Chap 1
Trường Nội Trú cho trẻ khuyết tật ở một trấn nhỏ .
Những đứa trẻ không có khả năng giao tiếp hay thậm chí là những bé bị thiểu năng trí tuệ sẽ được đưa vào đây để học tập , sinh hoạt và tiếp nhận kiến thức . Đứng đầu là Hiệu Trưởng Oh Sa Jun , và những thầy giáo cô giáo đầy kinh nghiệp được chính phủ điều tới đây .
Trường tính ra cũng không hề nhỏ , lớn như một trường cấp ba vậy . Điều kinh ngạc ở đây chính là xung quanh đều có bảo vệ, cứ như sợ những đứa trẻ sẽ chạy đi hết vậy . Trên những tường rào luôn có cảnh báo , thậm chí trên đó được bôi xi măng gắn những mảnh sành . Họ làm điều đó để làm gì chứ ?
Buổi học trong lớp diễn ra với gần ba mươi học sinh với một giáo viên , nhìn bên ngoài như một lớp học bình thường .
Cậu lén cầm bút không chắc mới rơi xuống dưới bàn , giáo viên ở trên cũng không để ý mà Cậu nhặt nhanh lại .
Bản thân Cậu cũng là một đứa trẻ , nhưng miệng lại không thể nói chuyện , phát ra những âm thanh nhỏ như tiếng dê non chào đời vậy .
Nhìn sang các bạn học khác , Cậu lại không kìm được muốn nhìn thêm nữa .
" Nào ! Đừng có nhìn lung tung nữa " giáo viên quát lớn khiến Cậu giật mình quay thót lại.
Không dám đưa con mắt nhìn nữa , những đứa trẻ khác cũng bị giáo viên doạ cho chả dám nhúc nhích .
Sau giờ tan học , sẽ có một giáo viên đi trực ở quanh khu bọn trẻ nghỉ ngơi nhằm đảm bảo những đứa trẻ sẽ không nghịch phá hay gây loạn ở đây.
Tất nhiên điều đó như kiểu thừa thải , nhìn qua ô song sắt cũng có thể thấy đám trẻ mỗi đứa một bàn học ngồi im thin thít không hé lấy một tiếng động .
Jimin cầm cây bút không vững , lại loạng choạng rơi xuống dưới đất .
Một đứa trẻ thiểu năng mới nhập học thấy cây bút rơi , liền rời khỏi chỗ mình ngồi mà cầm lấy nó .
Không quá hai giây , phía sau Cậu ta đã có bóng hình giáo viên đáng sợ đấy . Đứng không chút tiếng động , túm lấy tóc đứa nhỏ khiến Cậu kêu lên đau đớn .
Những đứa trẻ khác và cả Cậu cũng biết chuyện gì tới mà quay người không nhìn lại .
Chỉ là tiếng kêu của đứa trẻ đó quá thảm , thậm chí cây bút khi lăn về phía Cậu cũng chỉ là cây bút gãy với những vệt máu trên đó .
Sau khi dạy dỗ xong đứa trẻ đó , giáo viên vuốt mái tóc mình ra sau . Phía sau gáy cô đầy mồ hôi , đôi mắt trở nên nghiêm nghị nhìn sang cây bút dưới chân Jimin nhặt nó lên giúp Cậu . Đặt lên bàn " giữ cây bút cẩn thận chút , Cô sẽ không cho em cây bút mới đây "
Nhìn cây bút trên bàn , Jimin ngượng ngạo mà gật đầu với giáo viên .
Tiếng đóng cửa đóng lại , chỉ có ánh nhìn về đứa trẻ bị đánh đấy chứ chả ai dám ra giúp cả .
Đứa trẻ bị đánh cho không nhận ra nổi bản thân mình , oà khóc như cách nó làm ở nhà . Tiếng bước chân vừa cách đó vài mét lại phải quay lại .
Túm lấy cổ áo nó , kéo lê như con chó ra khỏi căn phòng mặc kệ những sự im lặng ở lại .
Mười giờ đêm .
Giơ đi ngủ của Trường .
Jimin nằm thin thít ở giường , không tiếng động nào phát ra nhưng Cậu cũng biết những đứa trẻ kia cũng đang như cậu .
Đêm hôm không ngủ , lại là những bước chân ám ảnh đấy . Tiếng giày da , đế giày đi trên nền đá lát tạo ra những âm thanh đáng sợ .
Tướng hình to lớn , đi dạo quanh những căn phòng ngủ của trẻ con .
Bước chân đi xa khỏi cánh cửa phòng Cậu , Jimin mới dám thở hắt hơi an tâm .
Đêm nay sẽ lại có đứa trẻ sẽ chả yên ổn với sự biến thái của Lão già đó .
Đúng như vậy , trong căn phòng được bố trí gọn gàng . Một bé gái cự quậy trên bàn lớn , nó biết kết cục mình ra sao biết kẻ biến thái sẽ làm gì mình . Những một đứa trẻ kiếm thính như nó sao có thể phát ra âm thanh kêu cứu cơ chứ .
Lão già biến thái cầm chặt dây thường cột lên trên cổ chân , tay cô bé . Càng cột Lão càng hưng phấn như con thú hoang , điên dại trong đêm mặc kệ cô bé đang ra sức vùng vẫy giải cứu mình.
Màn đêm u tối , Lão ta hài lòng với tác phẩm của mình chỉ thiếu chút nữa .
Lão cởi chiếc quần da của mình ra , hạ bộ cao hứng muốn xiên thẳng tới thứ non nớt .
Đứa trẻ vung chân tay về phía Lão , tiếng kêu ậm ừ thống khổ . Đôi mắt trẻ thơ nay trở nên kinh hoàng với con thú hoang đối diện .
Dây thừng bỗng nhiên buông lỏng bên chân , Cô liền vùng vẫy cận lực thấy Lão sắp tới liền dùng chân đá thẳng vào hạ bộ của Lão .
Tiếng như lợn bị thiến , Lão đau đớn ôm lấy bên dưới của mình chỉ khi ngẩng lên thấy đứa nhỏ sắp thoát . Không kìm được tức giận bên trong người , Lão Ta liền dùng tay đấm thẳng vào bụng dưới của cô .
Như cú giáng trời , Lão vẫn chưa thoả mãn mà liên tục tát mạnh vào đầu cô bé . Mặc kệ máu mũi máu miệng đang rỉ ra báo hiệu sự sống còn.
Dù bị đánh vậy , nhưng cô bé đó vẫn cố gắng cự quậy lấy . Lão lúc nãy mới yên tâm , giở trò đồi bại của mình .
Khuôn mặt của đứa bé lúc nãy còn đau vì cơn đau đánh đập , nay trở thành cú sốc nặng .
Mép bàn bỗng nhiên chảy ra thứ nước màu đỏ , loang quanh mép đi xuống dưới chân bàn xuống dưới đất .
....
Sáng hôm sau .
Jimin ngồi trên ghế vườn trường , cầm cây bút suy nghĩ về quanh cảnh phía trước. Những đứa trẻ ở đây rất ít khi ra ngoài chơi , thậm chí những ngày được cho phép đám trẻ cũng chả ra ngoài . Có ra cũng mỗi đứa một góc đọc sách mà thôi .
Cậu cầm cây bút , định hình lá cây xong vẽ lên trên giấy . Đây chính là niềm vui duy nhất của Cậu ở đây , giết thời gian giết đi không gian nhàn chán này .
Cô bé bên cạnh Cậu , cô ý rất thích ăn kẹo nhưng vì không được ăn những món chứa nhiều đường ở đây mà nhiều lúc cô bé sẽ ăn những cây cỏ dại ven đường.
Nhìn vết bầm thâm tím trên người cô , hẳn là cũng đã từng bị những kẻ biến thái đó làm gì đó không quá một hai lần .
Thấy Cậu cứ nhìn mình , cô bé liền rút ra trong túi một viên kẹo đặt bên cạnh Cậu " Hiệu trưởng đã cho Mình cái kẹo này "
Hiệu trưởng ?!
Cậu ngạc nhiên nhìn lên trên cửa kính của toà nhà , lại lén lút cầm lấy viên kẹo nhét vào trong túi quần mình .
" Hiệu trưởng nói , muốn thứ gì cứ bảo Thầy ..."
Mình muốn thoát khỏi đây , chỉ khi mình 18 tuổi mình mới ra khỏi đây nhưng mình mới 12 tuổi , 6 năm nữa ...
Bên ngoài Cậu không có ba mẹ , nhưng cũng có một người bà đang ốm đau bệnh tật chờ Cậu trở về .
Phía cổng trường , xuất hiện một đứa trẻ mới . Lại là một người bị đưa vào đây ư , nhưng thật lạ . Hiệu trưởng lại chạy xuống cùng khuôn mặt hớn hở khi nhìn thấy đứa bé đó .
Tiếng gọi của đứa bé khiến Cậu ngạc nhiên " Bố ..."
" Con trai của Ta , thật ngạc nhiên khi con tới đây đấy !"Hiệu trường vui mừng xoa lên đầu đứa nhỏ .
Nhìn dáng vẻ trưởng thành này chắc là cũng không phải là nhỏ tuổi , có lẽ lớn hơn Jimin một hai tuổi vậy .
Nghe Hiệu trưởng gọi tên đứa nhỏ , trong thâm tâm Cậu cũng ghi nhớ cái tên đó .
Đứa này lớn vậy mà rất nghịch , cứ như không chịu ai vậy khiến Hiệu trưởng cũng bó tay . Là Mẹ của nó phải đi công tác xa , phải đi gần hai tháng nên mới đưa nó tới đây để Ba nó trông coi .
Trong căn phòng làm việc không có lấy ánh đèn , mà chỉ có ánh sáng le lói của cửa sổ. Điều này khiến cho Cậu ta cảm thấy hơi ngột ngạt một chút .
"Bố ... đây là trường Tư ?!"
" là trường nội trú , nếu con thích con có thể ra ngoài chơi . Bên ngoài không thiếu gì những đứa bằng con đâu , nhưng bọn nó đều bị khiếm thính hay câm điếc thậm chí là thiểu năng .."
Ở trường cấp hai bình thường , Cậu ta cũng từng thấy những đứa trẻ bị Tật đi học ở đấy . Sự đối xử của thầy cô giáo với họ như thánh nhân , nhưng với học sinh thì xem họ như quái vật.
Tất nhiên Cậu ta sẽ ở đây tới khi nào Bà Mẹ Cậu ta xong công việc, hai tháng . Căn phòng được cách âm , thậm chí bên trong cũng chỉ đơn thuần là những đồ chơi và chiếc giường .
Nó còn tệ hơn nhà vệ sinh ở nhà mình nữa !
Giờ này giờ học nên mọi thứ xung quanh đều trở nên yên ắng , đứa con của Hiệu Trưởng đi dạo trong hành lang .
Những ánh nắng ở hành lang u tối này này cứ như chỉ là ảo ảnh vậy , chả sáng nổi mấy . Bầu trời âm u sao , không hề bên ngoài rất nắng .
Chỉ khi tiếng chuông vừa reo lên . Học sinh như những con robot đi ra rất nhẹ nhàng từ tốn khác hẳn với ở trường cấp hai của Cậu .
Bố mình thực sự là Thầy giáo tốt khi đã khiến cho những người này gọn gàng tới vậy .
' bịch '
" A ?" Cậu ngạc nhiên quay lại nhìn , một cậu nhóc nhìn nhỏ nhắn hơn Cậu ta .
" Cậu không biết nhìn sao ? Đâm vào Tôi rồi !" Cậu quát lên , làm cho Jimin cơ chút hơi bất ngờ .
Jimin đành dùng tay ra kí hiệu xin lỗi , liên tục cố gắng phát ra những âm thanh như dê con mới sanh nhỏ bé tận bên trong cổ họng .
Câm sao ? Đúng rồi , trường Bố mình quản là Trường cho những người như vậy mà . Đáng lý mình không nên quát lớn , sẽ khiến họ hoảng sợ ...
" Không sao ? Đi đứng cẩn thận một chút là được , Cậu hẳn nhỏ hơn Tôi nhỉ " Cậu đứng nhìn Jimin , nhìn cái dáng con con nhỏ nhỏ này cũng biết là nhỏ hơn mình rồi .
Jimin lấy trong túi ra một quyển sỏ nhỏ , trên đó có cây bút chì đầu tẩy dài bằng hơn đốt ngón tay giữa của mình . Viết lên đó vài dòng nguệch ngoạc.
" 12 ..."
" 12 sao ? Nhỏ hơn Tôi một tuổi thôi , vậy là em tôi rồi đấy , Cậu thấy Bố Tôi thế nào có tốt không !!" Nhắc tới bố là Cậu ta trưng cái vẻ mặt vô cùng tự hào ra nhìn Cậu .
Jimin cũng chỉ im lặng viết lên trên giấy vài chữ mà thôi .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com