Chap 29
Tan học Jimin bước trở về trên con đường quen thuộc. Suốt quãng đường đầu cậu lúc nào cũng cúi gằm xuống đất, ánh mắt chứa đầy phiền muộn luôn luôn chiếu xuống nền đất lạnh lẽo.
Những lời lẽ cay nghiệt không buông tha cho cậu một giây phút nào. Hôm nay đối với cậu quá đỗi mệt mỏi. Cậu muốn được ở một mình, được khóc, được giãi bày hết tâm sự như Taehyung nói. Nhưng ai là người nghe? Ai là người dỗ dành? Cậu đã làm Taehyung tức giận bỏ đi rồi. Chỉ có mỗi mình Taehyung là người quan tâm cậu, lắng nghe thấu hiểu cậu.
Buồn lắm, nhưng buồn thì làm được gì. Điều đó chỉ khiến bản thân cũng như những người xung quanh cảm thấy phiền hơn thôi nó không mang đến một lợi ích gì hết. Vậy thay vì buồn phiền than thở thì tại sao cậu không cười? Để người ta thấy mình mạnh mẽ mà không yếu đuối. Phải cậu là một người con trai, một đấng nam nhi. Vậy nên cần phải mạnh mẽ.
- Chào mọi người. Mình về rồi này. - Jimin bước vào cửa phòng kí túc xá vẫn như ngày thường tươi cười mà vẫy tay chào.
- ... Mình ra ngoài ăn. - Chen chỉ liếc qua cậu mà âm thầm đi ra ngoài hoàn toàn coi sự xuất hiện của Jimin là vô hình.
- ...Chen! - Zen không kìm được nóng giận đứng lên quát to. - Mày cư xử thế là được à? Mày hứa rằng sẽ không...
- Tao không làm được. - Chen không cho nó nói hết câu mà chặn ngang sau đó lạnh lùng đi khỏi phòng.
Jimin cười bất lực. Trong lòng nổi lên một cơn đau nhói.
'Đồng tính luyến ái' vốn đã bị thế giới này chối bỏ và khinh bỉ. Một con người đơn giản như cậu có bao giờ nghĩ rằng việc bí mật của mình bị bại lộ đâu. Và một người đơn giản như cậu cũng chưa từng nghĩ đến kết cục của việc bị lộ. Yêu không phân biệt giới tính, đẳng cấp mà. Là sách vở đã nói thế, là người đời đã nói thế mà. Tại sao nó lại không như thế? Tại sao chứ? Yêu một người cùng giới là trọng tội à? Là một căn bệnh, tệ nạn xã hội cần tránh xa à?
- Zen cậu ăn chưa? - khóe mắt nóng quá rồi nhưng cậu vẫn cố gắng không cho nó tuôn ra. Vẫn cố gắng ngẩng đầu nở nụ cười như ngày thường hỏi người bạn cùng phòng.
- Mình không nuốt được. Jimin cậu ổn chứ? - Zen bước tới, giọng nói trầm ấm vang lên, bàn tay của cậu ấy chạm nhẹ lên bờ vai gầy của Jimin.
Tiếp xúc này nhẹ nhàng chả thấm vào đâu nhưng nó lại khiến tim Jimin bớt đau hơn.
- Mình không sao. Sẽ qua thôi mà. Mình ổn. - Jimin một lần nữa lại cười.
Zen đau lòng nhìn cậu cười, nụ cười có vui vẻ không? Nụ cười ấy Zen nhìn ra sự bi thương trong đó.
- Cậu không ăn sao? Vậy không tốt cho sức khỏe đâu. Cậu nên ăn đi.
- Còn cậu? Không ăn sao?
- À...mình ăn rồi. Vẫn no lắm nè. Cậu thấy không? - Jimin hồn nhiên dùng tay vỗ vào bụng mình để nó kêu to chứng minh rằng mình đã ăn no nhưng thực chất trong đó đã có gì từ sáng tới giờ đâu. Rỗng tếch.
- Vậy sao?
- Phải. Vậy cậu nên đi ăn đi nhé. Mình lên giường học đây. - Jimin nói xong trèo lên giường lúc đi qua không khỏi liếc qua giường của hắn.
Lén lút buông một tiếng thở dài sau đó lên trên giường trùm kín chăn.
Cả đêm hôm đó cả Chen và Taehyung đều không trở về phòng. Căn phòng mới ngày trước nhộn nhịp đầy tiếng cười nay lại quá lạnh lẽo.
Từng nhịp thở, tiếng động nhỏ nhất như tiếng đồng hồ kêu tích tắc từng giây trôi qua cậu cũng nghe thấy rõ.
Thật lạnh lẽo.
Cố trấn an bản thân ép mình phải ngủ với hy vọng ngày mai sẽ tốt hơn. Cứ thế...cứ thế đến khi sự mệt mỏi kéo đến khiến mi mắt của cậu nặng xuống Jimin mới dãn hai hàng lông mày mà hoàn toàn thả lỏng cơ thể để yên giấc.
Một đêm bình yên trôi qua thật nhanh. Tưởng mới chợp mắt được vài phút trời đã sáng.
Trời hôm nay lạnh đến bất thường, cậu tỉnh dậy trong tâm trạng mệt mỏi, trong phòng lạnh quá có mỗi mình cậu. Jimin ngồi dậy với mái tóc rối xù. Như ngày thường chuẩn bị sách vở và chỉnh chu bề ngoài để đi tới trường.
Vẫn con đường ấy nhưng sao hôm nay lại dài như thế? Cậu mới không đi cùng bạn của mình mới một ngày sao tựa như mấy năm thế.
Xung quanh vẫn là những lời xì xào quen thuộc, vẫn là chửi cậu vẫn rủa cậu. Quá mệt mỏi rồi. Jimin cũng chẳng còn tâm trí mà để trong đầu.
Đến lớp mới phát hiện bàn của mình biến mất.
- Bàn đâu rồi? - Jimin nhìn xung quanh lớp để tìm. Chạy đến chỗ của mình quay đi quay lại miệng tự hỏi. Thì ngay lúc đó một đám học sinh nữ đứng trước mặt cậu khoanh tay mà chảnh chọe cất giọng.
- Mày là Jimin này. Là thằng đồng tính yêu thầm Jungkook này.
Đó là con gái của một chính trị gia. Ả có mái tóc xoăn sóng nhuộm vàng kim, làn da trắng với đôi môi đỏ căng mọng, đôi mắt tinh xảo, sắc bén.
- ...
- Mày đang tự hỏi bàn mày đâu đúng không?
- ...Phải. - e dè lắm Jimin mới trả lời.
Ả bước tới túm tóc cậu giật ngược về phía sau, tiếp dùng tay còn lại vỗ nhẹ lên khuôn mặt tròn gầy đến thảm thương của cậu mà phả hơi vào.
- Để tao nói mày nghe. Loại như mày không xứng đáng để đứng cùng với bọn tao. Hạ đẳng, đồng tính, quá dơ bẩn. Chậc! Bàn học của mày à... - nói đến đây ả kéo tóc cậu đập mạnh vào cửa kính khiến trán Jimin trực tiếp đập vào kính lạnh, cái đau buốt lên tận đại não nhưng không rời khỏi tấm kinh thủy tinh lạnh ngắt ra được vì ả ta dùng một tay ghì chặt mặt cậu dính vào tấm kính. - Nhìn xem. Bàn của mày kìa.
Jimin khó nhọc hướng mắt về phía dưới. Đồng tử dãn lớn. Kia là bàn của cậu. Nó bị đập thành nhiều mảnh, bị ném trứng, mắm, nước bẩn. Thế này có phải là quá không?
- Mày nên sớm cuốn xéo ra khỏi đây đi. Vì mày mà môi trường ở đây ô nhiễm quá rồi đấy Park Jimin.
Tay ả đó đã buông lũ người xung quanh cũng chửi rủa xong nhưng Jimin vẫn đứng đấy, ánh mắt tuyệt vọng nhìn vào đống đổ nát dưới sân trường. Giờ thì cậu biết tuyệt vọng vó vị như thế nào rồi.
- Jimin. Hiệu trưởng gọi mày xuống kìa. - nam sinh đập vào đầu cậu một cái rồi hướng ánh mắt về phía cửa ra vào của lớp.
Im lặng bước ra ngoài phía sau là những câu nói thì thầm như những con dao lạnh cứa nát tâm can của cậu.
- Nghỉ học thôi.
- Gần cả trường kiến nghị còn gì.
- Loại nó ở lại chỉ dơ danh trường.
- Tởm. Cút lẹ cho môi trường trong sạch.
Có lẽ chính cậu cũng đã biết rằng chuyện cậu phải rời trường là sớm muộn gì cũng đến. Vậy nên Jimin đã chuẩn bị tinh thần chấp nhận rồi.
*Cộc cộc*
- Vào đi.
- Em chào thầy.
- Jimin đó à. Em ngồi đi. - thầy hiệu trưởng nhìn thấy Jimin thì lập tức đứng dậy hướng tay về phía chiếc ghế so-pha.
- Dạ em đứng cũng được ạ.
- Vậy sao? Ừm được rồi. Em biết thầy gọi em chứ?
Sao lại không biết chứ? Chuyện của cậu tổn hại nhiều như thế nào mà.
- Hưm....thầy cũng đoán là em biết. - nói rồi hiệu trưởng đem một tờ giấy về phía trước mặt cậu. - Đây là giấy kiến nghị của học sinh toàn trường về việc bắt em phải nghỉ học.
Jimin cầm lấy tờ giấy khóe miệng khẽ giật vài lần sau đó lại trầm lắng trả lại thầy.
- Dạ.
- Jimin à, thầy thực sự không muốn mất đi một học sinh tuyệt vời như em. Một năm qua em đã làm thành tích càng nâng cao nhờ kết quả học tập của em. Thật đáng buồn nếu mất đi một nhân tài như em.
- Dạ.
- Nhưng đây là ý kiến của toàn bộ học sinh trong trường nên.... - nói đến đây giọng thầy hơi dừng.
" Tao không làm được"
"Loại nó ở lại chỉ dơ danh trường"
"Tởm"
" Mày nên sớm cuốn xéo ra khỏi đây đi. Vì mày mà môi trường ở đây ô nhiễm quá rồi đấy Park Jimin"
"Mày không cùng đẳng cấp với bọn tao. Hạ đẳng, đồng tính, ghê tởm"
Những câu nói trong thời khắc này như lũ tràn ra khiến cậu xảm thấy mình như một tội đồ, một chất thải đáng bị xử lý.
Không để hiệu trưởng tiếp tục cậu ngẩng cao đầu nhìn thẳng cào mắt người đàn ông phía trước nở ra một nụ cười tươi nhất từ trước đến giờ.
- Em hiểu mà thầy. Cảm ơn thầy cũng như nhà trường đã dạy cho em thêm nhiều kiến thức. Em bằng lòng, em chấp nhận bị cho nghỉ học. Có lẽ em ở lại sẽ làm dơ danh trường thật. Thầy đừng lo. Em sẽ chính tay viết đơn nghỉ học và dọn ra khỏi trường trong hôm nay. Một lần nữa thật sự cám ơn thầy và nhà trường nhiều ạ. - Jimin dứt khoát cúi đầu chín mươi độ chào người phía trước. Đã là hình ảnh cuối thì cũng nên để lại cho họ là hình ảnh đẹp.
Xoay người bước đi. Ai hiểu được tâm cậu lúc này? Từng bước như muốn xé tan cơ thể. Dù sao đã chuẩn bị tinh thần trước rồi mà tại sao vẫn khó khăn như thế chứ?
Ngôi trường mà cậu mong ước, dốc hết toàn book sức lực và tâm huyết để có thể được vào. Vậy mà bây giờ lại cũng chính tay cậu một cước đạp đổ hết. Xem ra sau này cuộc sống của Jimin sẽ không còn như cậu nghĩ nữa.
=====================
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com