cậu còn chẳng nhớ rõ nó có hình dáng như thế nào vậy mà anh lại thuần thục với chúng như thế. Anh biết nơi nào mẹ hay để gia vị, nơi nào hay đặt xoong nồi. Cánh tay trắng mềm mại lại săn chắc xắn cao thái rau củ. Sườn mặt yên tĩnh nghe thấy tiếng bước chân cậu cũng không ngoảnh lại chỉ khẽ nói.
"Sao lại đi xuống?"
Jungkook dựa cả thân hình cao lớn vào cửa bếp, ngắm anh. Khuôn mặt khi ốm sốt mang dáng vẻ lười biếng và uể oải, trông có chút thương xót. Jimin đã quá quen với ánh mắt nóng bỏng xuyên qua người mình của cậu, cũng đã quá quen cái cách cậu không đáp lại câu hỏi của anh mà để mặc cho không gian giữa hai người trôi vào trong dòng chảy êm ái.
Ánh nắng ngày đông chiếu qua khung cửa nhảy nhót trên mặt bàn gỗ sơn trắng. Cậu rất muốn ôm anh, khao khát muốn ôm anh vào lòng. Nhưng cậu biết mình không còn tư cách để làm điều đó. Điều ít ỏi nhỏ nhoi cậu còn có tư cách chính là dựa vào mối quan hệ của Bangtan mà đem thân ảnh anh chiếu sáng con ngươi u ám của mình.
"Jimin à..."
Âm thanh vô thức ấy vang lên trước khi cậu nhận ra mình đã gọi tên anh bằng giọng điệu trước đây cậu vẫn hay gọi. Jimin khựng người, không dám nhúc nhích.
"Cho dù em có nói rằng 5 năm qua em sống không tốt thì cũng đâu thể thay đổi điều gì."
Cậu cười nhạt như tự giễu bản thân. Jimin nhìn nồi nước sôi ùng ục ở trên bếp, đồng tử cay xè, anh đoán là do hơi nước nóng bốc lên, có chết cũng không muốn thừa nhận đôi mắt nặng trĩu tâm tư của câu tựa như một lời tỏ tình trong câm lặng gửi đến anh. Anh không muốn mình phải chịu bất cứ tác động nào nữa nhưng trái tim lại nhận chủ. Anh đã sớm chuẩn bị sẵn sàng để đón nhận nỗi ai oán này nhưng lại không thể chống cự nổi khi nhìn thấy cậu. Cái nhìn chất vấn ấy cứ luôn nhắm thẳng vào thâm tâm anh lặp đi lặp lại một câu hỏi "Tại sao anh lại kết hôn?", "Anh đã thật sự quên em rồi sao?", "Anh thật sự yêu cô ấy sao?"
"A..."
Trong lúc lơ đễnh, nước sôi trong nồi đã bắn vào tay, cũng không phải vết thương gì lớn chỉ theo phản xạ kêu lên một tiếng, vậy mà chàng trai kia đã hớt hải chạy tới, giữ lấy bàn tay anh. Jimin không được thoải mái vội rụt tay lại. Sự phản kháng lạnh nhạt của anh khiến Jungkook đau lòng. Cậu lùi về sau hai bước giữ khoảng cách với anh, nói khẽ.
"Đừng để bị rộp, dùng nước lạnh ngâm là được rồi."
Anh cụp mắt, che đi mu bàn tay mình, vài giây sau mới ngẩng đầu. Trong con ngươi có sự quật cường cũng có sự trấn tĩnh thâm nhập vào lòng cậu. Jungkook biết, anh đã xa cậu hơn bao giờ hết, thời gian đã cuốn anh vụt xa khỏi tâm tưởng cậu.
"Jungkook à, dù quá khứ của chúng ta có như thế nào, anh cũng vẫn mong anh và em sẽ bình an hạnh phúc dù không ở bên nhau."
Jungkook ngây dại, ngay cả một nụ cười cũng không thể giả tạo vẽ ra. Lại là sự câm lặng kéo dài bất tận, cậu đã chẳng thể biện hộ một lời nào cho bản thân, cũng chẳng thể níu giữ được gì. Anh có thể dễ dàng nói ra được những lời chúc phúc bình an, là bởi vì anh đã thoải mái bước ra khỏi nỗi ám ảnh đó. Nhưng cậu thì không. Điều cậu sợ hãi đã hiện ra ngay trước mắt, cho đến cuối cùng chỉ có mình cậu ôm hoài một bóng ma, chỉ có mình cậu vẫn còn say đắm. Chúng ta là một nốt lặng trong cuộc đời của nhau. Vì những thứ tưởng chừng khiến em gục ngã chỉ đơn giản là khoảnh khắc đi lướt qua một người có vóc dáng giống anh.
"Phải rồi, Jimin. Em không có quyền hối hận về lựa chọn ngày ấy, hoàn toàn không."
Quá khứ ấy có từng cuồng vọng mãnh liệt tới mức nào cũng chỉ là quá khứ, em và tình yêu của em, cuối cùng cũng chỉ là quá khứ trong giấc mộng thanh xuân của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com