Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

14.



Jungkook nghiến răng, cậu đã đứng chờ ở đây hơn mười phút rồi mà vẫn không nhận được bất cứ kết quả nào. Đầu óc cậu hoàn toàn trống rỗng và cậu không biết phải làm gì tiếp theo. Hình ảnh Jimin ngã quỵ ở đó với khuôn mặt đau đớn và dưới chân anh ấy là một đống hỗn độn giữa nước và máu, Jungkook không bao giờ có thể quên được hình ảnh đó. Jungkook cũng không biết mình đã đưa Jimin vào bệnh viện bằng cách nào, bên tai vẫn còn lùng bùng giọng nói thì thào kêu đau của anh ấy. Jungkook cắn chặt môi đến bật máu, nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra về Jimin và bé con cậu sẽ ân hận suốt đời. Đáng lẽ ra cậu không nên để anh ấy ở nhà một mình trong khi Jimin đã mang thai hơn tám tháng và ngày sinh của anh ấy có thể đến bất cứ lúc nào trong khoảng thời gian này.

"Làm ơn, Jimin sẽ ổn thôi." Jungkook đã tự nhủ với bản thân như thế hơn mười phút nhưng cơn lo lắng cứ không ngừng kéo đến và cậu cảm tưởng như mình có thể bật khóc ngay lúc này, giữa dòng nguời hối hả ở bệnh viện. Hơn năm phút nữa trôi qua và nữ bác sĩ hộ tá của Jimin cuối cùng cũng bước ra, Jungkook đã ngay lập tức chạy đến đó nhưng không một câu từ trọn vẹn nào có thể phát ra trên môi cậu

"Bình tĩnh nào cậu trai trẻ." Nữ bác sĩ trấn an Jungkook bằng một cái vỗ vai, "Chồng cậu đã ổn rồi. Đây chỉ là hiện tượng vỡ nước ối trước khi sinh mà ai cũng gặp phải, có lẽ máu ban nãy mà cậu nói chỉ là những tơ máu thôi, không đáng quan ngại."

"Nhưng-anh ấy nói rằng mình rất đau..." Jungkook khó hiểu, "Anh ấy đã rất đau đớn vào lúc ấy." Jungkook thều thào, như tự nói với chính bản thân mình và hình ảnh Jimin lúc đó lần nữa hiện lên.

"Đó là những trận co thắt vào cuối thai kì nên là sẽ ổn thôi, và hãy chuẩn bị nhé, chồng cậu sẽ sinh trong vòng 24-36 tiếng nữa."

"Gì cơ ?" Jungkook trố mắt, "Anh ấy thậm chí còn chưa đủ tháng—ý tôi là Jimin chỉ mới mang thai 8 tháng 23 ngày thôi."

"Tôi biết, nhưng bởi vì là omega nam mang thai nên hiện tượng sinh sớm rất dễ xảy ra. Tuy nhiên chúng tôi đã kiểm tra và đảm bảo rằng việc sinh của chồng cậu sẽ suôn sẻ thôi, cả omega và bé con rất ổn." Nữ bác sĩ hộ tá mỉm cười trấn an và nhanh chóng đi khỏi. Jungkook vẫn còn chưa tin vào tai mình, cậu biết mặc dù bác sĩ đã nói rằng mọi chuyện sẽ ổn nhưng nó quá khó để phủ nhận rằng lỡ đâu có những sự cố bất kì xảy ra trong quá trình sinh của Jimin. Thậm chí những người sinh đủ tháng vẫn còn khá chật vật, nói chi là thiếu tháng như anh ấy.

Jungkook lê từng bước nặng nề vào phòng nghỉ và cậu thấy Jimin đang nằm đó, gương mặt anh ấy nhợt nhạt và trái tim cậu bắt đầu âm ỉ đầy đau đớn. Jungkook không biết anh ấy đã phải trải qua cơn đau bao nhiêu lâu, cậu chỉ biết bản thân đã để Jimin phải một mình trải qua nỗi đau đó.

"Baby, em xin lỗi." Giọng Jungkook bắt đầu run rẩy, cậu nắm lấy bàn tay đang truyển nước biển của Jimin và bắt đầu khóc. Cảm giác tội lỗi đang dần nhấn chìm cậu và Jungkook không thể kìm chế, nước mắt bắt đầu đầm đìa nơi khoé mắt và Jungkook chỉ có thể lầm bầm lời xin lỗi trong khi không ngừng hôn lên tay Jimin. Hình ảnh Jimin ngồi bệt dưới sàn và gương mặt đầy đau đớn của anh ấy không ngừng chồng chất trong đầu và khiến Jungkook càng khóc lớn hơn.

"Jungkook-ah..." Jimin khó khăn mở mắt khi nghe bên tai những trận thút thít nhỏ. Những mảng kí ức rời rạc bắt đầu hiện lên đủ để anh biết vì sao mình lại đang ở bệnh viện, "Có chuyện gì thế, sao em lại khóc ?" Jimin khó nhọc lên tiếng, cổ họng khô khan và đau rát khiến giọng anh có chút khàn.

"Em xin lỗi Jimin-ah, em không nên để anh lại một mình." Jungkook khóc nấc khi được nghe thấy giọng Jimin, "Em xin lỗi, Jimin." Chưa bao giờ Jungkook cảm thấy bản thân yếu đuổi như lúc này. Cậu biết việc khóc lóc chẳng giúp ích được gì trong lúc này nhưng tiềm thức của Jungkook chỉ có thể nghĩ đến sự dày vò mà Jimin đã phải chịu đựng và trái tim cậu như bị một thứ gì đó vô cùng sắc nhọn xuyên qua và nó thật đau đớn. Việc nhìn thấy Jimin đau khiến Jungkook không thể nào chấp nhận được bởi vì Jimin vẫn luôn là điểm yếu của cậu.

"Không phải lỗi của em mà." Jimin dỗ dành, "Bây giờ anh vẫn ổn mà, thấy không. Nín đi và đỡ anh dậy nào, anh muốn uổng nước."

Jungkook sụt sùi, chùi nước mắt vào tay áo và bắt đầu đỡ Jimin dậy, cẩn thận bón cho Jimin từng muỗng nước. Jimin phì cười, lầm bầm rằng mình có phải em bé đâu nhưng Jungkook vẫn không nói gì, chỉ chăm chú đút nước cho anh.

"Anh có cảm thấy đau nữa không ? Đáng lẽ em phải ở đó, em không nên để anh một mình, em—"

"Yên nào." Jimin mắng khẽ, "Em không có lỗi, đó chỉ là những triệu chứng bình thường thôi. Em đã về kịp lúc và xử lý một cách rất tốt, không phải sao ?" Jimin biết rõ chồng mình đang cảm thấy thế nào và anh bắt đầu trấn an cậu. Đã nhiều năm chung sống và anh rất hài lòng về Jungkook, duy chỉ có điểm cậu ấy hay tự trách và đổ lỗi cho bản thân mãi vẫn chưa sửa được.

Jungkook vẫn xụ mặt lầm bầm, tự nhận phần lỗi về phía mình và khiến Jimin phải bật cười. Cậu bây giờ trông thật đáng yêu, hai mắt sưng húp và đỏ ửng, "Lại đây anh hôn cái nào." Jimin phẩy tẩy, ý bảo Jungkook đến gần và thật nhanh áp đôi môi khô khóc của mình lên bờ môi mỏng của cậu chàng. Anh luôn cảm thấy bản thân thật may mắn khi lại cưới được một người vì mình mà lo lắng đến nỗi bật khóc thế này, "Đừng khóc nữa, sắp làm bố rồi thì không được khóc nhè đâu." Jimin vừa cười vừa dỗ dành alpha to xác trong lòng. Tình huống gì thế này, người bệnh như anh đáng ra phải được chăm lo cơ chứ. Bây giờ lại đổi thành anh phải chăm cho nhóc con to xác sắp lên chức bố nhưng vẫn thích nhõng nhẽo.

"Bác sĩ bảo anh sẽ sinh sớm, vì là omega nam." Jungkook vừa gọt vỏ táo cho Jimin vừa thì thầm, "Trong khoảng 24-36 tiếng nữa."

"Ừm anh biết, mẹ mình có nói mấy ngày trước." Jimin cắn một miếng táo Jungkook vừa đưa và nhớ lại. Vài ngày trước mẹ Jimin có gọi lên và hai người tâm sự một chút. Mẹ bảo có thể anh sẽ sinh sớm hơn vài tuần.

"Sao anh không bảo em ?" Jungkook nhướn mày, làm cậu lo lắng muốn chết.

"Quên mà." Jimin tặc lưỡi, đưa lên đút cho cậu một miếng táo để dỗ dành.

Hai người nói chuyện một lát thì Jimin bắt đầu buồn ngủ, thế là cái giường lúc đầu một mình Jimin nằm rất rộng lại thêm Jungkook nên thành ra chật ních. Jungkook vỗ từng nhịp vào mông để Jimin đi vào giấc, năm phút sau liền nghe tiếng ngáy nhẹ của Jimin. Jungkook cẩn thận chỉnh lại chăn cho anh rồi ra ngoài nghe điện thoại. Cậu muốn báo tình hình cho bố mẹ, ban nãy đến giờ nhiều chuyện xảy đến dồn dập khiến cậu vẫn chưa gọi điện thông báo cho ai. Mẹ cả hai nghe tin đâm ra rất lo lắng, nhưng vì bây giờ là nửa đêm, cộng thêm Busan đang có mưa lớn và bão nên tạm thời vẫn chưa lên được, nhưng cả hai nhà vẫn sẽ cố gắng lên đúng lúc Jimin sinh. Jungkook bắt đầu trấn an bảo rằng Jimin tạm thời vẫn ổn nên không cần gấp gáp. Sau khi cúp máy cậu liền nhắn tin vào group thông báo rằng Jimin sắp sinh. Xong xuôi mọi chuyện thì liền quay trở lại phòng kiểm tra anh chồng nhỏ.

 May quá, vẫn ngủ ngon lành.

Phòng nghỉ của Jimin là phòng đơn một giường vì được đặt trước, không gian cũng khá thoải mái. Cậu định bụng sẽ lên ngủ chung với anh, nhưng nghĩ lại giường chỉ đủ cho một người liền dẹp bỏ ý định, quyết định qua đêm ở sofa gần đó. Jungkook đang mơ màng chìm vào giấc ngủ thì liền bị tiếng động làm cho thức giấc, khi mở mắt ra thì Jimin đã ngồi đó, trán đổ đầy mồ hôi và thều thào kêu đau. Jungkook nhanh chóng đứng dậy, bước đến bên Jimim và nhấn chuông cảnh báo để gọi bác sĩ đến.

"Hít thở đều nào Jimin, bác sĩ sẽ đến nhanh thôi." Jungkook một tay lau mồ hôi cho Jimin một tay vuốt lưng dỗ dành. Jimin nghe theo và bắt đầu hít thở thật đều, nhưng cơn đau nơi bụng dưới vẫn còn âm ỉ, hệt như vài tiếng trước, cơn đau khiến anh ngã quỵ.

Bác sĩ nhanh chóng chạy đến và khám cho Jimin, bảo rằng đây là những cơn co thắt trước khi sinh và trấn an rằng sẽ nhanh hết thôi. Nữ y tá bắt đầu bảo Jimin thở đều và thả lỏng cơ thể, sau đó cơn đau của anh cũng dần thuyên giảm  khiến Jungkook thở phào.

"Những cơn co thắt này là bình thường và nó sẽ xuất hiện lặp lại cách nhau khoảng 10-15 phút tuỳ trường hợp, mỗi khi cơn đau đến hay giúp omega thả lỏng và hít thở thật đều." Bác sĩ dặn dò và sau đó bỏ đi.

"Mẹ nó, sau này sẽ không cho anh sinh nữa." Jungkook đau lòng, nếu biết mang thai khổ như vậy thì chỉ cho Jimin sinh một lần này thôi.

"Nói bậy gì vậy, anh chịu được mà." Jimin mệt mỏi, mắt anh đã không mở lên nữa rồi. Jungkook bên cạnh vừa lau mồ hồi vừa dỗ Jimin ngủ. Cậu đã lo lắng đến nỗi mồ hôi dưới nách tuôn ròng rọc đây này. Không thể ngủ lại nữa, đành ngồi canh Jimin vậy.

Đúng như lời bác sĩ nói, nguyên một đêm ấy những cơn đau bắt đầu xuất hiện cách nhau và khiến Jimin đau đớn không thôi. Có những cơn đau nhỏ nhưng có những cơn đau đến nỗi Jungkook đã phải đưa tay ra và để Jimin cắn vào đấy để ngăn chặn những đợt la hét. Một đêm trôi qua cả cậu và Jimin đều không thể yên giấc. Jungkook chỉ có thể kế bên cổ vũ cho Jimin, mẹ kiếp, bây giờ cậu chỉ ước rằng mình có thể gánh nỗi đau này thay anh ấy.

Đến gần hơn 7 giờ sáng Jimin mới có thể bình yên an giấc mà không bị các cơn đau làm phiền, trong khi đó Jungkook đã không thể nào ngủ được nữa. Seokjin và Hoseok đã đến thật sớm để trông chừng Jimin và khuyên cậu hãy ngủ một giấc đi. Lúc đầu Jungkook nhất quyết ngồi lì kế bên anh ấy nhưng Seokjin đã mắng cậu một trận.

"Em cũng phải biết giữ sức khoẻ chứ, em không khoẻ thì làm sao lo cho Jiminie đây ?" Thế là cậu đành nghe lời anh và chợp mắt một chút.

Jungkook mơ hồ, cậu không biết bản thân đã ngủ bao nhiêu lâu và khi cậu thức dậy đã thấy rất nhiều người trong phòng lúc này.

"Jungkook dậy đi, Jiminie sinh rồi." Jungkook chỉ có thể nghe được câu ấy và cậu bật dậy, nhận ra bản thân đã ngủ được hai tiếng. Bây giờ là hơn 9 giờ và mọi người đều đã có mặt ở đây, thậm chí là có cả gia đình của cả hai, Jungkook chỉ có thể thì thầm "Chết tiệt." trước khi nhấc chân đi lại gần chồng mình và bắt đầu theo bác sĩ đẩy anh ấy đến phòng sinh.

————-

fic mới đã được public rồi đây mng ơiiiii, nóng hổi vừa thổi vừa đọc 🥺

https://my.w.tt/KWJP8gtGk8

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com