21
Yeonna dìu Jimin ngồi dậy, lấy ly nước cho anh rồi cùng ngồi đợi Jungkook trở về. Nhìn cô người yêu của Jungkook ngồi đối diện mình, Jimin thầm trách bản thân thật phiền phức. Vốn muốn biến mất để không làm phiền đến cặp đôi kia, thế mà giờ lại thành mối quan tâm chen ngang hai người họ.
Đầu Jimin hơi đau và êm ẩm một chút, nhưng anh không có dám đụng tới, cứ nhăn mặt chịu đựng, sợ cô nàng trước mặt lại lo lắng. Anh không muốn gây ra bất cứ hiểu lầm nào cả.
Điện thoại Yeonna vang lên, cô nàng lập tức bắt máy. Có vẻ đó là Jungkook, cậu ấy hỏi phòng bệnh của anh.
Chưa đầy 3 phút sau cánh cửa phòng đã bật mở. Jungkook thở hồng hộc, người dựa vào thanh cửa. Yeonna chạy ngay đến bên cậu bạn trai, đỡ cậu đến ghế ngồi, còn trách nhẹ vài câu.
-Làm gì mà mệt thế này ? Em có bảo gấp gì đâu chứ ? Jiminie với em thì vẫn đây chứ có biến đi đâu được ?
-Anh... anh xin lỗi, tại đến phòng cấp cứu mà chẳng thấy ai nên anh.. hoảng.
-Thì em cũng đã nhấc máy ngay khi anh gọi rồi còn gì. Vậy mà vẫn gấp gáp.
-Thôi thôi nào, Yeonna đừng mắng cậu ấy nữa.
Yeonna nghe anh lên tiếng cũng thôi cằn nhằn, đưa ly nước cho cậu uống rồi tìm trong bịch đồ ăn Jungkook mua lấy ra hộp cháo, đi tìm nước nấu sôi.
Và thế là trong phòng chỉ còn có tiếng nước chảy róc rách và tiếng thở của Jungkook. Jimin như cứng đơ người ngồi trên giường, không dám ngước mặt lên, sợ chạm ánh mắt cậu trai đó mà chẳng có lý do. Tim anh bất giác khép chặt vào nhau, tay vò đến bung cả cúc áo cuối.
-Đừng vò nữa, hư quần áo của bệnh viện đấy.
Giọng Jungkook vang lên cọc lóc. Biết rõ là Jungkook đang giận mình lắm nên Jimin nghe theo răm rắp, tay thả lỏng ra như điện giật, người tiếp tục cứng đờ.
Yeonna quay lại đưa anh hộp cháo, còn dặn dò cẩn thận kẻo nóng. Jungkook cũng được nhận hộp cơm từ cô, rồi cả ba lại cắm cúi ăn, chẳng ai nói với ai câu nào.
Jimin cảm giác bầu không khí có hơi quỷ dị nhưng chẳng dám lên tiếng ý kiến, nên ăn nhanh hết hộp cháo mới quay sang Yeonna hỏi :
-Yeonna này, bây giờ là mấy giờ rồi ấy nhỉ ?
- 12 giờ 30 rồi oppa.
-Đã khuya như vậy rồi sao ? Cả hai mau quay về nhà nghỉ ngơi đi chứ ? Sáng mai còn phải đi làm mà !
Yeonna đứng lên lắc đầu :
-Không được oppa, tụi em phải ở lại chăm sóc anh chứ, làm sao mà bỏ anh lại một mình ở bệnh viện được.
-Không sao đâu Yeonna, anh ổn mà. Cứ về nghỉ ngơi đi, anh chỉ cần ngủ thôi mà.
-Nhưng mà...
-Em về đi Yeonna. Anh ta một mình thì ổn rồi, cần ai đâu chứ.
-Jeon Jungkook !
Cô nàng y tá bực dọc quay sang Jungkook đang lơ đễnh nhai cơm. Jimin bên này chẳng biết thế nào mà mũi lại cay xè.
-Anh nói sai sao ? Anh ta cứ nghĩ lao ra đường như vậy là sẽ được quan tâm đấy. Anh ta vốn đâu phải trung tâm vũ trụ chứ ?
-Anh im ngay đi Jeon Jungkook !
-Thôi được rồi, mọi người cứ về đi, tôi tự lo cho bản thân được.
Cổ tay Yeonna bị nắm chặt và kéo về sau. Jimin cúi gằm mặt , thì thầm bằng giọng mũi khó nghe. Mái tóc hồng ươn ướt khiến anh trong tều tụy và nhỏ bé đến đau lòng.
-Jiminie oppa, Jungkook vốn kh-
-Mau về dùm đi ạ.
-...
Yeonna thở dài một hơi, lặng lẽ dọn dẹp bớt đồ trên bàn và giường rồi kéo vai Jungkook rời đi. Căn phòng lại chìm vào im lặng.
Mái đầu hồng vẫn cúi gằm, thả người ngồi xuống giường bệnh. Một lúc lâu sau bờ vai nhỏ ấy mới run run, rồi vô vàn giọt ngọc rơi lã chã xuống đùi, thấm vào quần bệnh nhân, rơi ào ạt xuống sàn nhà, nhưng tuyệt nhiên chẳng có tiếng nức nở nào được vang lên.
Jimin khóc. Anh khóc vì máy lạnh trong phòng VIP quá lạnh, khóc vì nệm bệnh viện không được êm, khóc vì ở bệnh viện chẳng có gối ôm, khóc vì ở bệnh viện chẳng có loại dầu gội anh thích nhất.
Chứ chẳng phải anh khóc vì người anh thích chẳng ở lại với anh. Chẳng bao giờ phải. Jimin không bao giờ được yếu đuối như vậy. Quá khứ, hiện tại và tương lai cũng không được.
Anh đưa tay lau vụng về hàng nước mắt lạnh trên má. Rồi đột nhiên một vòng tay ôm ngang qua người anh, kéo anh nghiêng về một phía, chạm đến một bề mặt ấm nóng. Có cái gì đó nhọn nhọn đặt lên đỉnh đầu Jimin rồi cạ qua cạ lại.
Mắt anh mở to, nhìn chăm chăm xuống nền nhà vì chưa biết phản ứng thế nào. Đôi dép bông thì lăn lốc bên phải, còn đôi Timberland nâu quen thuộc đang chạm vào bàn chân trần của anh.
-Khóc cái gì chứ, không phải anh muốn vậy hay sao ?
-...
Đến nước mắt của Jimin cũng sợ giọng nói kia mà ngưng chảy thì không thể trách cơ thể nhỏ bé đang run rẩy được.
Chuyện gì thế này, chẳng phải lúc nãy đã rời đi hết rồi sao ??
Một bàn tay đưa đến trước mặt anh, dễ dàng bao trọng khuôn mặt ướt đẫm rồi nâng lên cao. Mắt Jimin tiếp xúc với ánh đền khiến anh hơi nheo mắt lại, sau đó là nhìn thấy một khuôn mặt bất ngờ chắn bóng.
-Khóc nhiều thế để làm gì ? Anh không cho người khác xem vẻ yếu đuối của anh cơ mà ? Ngốc đến mức lao ra đường nguy hiểm như vậy...
Jungkook đưa ngón tay miết lên má anh, nhẹ nhàng lau đi hàng nước mắt lạnh lẽo sắp khô. Dù cố gắng kiểu gì thì cậu cũng sẽ chẳng bao giờ hiểu được con người này, thế mà điều đó lại khiến Jungkook bận tâm.
Nhìn người đã yên trong lòng mình nhưng biểu cảm thì có vẻ vẫn chưa tin được, Jungkook siết vòng tay của mình thêm chút nữa, và hài lòng nhìn chiếc cằm nhỏ kia chạm đến ngực mình.
-Đừng nhìn em như thế nữa, anh không mỏi mắt sao ?
-Sao cậu còn ở đây ?
-Giờ mới nói chuyện cơ đấy. Em nhớ lúc nãy anh có đuổi em đi đâu.
-Tôi có bảo mọi người...
-Mọi người đâu phải tên của em.
Quá hài lòng với câu trả lời bá đạo của mình, cậu bác sĩ cười hề hề, nhưng ngay lập tức hốt hoảng vì ngực mình đột nhiên ươn ướt.
-Cậu- cậu mau biến đi. Tôi đã bảo cậu biến đi mà! Sao cậu chưa đi? Sao cậu cả gan nhìn tôi khóc chứ ???
-Ui da em... ôi trời sao lại khóc nữa rồi. Em đâu có cố ý, tại đột nhiên anh bật khóc, em chỉ là bất đắc dĩ thấy thôi mà. Này nín đi nào, anh khóc nữa thì em phải xem tiếp đấy.
Và đương nhiên nó hiệu quả ngay lập tức. Jimin ngưng khóc ngay. Anh thô bạo đẩy cậu ra, lăn sang giường trùm kín chăn bất động.
- Ụa vậy là ai sai ??
Jungkook ngáo ngơ ngồi yên thắc mắc, rồi cũng ngộ ra là dù ai sai thì Jimin khóc là cậu sai rồi, nên biết điều vỗ vỗ vài cái vào cục nhỏ trong chăn kia, nhẹ giọng:
-Em xin lỗi nhé, giờ thì ngủ đi. Em nằm bên giường đối diện , có đau hay gì cứ kêu em.
Rồi ngoan ngoãn trèo lên giường bên kia nằm ngủ. Jimin bên này lắng tai nghe đến khi nào chẳng còn tiếng động gì nữa ngoài tiếng ngáy theo nhịp đến đáng ghét kia vang lên mới tự thả lỏng người, chìm vào giấc ngủ.
.
.
.
.
.
.
Yeonna bình thản bước ra bãi đỗ xe thì điện thoại đổ chuông. Nhìn cái tên hiện lên trên điện thoại thì không thể nào ngăn Yeonna lắc đầu chán nản. Sao không phải là ngài sở trưởng đẹp trai mà bắt buộc phải là ông anh nhớ dai phiền phức này chứ ?
-Vâng Lee Yeonna nghe.
- Quào Yeonna ssi, em làm anh bất ngờ đấy, cô gái " bắt máy là chuyện ruồi muỗi" ạ.
-Ya đội trưởng, bớt khịa em đi, không phải là do anh quá làm phiền em sao ? Rõ ràng nhiệm vụ của em là ẩn mình, mà lại bị một vị cảnh sát siêu siêu ưu tú gọi điện kiểm tra hằng ngày hằng giờ như thế, em mà không chuyên nghiệp thì có phải bị thủ phạm túm đầu lâu rồi không ?
-Em là đang bảo anh thiếu chuyên nghiệp đó hả ? Nè nha Lee Yeonna, nếu không nhờ anh thì với cái tính hấp tấp và hiếu thắng của em có còn lâu mà vào được vụ án này lần nữa nhá.
-Rồi rồi anh là nhất, đội trưởng đội trọng án Kim Taehyung là nhất.
-Haha thôi gọi chơi vậy thôi chứ có gì nói đi.
-Ụa anh ???
-Báo cáo lẹ.
Yeonna nắm tay lái, lượn một vòng vào con hẻm nhỏ, miệng nhếch lên tự mãn:
-Thưa đội trưởng, có vẻ em nắm được đầu sợi dây rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com