Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Amaryllis

Trời vừa tạnh mưa.

Paris trời đang se lạnh, Jimin ngồi ngắm những đứa trẻ mang ủng nô đùa ngoài kia, phì cười nhìn nét ngây thơ tinh nghịch của chúng. Buổi hẹn hôm nay lại có mưa, anh không nghĩ mình có thể gặp may mắn, dù sao thì, anh đã quen với việc độc thân, nếu không phải bạn thân anh bảo đã đến lúc tìm một người mới và đã càu nhàu vấn đề này nhiều lần, anh nghĩ bản thân mình sẽ rúc mình vào phòng, đọc sách, uống trà và vuốt mèo cả ngày mà thôi.

"Liệu tôi có thể ngồi đây không?"

Anh ngẩng đầu, bất ngờ bắt gặp một gương mặt quen thuộc.

"Nó đã có chủ, anh biết đấy," Jimin nghiêng đầu, mỉm cười. "Nên tôi nghĩ không ổn lắm đâu."

"Tôi chỉ muốn nói chuyện một chút, sẽ không làm phiền đến em đâu."

Người đàn ông vẫn đứng đó, áo măng tô bên ngoài thấm đẫm nước mưa, có vẻ anh ta đã chạy đến đây chăng? Dù sao cũng là bạn trai cũ, Jimin không nỡ từ chối, anh vốn là người mềm lòng, người trước mắt lại là người mà anh dành cả quãng thời gian nhiệt huyết và đam mê của tuổi trẻ để theo đuổi và yêu thương. Chậm rãi gật đầu, nhưng cũng chỉ có thế.

"Lâu lắm rồi mới gặp lại." Người đàn ông mở đầu câu chuyện, hắn ta gọi một tách trà nóng, nhưng không uống dù chỉ một giọt, đôi mắt đó nhìn thẳng vào Jimin, y hệt như những gì anh hằng tưởng tượng, y hệt như như những gì anh đã khát khao khi hai người vẫn còn là một cặp.

"Lâu lắm mới gặp lại, Jungkook."

Anh đáp lời, nhẹ nhàng hỏi một câu xã giao, không hơn. "Mấy năm nay anh ổn chứ?"

"Em thì sao, em ổn chứ?"

Dù hơi ngạc nhiên vì hắn ta không trả lời, nhưng Jimin vẫn gật đầu đáp lại hắn ta. "Tôi sống rất tốt."

"Tôi thì không ổn chút nào." Jungkook cởi bỏ áo măng to, chỉ còn chừa lịa một cái áo gile và áo sơ mi bên trong, hắn ta nhìn Jimin đang ngồi phía đối diện. "Tôi thực sự rất nhớ em."

Vô nghĩa.

Bây giờ nói những lời đó thì có ý gì? Jimin không hiểu người đàn ông này đang nghĩ gì trong đầu mà nói vậy.

"Em không tin sao?" Jungkook nhìn biểu cảm của Jimin, cười nhạt. "Ngay cả khi tôi nói yêu em khi đó, em cũng không tin, đúng chứ?"

"Jungkook, những lời anh nói bây giờ không có ý nghĩa gì hết cả, mọi thứ đã qua rồi." Hai người đã chia tay hai năm, dáng vẻ đau buồn đó của hắn ta không biết trưng ra cho ai xem. Anh sao? Hắn yêu anh sao? Điều đó chắc là điều nực cười nhất mà anh từng nghe.

"Em đã đi Pháp, và biệt tăm khỏi anh, Jimin, anh thậm chí còn chưa từng đồng ý lời chia tay hôm đó."

"Jungkook, nếu anh ở đây để nói về chuyện cũ thì—"

"Anh chỉ muốn nói rằng anh thực sự yêu em, đó không phải là lời nói dối." Jungkook cúi đầu, đuôi mắt ửng lên. "Anh thực sự không nói dối em."

Hai năm trước khi hai người chia tay, Jimin đã rời đi, không một cú điện thoại, không một lá thư hay một lời từ biệt, chẳng ai cho hắn biết anh đi đâu, phải mất rất nhiều thời gian hắn mới biết anh đến Pháp làm cho công ty biên phiên dịch. Hắn không dám làm phiền anh, không muốn phải nhìn ánh mắt chán ghét đó đó nữa. Jimin mềm lòng, nhưng một khi anh đã quay người, anh sẽ không để họ có cơ hội níu kéo.

Jungkook đâm đầu vào công việc, nhưng mỗi giây mỗi phút hắn đều nhớ về anh, nhớ đến da diết, nhớ đến điên cuồng. Hắn chỉ có thể lén lút nhìn anh từ xa cho thỏa cơn nhung nhớ.

"Còn Yena thì sao?" Jimin mở lời, "Không phải anh nên quay lại với cổ sao?"

"Anh và Yena không có gì cả, khi em đi, dù một giây anh cũng không nhìn về phía cô ấy."

Jungkook nhấp một ngụm trà, ánh mắt cháy bỏng nhìn đối phương.

"Đúng là trước kia anh từng đơn phương cô ấy, anh thừa nhận mình đã quá lạnh lùng, nhưng Jimin, anh chưa từng ngoại tình hay làm điều gì sau lưng em."

Đó là sự thật, nhưng đồng thời, hắn ta không có bất kỳ tình cảm gì với anh cả, ngay cả việc hôn môi hay những chuyện thân mật hơn cũng vô cùng lạnh lẽo. Anh lúc đó đã quá say trong tình yêu, anh chỉ mới ra trường, vừa về lại Hàn quốc, vô tình gặp được Jungkook và yêu hắn là những chuyện anh không lường trước được, nhưng tuổi trẻ và thanh xuân, anh nhiệt huyết, anh đam mê, anh không hối hận về những chuyện mình đã làm.

Anh đã từng yêu hắn ta đến điên dại, chấp nhận sự lạnh lùng và đôi khi hờ hững của hắn, nhưng lại không thể chấp nhận hắn ta dùng anh chỉ để quên đi mối tình đơn phương. Cho dù hắn không ngoại tình, không còn quan hệ trên mức với Yena, nhưng chỉ nghĩ đến việc anh dùng trái tim của mình dâng lên cho đối phương, mà người kia lại không trân trọng nó.

Jimin không chịu được.

Jungkook xem Jimin không khác gì một thế thân, à không, ngay cả thế thân cũng chẳng bằng.

Vậy mà bây giờ, người đàn ông đó lại nói rằng hắn yêu anh sao?

"Anh không bào chữa cho lỗi sai của mình, tất cả đều là sự thật." Jungkook nói. "Bởi vì anh đã đơn phương Yena quá lâu, anh đã luôn nghĩ rằng, cả đời mình không thể yêu ai hơn cô ấy. Nhưng em, em xuất hiện, bước vào đời anh, Jimin, anh xin lỗi vì những năm qua đã luôn lợi dụng tình cảm của em."

Yena xuất hiện khi Jungkook đang bơ vơ giữa những năm tháng thanh xuân, cô dường như là ánh dương không thể chạm tới. Nhưng cũng chỉ chừng đó, không hơn, nhớ lại những cảm xúc xưa, hắn càng cảm thấy mình là một tên ngốc/

"Nhưng anh chưa từng một lần, phản bội lại tình cảm của em."

Jimin biết điều đó, chàng IT đầu gỗ này sẽ không làm ra những chuyện như ngoại tình, nhưng ai biết được chuyện tương lai?

"Jungkook à, nếu mọi chuyện chỉ có thế,--"

"Anh muốn quay lại." Jungkook đan hai tay vào nhau, nghiêm túc nhìn vào ánh mắt nâu trà đó. "Chúng ta có thể bắt đầu lại không, Jimin?"

Jimin không nhìn vào mắt hắn ta, bởi anh sợ bản thân sẽ đắm vào, anh không thể dối lòng rằng, bản thân mình vẫn yêu người đàn ông rất nhiều. Nhưng dù yêu, anh vẫn không muốn quay lại. Anh đã quá mệt mỏi, nhiệt huyết và đam mê của tuổi trẻ đã lấy đi từ anh rất nhiều, anh bây giờ không đủ sức để có thể bỏ qua những sai lầm nhỏ nhặt mà tiếp tục yêu đương.

Anh hy vọng bạn đời tương lai có thể hiểu anh, yêu anh, chiều chuộng anh. Anh muốn được trân trọng và yêu thương.

"Anh biết nấu ăn rồi."

"Anh cũng biết giặt đồ."

"Anh đã học tất cả, chỉ thiếu em."

"Jimin, cho anh một cơ hội, được không em?"

Lần đầu hai người họ quen nhau là tại nhà hàng Amaryllis khi Jungkook mới ra trường, khi hắn ta tình cờ gặp khách hàng đã va phải Jimin, thức ăn đổ lên người anh, khi hắn còn đang cuống cuồng chỉ vội để lại tấm danh thiếp, hắn đã không biết rằng Jimin đã vô cùng ấn tượng với hắn.

Jimin là người mê cái đẹp, Jungkook biết điều đó khi anh đã không ngừng theo đuổi hắn trong gần một năm, kể cả khi họ đã quen nhau, hắn vẫn luôn nghĩ, nếu không phải hắn có gương mặt đúng gu Jimin, anh sẽ chẳng bao giờ thích một tên nhạt nhẽo cứng ngắc như mình. Hắn ngỏ lời với Jimin, đơn giản chỉ là thích cảm giác có người ở bên, thích một người nồng nhiệt như ánh dương, một người mang cho hắn nhiệt huyết như Yena đã từng.

Hắn cũng không ngờ chính mình lại thích Jimin, hắn thích cảm giác ấm áp anh mang lại, từng khoảnh khắc dù nhỏ nhặt cũng dần mài mòn và sưởi ấm trái tim lạnh giá của hắn. Jimin khác Yena, Yena chỉ là mặt trời phương xa, còn Jimin lại dùng cả trái tim nồng nhiệt của anh để sưởi ấm hắn, ngay khi hắn muốn thay đổi, hắn muốn cầu hôn thì tất cả lại chấm dứt.

Jimin đã nói lời chia tay.

"Anh không muốn."

Anh không muốn hai ta chia tay, hắn không phải là kẻ hoạt ngôn, hắn cố gồng mình muốn nói ra từng lời yêu thương ngọt ngào để níu kéo em, nhưng dù chỉ một câu, hắn cũng không thể nói ra được. Hắn trơ mắt em rời đi, mãi mãi rời xa hắn.

Hắn sẽ thay đổi mà.

Hắn thật sự sẽ thay đổi.

Chỉ cần em đợi hắn một chút, một chút nữa, nhưng em không chờ nổi, em đã chờ hắn bốn năm, và em cũng sẽ không chờ hắn nữa.

"Xin lỗi." Jimin chỉ có thể cúi đầu. "Chúng ta kết thúc rồi, Jungkook."

Không chờ lâu hơn, Jimin đứng dậy đẩy cửa rời đi, khi bàn tay bị người đàn ông bắt lại, anh chỉ lạnh lùng gỡ tay ra, không nói một lời quay lưng bước đi, một chút cũng không muốn ở lại.

Chiếc nhẫn vẫn ở yên trong túi bên ngực trái, hắn vẫn không có cơ hội để nói, vẫn không có cơ hội để thổ lộ, vẫn không có một cơ hội bào để quay lại. Mọi thứ đã kết thúc, kết thúc thật rồi.

Từng giọt nước rơi xuống bàn, thấm ướt khăn trải, bồi bàn đến hỏi hắn có làm sao không, nhưng hắn chỉ lắc đầu, gạt đi những giọt nước mắt không ngừng rơi. Đã hai năm rồi hắn mới khóc được, nhưng nó vẫn đau đớn đến không thở nỗi.

"Anh vẫn sẽ chờ."

Chờ đến khi hoa huệ đỏ nở, chờ cho đến khi tình yêu, nhiệt huyết và đam mê của em bừng lên một lần nữa. Đến lúc đó, hắn sẽ dùng cả trái tim mình để yêu em, trân trọng em.

Anh yêu em Jimin, yêu em rất nhiều.

End.

--
Dành tặng Ciara___nnnnn với nghìn lời yêu thương 🌸

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com