18
Sau trận đòn thừa sống thiếu chết , Jimin sợ hãi thu lu một chỗ . Trong đầu Cậu chỉ có cơn đau và những tiếng roi da đánh mình. Có thể Cậu đau tới không còn từ gì để tả.
Su-Ro nhìn dáng vẻ Jimin sợ hãi từ sau lúc đó , đoán Cậu đã sợ hãi và phát hoang ra sao. Cô bất lực quay đi , đóng cánh cửa lại không muốn nhìn thấy cảnh này nữa.
Sáng hôm sau vừa tỉnh giấc , muốn cho Jimin đi dạo quên đi chuyện hôm qua nhưng quả thực nhìn Jimin khuôn mặt vẫn đang sợ hãi tới vậy đủ biết nỗi sợ kia không giờ hết.
Chỉ là vô tình đi ngang qua cửa phòng Ae Chan Phu Nhân lúc cô đang vừa rửa chân , nhìn thấy bóng dáng Jimin lại khiến cô có những suy nghĩ độc tài quả thực ác tâm ác thú mà. Cô nói lớn.
" Vương Phi ...!"
Su-Ro nghe thấy lâp tức kéo tay Jimim chạy đi nhưng chạy ra sao cũng không chạy thoát được. Ở phủ giờ cô ta như là chủ nhân thứ hai của nó vậy. Jimim bị kép tới trược mặt Ae Chan Phu Nhân, còn Su-Ro lại bị đám nô tỳ kéo vào phòng lớn nhốt lại.
"Ae Chan Phu Nhân, làm ơn tha cho Vương Phi ! Người cũng chỉ ..là 1"
" tha cho ư ,?một con đàn bà xấu hổ dùng yêu thuật mê hoặc Vương Gia đáng bị trừng trị !"
Ae Chan Phu Nhân nhìn sang lũ nô tỳ ra hiệu , đám kia cầm lấy chậu nước bẩn kia đổ lên người Cậu tới ướt nhẹp. Cậu khóc nấc cất tiếng rên rỉ.
"làm ơn tha cho tôi đi !"
"Tha cho ?được thôi !"
Cô ta cười khẩy , nhìn đám nô tỳ kia . Một người mang ra bịch lớn vải lớn , để cạnh cô. Một nô tỳ kéo tà tay áo Jimin lên , đưa cánh tay ra cho Ae Chan Phu Nhân, Cô ả liền mở tấm vải ra. Bên tròn hóa ra là kim châm , cô từ từ cầm ra nhìn kim châm nhọn hoặc có thể xuyên thủng bất cứ vật gì vậy.
Kim châm đưa lên tay Cậu , Cô ta ấn mạnh vào . Jimin thét lên tiếng đau đớn , tiếng khóc mất cả giọng của Cậu. Đau đớn , đau hơn cả bị chặt tay chân ra. Đau quá. Không có máu nhưng từng mũi kim châm đang được đẩy vào người cậu. Đau thấu xương gan , làm ơn giết cậu đi. Dưới lớp da tay hiện lên hàng mũi kim châm đều đặn. Jimin được thả ra , đau đơn nhìn làn da . Cậu khóc không ra nước mắt mất
"Làm ơn..Tôi không làm mọi người cả tại sao hành hạ Tôi như vậy ? Tôi không muốn bị vậy !"
Ae Chan Phu Nhân nghe vậy , dùng chân dẫm mạnh lên cánh tay cậu. Đừng nói là đau mỗi tay, cả người Cậu đau không chịu nổi nữa run rẩy nhìn Ae Chan , cô ta vẫn chưa thỏa mãn mà còn dùng dao rạch từng đường trên cánh tay Cậu . Rạch theo đường kim châm , ánh mắt tuyệt vọng Cậu không còn điều gì muốn nói nữa.
Cô ta bóc lớp thịt trên tay Cậu ra lấy ra kim châm ở trên , đám nô tỳ nhìn thấy cũng không chịu nổi nữa.
" Ta phải cho Ngươi biết nỗi nhục khi bin cả Gia Tộc kì vọng và sau đó thất vọng với Ngươi ra sao ! Vương Gia là chân ái của ta cũng bị Ngươi cướp mất !"
" a....!"tiếng kêu thất thanh của Cậu vang lên , Su-Ro nghe thấy cũng bất lực.
Sau những ngày dòng dã chịu đau đớn , Ae Chan Phu Nhân đã đánh cậu , ép Cậu ...làm đủ.mọi chuyện với Cậu nhưng không ai cứu Cậu. Hai hốc mât Jimin.khô tới không khóc nổi.
Kéo tà áo lên , nhìn vết thương khâu lại mà không băng bó . Cậu tuyệt vọng đau lòng không biết nói gì. Tiếng khóc của Cậu sớm đã không còn nữa chỉ còn tiênga cố gắng giả sao giống khóc.
Su-Ro nhìn thấy cũng không biết nên nói sao , Jimin chịu những thứ mà chính cô còn không chắc mình chịu được không nữa. Cô mang cơm tới .
" Vương Phi !"
Cậu quay mình vào tường nhìn, cậu không muốn ăn . Cậu không đói , cơn đau đã làm bữa ăn của cậu rồi.
" bao giờ Ta mới có thể ra khỏi đây ?!"
Su-Ro câm nín , Khóe mặt cô ứa lệ thực sự không đành nào nhìn Cậu như vậy . Cậu chịu đủ sự đau đớn trần gian này chưa ai trải qua , lông mi ướt đẫm ngấn lệ . Cậu bị cô ôm chặt bằng vòng tay của mình.
" Vương Gia sớm về rồi chắc chắn sẽ giải quyết chuyện này cho Người ! Vương Phi ...!"
"Vương Gia đã đi mấy tháng rồi liệu còn nhớ Ta ? Ta nói liệu ai nghe ? Ta muốn ra khỏi đây !!"
Nghe câu nói khiến Cô chạng lòng , đúng rồi. Ở đây dù có danh đâu hẳn đã có có quyền . Một Vương Phi chính thức lại bị thê thiếp bắt nạt hành hạ không ra gì thậm chí tới mức tinh thần không còn ổn định như vậy quả thực khiến Cô đau lòng. Làm nô tỳ bên cạnh mà không thể nào bảo vệ chủ tử của mình.
Đêm hôm mở cửa rèm đi , Jimin ngồi chết lặng bên cạnh hàng lang . Cậu sắp không chịu nổi nữa rồi , nhìn tay bị hành tới nở lóe ra tới không còn ta là tay nữa. Cậu khóc thầm , đôi mi chớp chớp long lanh giọt lệ.
Cậu lấy kim châm khâu sợi chỉ trong kim châm , nhẹ tách phần thịt bị hư ra . Kim châm nhọn hoắc khâu lại đau đớn, một từ đau sao có thể diễn tả được cảm giác của Cậu bây giờ. Những gì cậu đang làm là cắn chặt lấy môi mình tới bật máu , khâu từng mũi xiên qua da thịt đau . Cơn rùng mình , tê liệt dây thần kinh muốn ngất đi . Khâu xong cũng là một vũng máu trên tay chảy tong tong xuống nền nhà , Cậu lấy vải quấn quanh rồi buột lại tỉ mỉ.
Cậu nhìn quanh , nhìn xuống dưới lầu thấy Su-Ro sớm đã say giấc . Nhưng thật không muốn đánh thức Cô dậy nên chỉ lặng lẽ từng bước chân dẫm lên nền nhỏ nhẹ ,mở cánh cửa ra. Cậu nhìn ra khu vườn mà mình cất công xây dựng lại.
Không quan tâm nữa , Cậu đi cửa sau thấy một ánh đèn thấp thoáng liền sợ hãi mà núp sau vách tường. Hóa ra là đám nô tỳ đang đêm hôm rình đi chơi về , bên trong quản không xong. Khi đám nô tỳ đi hết .
Cậu mới lủi thủi mở cánh cửa , mở ra là một nhà nông trước mặt. Bước ra khỏi cánh cửa , Cậu thở phào nhẹ nhõm cuối cùng cũng được thoát khỏi đây, không còn chịu những tra tấn dầy vò nữa.
Nhấc váy lên chạy trong đêm , Cậu thở dốc . Ánh đèn của những người qua đường cũng không khiến Cậu bị mất đi phương hướng phía trước , ánh mắt long lanh nhìn về con đường phía trước mătk chỉ muốn chạy thật nhanh mà thôi.
Đứng trên cây cầu nhỏ , nhìn xuống mặt nước . Ánh mắt Cậu đăm đăm nhìn không biết nên nói gì , lên trên cao bầu trời đêm chỉ có những ngôi sao đang soi theo Cậu. Giờ cậu đi đâu ? Đi tìm gia đình mình. Nhưng nơi mà Cậu biết chỉ là ngôi nhà cũ trong hẻm nhỏ , liệu gia đình Cậu còn ở trong đó ?
Lại là tiếng thở dốc , bước chân sải dài trên con đường đất đá. Cậu nhìn về căn nhà đen thìn lìn kia với chút hy vọng mong manh. Chạy tới mở cánh cửa ra chỉ còn là một khoảng không tối đen, bụi bặm lâu ngày không lau.
Vậy là gia đình cậu sớm đã đi rồi .
" ...Họ đi rồi !"
Cậu cất công chạy về chỉ mong họ còn ở đây nhưng họ sớm đã đi lâu rồi. Sớm đã không còn ở đây chờ cậu , nhưng người yêu cầu họ đi là Cậu mà.
Cậu khụy xuống , nức nở thành tiếng khóc khàn tiếng. Máu tưới vẫn từ tay thấm qua lớp y phục , cậu tuyệt vọng cố đứng dậy nhưng chân sớm đã mền nhũn. Đứng dậy đi tới chiếc giường rác nát ngày xưa mà cậu với Pa Cậu tranh ngủ , Cậu nằm xuống . Mệt tới ngủ thiếp đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com