Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chuyện Con Gà

Sáng sớm tinh mơ khi tiếng gà gáy vừa đánh thức mọi người, thì cũng là lúc Trí Mân đang rón rén gỡ tay Chính Quốc bước xuống giường, vệ sinh cá nhân xong tiếp tục rón rén đi ra ngoài.

Em kéo con Liên đi theo thăm thú khắp nơi, lắp đầy bụng nhỏ rồi mới chịu về nhà. Trên đường về vô tình nhìn thấy một con gà đang đi bộ cùng chiều, Trí Mân lập tức dí theo để bắt con gà đó vì em nghĩ nó không có chủ, ở trên Sài Thành người ta nuôi trong sân nhà, còn mấy con đi ngoài đường đều là thú đi hoang.

Em vui vẻ cột chân con gà lại đưa cho con Liên cầm về, vậy là hôm nay cả nhà có cháo gà với gỏi gà ăn rồi, em nghĩ bụng liền cười tươi rồi chạy nhanh về khoe với Chính Quốc.

- "Quốc ơi!! Quốc ơi!! Út bắt được con gà nè, nấu cháo với bóp gỏi ăn nghen"

- "Gà ở đâu mà em bắt?"

- "Em thấy nó đi bộ ngoài đường á"

- ". . ."

Trí Mân mặc kệ, em chạy xuống nhà sau xem con gà.

- "Liên để đó đi, để cậu mần nó cho"

Con Liên nhìn cậu út nó với đôi mắt nghi ngờ, không tin tưởng.

- "Cậu biết mần gà không đó?"

- "Biết! Mày làm gì thì làm đi, để cậu!"

Nói rồi Trí Mân giành con gà về phía mình đuổi con Liên đi chỗ khác, nói chớ đó giờ em biết bắt gà còn mần thịt toàn đưa người hầu, hôm nay muốn trổ tài để được Chính Quốc khen cơ mà hơi khó rồi đây.

Con Liên trước khi đi làm công việc khác có nấu sẵn một nồi nước sôi để chút nữa Trí Mân nhổ lông gà, thế mà cậu út nhà ta bỏ qua hết tất cả công đoạn cho nguyên con gà còn sống vô nồi nước đang sôi ùng ục.

- "Aaaaaaaaaaa!!"

- "Cái gì vậy?" Chính Quốc to giọng hỏi.

- "Mày đứng lại!!"

Con gà nóng quá nó nhảy ra khỏi nồi nước làm văng trúng vào tay Trí Mân cũng không ít, em la lên rồi dí theo con gà. Chính Quốc nghe tiếng em la cũng hối hả chạy xuống xem thế nào.

Cảnh trước mắt của Điền Chính Quốc đó là gà chạy trước kêu "cục tác cục tác!!", cục bông nhỏ dí theo sau miệng không ngừng nói "mày đứng lại!".

- "Con Liên đâu rồi! Mày vô mần thịt con gà cho cậu coi"

- "Còn em đi theo anh lên nhà trên, đứng đây gà nó mổ em bây giờ"

Chính Quốc nắm tay em kéo đi, người nhỏ lon ton đi phía sau, người lớn hơn thì miệng vẫn lèm bèm liên tục không ngưng được.

- "Đã không biết làm còn giành"

- "Hên là không sao, lỡ nước sôi nó văng lên mặt em thì sao?"

- "Con gà nó chưa mổ em là may lắm rồi"

- "Ở yên một chỗ dùm anh, không ai mượn em làm gì cả"

- "Ngồi đây chơi với anh đi"

Điền Chính Quốc nói nhiều không khác gì ông già.

- "Anh nói nhiều quá đi, anh chán gần chết chơi gì mà chơi" Trí Mân nghe anh nói muốn nổ não liền khó chịu đáp lại.

- "Anh chán á? Vậy đi kiếm ai đó vui mà chơi, đừng có ở gần anh nữa"

Thôi rồi, anh giận cậu út rồi.

- "Hông! Út nói chơi á, Quốc đừng có nghỉ chơi em mà" Trí Mân mếu mặt trả lời.

- "Nghe anh hỏi, con gà đó em bắt ở đâu?"

- "Em thấy nó đi bộ gần nhà mình nè nên em bắt luôn" Trí Mân ngây thơ trả lời.

- "Rồi, con gà của ông tám gần nhà mình rồi, lát nữa ổng kiếm không ra con gà ổng chửi khỏi ai ngủ luôn"

- "Ghê vậy sao anh?"

- "Ừm!"

- ". . ."

**********

- "Tổ cha đứa nào ăn cắp con gà của tao?! Gà tao nuôi tao không dám làm nó đau mà tụi bây dám bắt con gà của tao!! Trời đánh tụi bây không còn cọng tóc!! Ráng mà ăn cho hết con gà của tao không là mắc nghẹn đó đồ quỷ yêu!! Trời ơi!!!"

Giọng ông Tám hàng xóm vang vọng từ đầu làng xuống tới thôn, tiếng ca thảnh thót như tiếng chim hót đón gọi mùa xuân về, cũng như báo hiệu là sắp tới giờ ăn cơm trưa của mọi nhà.

Mùi cháo gà rồi mùi gỏi gà con Liên mới làm xong thơm ngập nhà, mới ngửi thôi đã nuốt nước miếng ực ực rồi. Đang chuẩn bị bắt mâm để nhập tiệc thì nghe được giọng hát của ông Tám làm cho Trí Mân đứng hình vì bài hát đang đề cập đến con gà.

- "Đó em thấy chưa, ổng đi tìm con gà rồi kìa"

- "Kệ ổng đi, nuôi gà mà thả nhông nhông ngoài đường ai biết nó có chủ hay không"

- "Em nhắm ăn có ngon không khi mà vừa ăn vừa nghe ổng chửi sang sảng như vậy?"

- "Để em"

Không nói không rằng Trí Mân đi te te ra ngoài sân nhắm về hướng nhà ông Tám cất giọng.

- "Ê ông già! Trưa rồi ông không ăn uống, nghỉ ngơi thì cũng phải để cho người khác ăn uống, nghỉ ngơi nữa chớ! Có đâu mà ông chửi um chời lên vậy ai chịu được!" em nghênh mặt với ông Tám hàng xóm nói chuyện không kiêng nể gì ai.

- "Cái đó là chuyện của tụi bây, tao không quan tâm. Tao mất của, tao xót thì tao chửi!! Tao chửi tới khi nào con gà nó chạy về nhà thì tao mới ngưng!! TỔ CHA TỤI BÂY TRẢ CON GÀ CHO TAO"

- "Có con gà làm thấy ghê dị ông già, nuôi gà mà không bỏ nó trong sân nhà, để nó nhông nhông ngoài đường bị bắt mất thì chịu, ông chửi nữa tui báo chánh quyền xuống bắt ông đó ông già!"

Ông Tám nghe Trí Mân nói xong liền tỏ vẻ nghi ngờ.

- "Sao mày biết con gà tao đi ngoài đường? À! Mày bắt con gà của tao phải không? Bớ người ta nó vừa ăn cắp vừa la làng nè bà con ơi!!"

- "Ờ tui bắt nó đó, ai biểu nó đi bộ lắc lắc cái đít trước mặt tui chi, tui ghét tui bắt dìa ăn cho bỏ ghét" Trí Mân thản nhiên trả lời.

- "Mày! Mày con cái nhà ai mà mất dạy vậy hả? Cha má mày đâu?" ông Tám tức đỏ mặt, xì khói lổ tai.

Trí Mân bị chửi nặng lời liền cúi người lụm mấy viên đá dưới chân mình chọi ông Tám hàng xóm.

- "Ông dám hỗn với tui? Ông biết tui là ai không mà dám đòi gặp cha má tui?"

- "ĐỦ RỒI!"

Cuối cùng thì Điền Chính Quốc cũng ra mặt, anh theo dõi từ nãy đến giờ thấy mọi chuyện không lắng xuống mà có chiều hướng tăng dần nên lên tiếng can ngăn.

- "Đây là cậu út, công tử nhà họ Phác ở Sài Thành, em ấy lỡ bắt nhầm con gà của ông thì ngày mai tui kêu tụi nhỏ mua con khác trả lại cho ông"

- "Dạ cậu Quốc" ông Tám nghe xong giật mình không dám lớn tiếng nữa, cúi đầu nhẹ giọng trả lời rồi đi vào trong nhà.

- "Còn em đi vào nhà, ráng mà ăn cho hết con gà đó cho anh, không là anh đá đít em về nhà ba mẹ Phác"

- "ANH!!"

Người đi trước, kẻ dậm chân đùng đùng vẻ mặt khó chịu đi phía sau. Đúng là trên đời này Phác Trí Mân không ngán ai, chỉ ngán mỗi Điền Chính Quốc.

HẾT CHƯƠNG

Cho tui xin 1 cmt và 1 ngôi sao nha 🥹😚

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com