Chap 43
Men rượu nồng vẫn còn trong người kèm theo sự phẫn nộ mà người bố của hắn ban tặng khiến toàn thân Jungkook trở nên nóng bức, hai tay nắm chặt vô-lăng nổi lên những đường gân xanh đầy nam tính. Đôi mắt hắn đỏ ngàu, căm giận nhìn về phía trước.
Trong màn đêm tối với những âm thanh hỗn loạn của loại âm nhạc ầm ĩ của nhạc điện tử. Những cô gái với vòng một quyến rũ vừa nhìn hắn vừa cười e thẹn.
Hắn một mình cô độc ngồi quầy rượu một ly hai ly ba ly cứ thế những ly rượu có độ cồn cao chui tọt vào cổ họng hắn mà không chừa một giọt. Thật kì lạ rằng càng uống Jungkook lại càng cảm thấy cơ thể căng cứng vì tức giận. Càng uống càng tỉnh. Những kí ức đẹp mà hắn chôn sâu vào trong tâm trí nay lại vì việc này mà nổi lên như lũ. Điều này không khiến hắn cảm thấy không hạnh phúc như những lần trước hắn nghĩ tới mà thay vào đó là sự thù ghét, kinh tởm, muốn phá hủy hoàn toàn những mảng kí ức ấy.
Jungkook đau khổ đưa hai tay lên che mắt lại gục mặt xuống bàn, hai hàm răng cắn chặt vào nhau. Bờ vai rộng khẽ rung lên.
Hắn khóc.
Khóc điên cuồng. Nhưng lại không thể hét lên.
Trong cái không khí ồn ào này lại có hình bóng của một chàng trai cô đơn mượn men rượu xả bực dọc ra ngoài.
Đến bây giờ đã là quá nửa đêm Jungkook một thân khật khưỡng, từng bước chân lệch lạc đi vào trong nhà. Thật may rằng trời quá đêm đường cũng ít người nên Jungkook phóng trên đường vắng không xảy ra bất cứ chuyện xấu gì.
Tuy trời về đêm nhiệt độ trở lạnh nhưng Jimin vẫn đứng cạnh cánh cửa lớn đôi mắt đầy lo lắng ngóng ra bên ngoài mảng đêm tối kia trông ngóng hắn.
Jungkook vừa bước vào cửa đã nhìn thấy hình dáng bé của cậu đang co ro cúm dúm vì lạnh bên ngoài chỉ chờ hắn trở về.
Cơ thể đung đưa, ánh mắt lờ đờ của một tên say rượu nhưng tâm hắn vẫn tỉnh.
- Jungkook...a...Anh đã về. - sực nhớ hắn đã dặn cậu không được gọi tên hắn. Vừa mở miệng thốt lên tên hắn Jimin nhanh chóng đưa tay lên miệng che lại rồi lại sợ hãi vì sợ hắn nghe thấy mình vừa gọi tên hắn từ từ buông tay xuống, ánh mắt có phần dè chừng.
Jungkook bỏ mặc lời cậu nói hung hăng bước tới dùng lực dồn vào tay đẩy cậu vào trong. Tấm lưng nhỏ trực tiếp đập vào nền đá lạnh lẽo.
Cảnh này thực sự rất quen.
Jimin nghĩ rằng là do hắn quá ghét bản thân cậu nên đêm nay có lẽ sẽ phải chịu đánh rồi. Jungkook từ khi bộc lộ bản chất thì đều vô lí đến đánh cậu, chửi cậu, ghẻ lạnh.
Đôi mắt sợ hãi nhắm chặt, hàm răng trắng cắn lại với nhau sẵn sàng chịu đựng điều sắp tới.
Chờ mãi chưa thấy điều gì đau đớn xảy ra Jimin rụt rè mở mắt.
Ngay khắc cậu mở mắt Jungkook cúi người đưa môi cậu chiếm lấy. Chiếc lưỡi của hắn như con rắn độc mềm dẻo uốn lượn khuấy đảo khoan miệng của Jimin. Hơi cồn của rượu sộc lên đại não khiến cậu cảm thấy vô cùng khó chịu. Chỉ là hơi rượu cũng khiến đầu óc Jimin trở nên mơ hồ đến quái đản.
Hai tay yếu ớt chống đỡ trước bờ ngực rắn chắc của Jungkook dùng toàn bộ sức lực đẩy hắn ra. Nhưng....không những không đẩy ra được Jimin còn bị Jungkook một tay nắm trọn hai cổ tay gầy yếu xanh xao nhấn lên quá đầu ép cậu chìm sâu hơn vào nụ hôn đầy mê mị này.
Kể cả thấy hô hấp của cậu thực sự khó khăn hắn vẫn chưa buông. Đôi môi sưng tấy với dòng dịch trong suốt chảy dài từ khoé miệng vẽ lên một sợi chỉ long lanh. Oxi trong buồng phổi của Jimin gần bị hắn hút hết rồi Jungkook mới buông.
Tại sao hắn hôn người khác đến suýt giết người khác mà gương mặt vẫn không thay đổi, ánh mắt vẫn vậy. Một mảng lạnh lẽo vô cùng.
Đang lấy lại oxi thì từ bên trong cách đó một lớp áo thun mỏng Jimin cảm nhận được thứ gì đó lành lạnh chạm vào da thịt bản thân.
Cậu giật mình vùng vẫy hai cánh tay bị kìm chặt trên đầu, ánh mắt tràn ngập sợ hãi nhìn hắn khẩn cầu.
- Jungkook đừng mà....
Hắn mặc kệ lời cậu cầu xin luồn tay đưa những ngón tay dài mát lạnh an nhàn xoa bóp hai hạt đậu nhỏ hồng trên khuôn ngực non nớt của Jimin. Một tay vén chiếc áo thun lên quá ngực đưa chiếc lưỡi xấu xa đánh xung quanh núm vú lại thích thú ngậm mút hưởng thụ mà không hề để tâm cậu vùng vẫy như một con cá mắc lưới cầu mong được thả trở về với biển xanh. Những âm thanh van cầu của cậu chỉ như liều thuốc kích khiến bản thân hắn càng hưng phấn.
- Làm ơn....Dừng lại đi. Không muốn...thực sự không muốn. - Jimin lúc này mặt mũi lem nhem, đôi mắt đầy nước cầu xin hắn đến khản giọng.
Hắn bất ngờ ngưng chọc ghẹo hai hạt đậu của cậu.
Jungkook đưa mặt tới sát mặt cậu phả. hơi lên. Mùi rượu vẫn nồng phả lên mặt Jimin làm cậu hơi cau mày.
- Jimin. Từ khi cậu bước vào căn nhà này. Cả tâm hồn lẫn thể xác này đã đều thuộc quyền sở hữu của tôi. Jimin ngoan bây giờ cậu đã là của tôi vậy hãy gọi tôi một tiếng Chủ Nhân đi nào.
Hắn thì thầm bên tai cậu bằng cái chất giọng khản trầm đầy nam tính. Hơi nóng phả vào màng nhĩ kèm theo những lời nói đầy ẩn ý khiến cơ thể cậu không tự chủ được mà run lên từng hồi.
Hai răng cắn chặt. Cậu không thể nói. Có cố thì cậu cũng không thể ép bản thân gọi hắn là Chủ Nhân được.
Jungkook có tật xấu rằng hắn không bao giờ đủ kiên nhẫn để chờ một việc gì đó. Việc chờ đợi với hắn là thứ thuốc cấm kị.
Một cái tát vung lên và đáp xuống một bên má của Jimin. Nơi bị tát đỏ ửng lên và bắt đầu sưng. Cái tát hắn cho cậu mạnh tới mức khiến cả khuôn mặt Jimin lật sang một bên, hình ảnh trước mắt trở nên mơ hồ.
- Còn để tôi chờ? Xem ra Jimin cậu muốn ngược hơn là ôn nhu thì phải. Được! Jungkook tôi cho cậu toại nguyện. - Jungkook thô bạo nắm lấy mái tóc vàng rối xù của cậu kéo về phía sau tiếp tục nói. - Ngoan. Gọi một tiếng Chủ Nhân đi rồi tôi sẽ không bạc đãi cậu.
- Chủ....Chủ Nhân....
Ừ thì cho dù cậu có không muốn thì hiện tại kẻ cầm cán dao vẫn là hắn và cậu hiện tại chỉ là con mồi nằm trên tầm ngắm của hắn. Không nghe theo cũng chết mà nghe theo cũng chết. Chỉ là cách thức chết khác nhau thôi....có lẽ thế.
Nghe thấy thứ mình muốn nghe Jungkook buông tóc cậu ra đứng dậy trên môi nhếch lên một vệt cười thỏa mãn nhìn Jimin nằm dưới sàn nhà áo bị kéo quá ngực, hai điểm hồng trước ngực bị hắn hành hạ đến sưng tấy còn để lại dấu hôn trên đó.
Cậu lồm cồm, vất vả mãi mới có thể ngồi dậy chỉnh lại quần áo. Cứ ngỡ hắn tha cho cậu để cậu trở về phòng rồi ai ngờ được hắn lại chờ lúc Jimin cúi đầu bắt đầu bước đi thô bạo túm lấy cổ áo phía sau lôi cậu như một con cún.
- Ngoan lắm. Jimin cậu đúng là một con mèo biết nghe lời. Đêm nay chủ nhân cậu sẽ thưởng cho cậu một đêm thật khó quên. À không .... mà từ giờ đây sẽ là công việc của cậu. Thật thú vị.
Tấm lưng nhỏ bị hắn kéo đập vào từng bậc cầu thang một khiến Jimin đau đến phát khóc nhưng lại không dám khóc.
Vào phòng hắn. Jungkook ném cậu lên giường.
Jimin vừa được nằm lên giường liền như bị giật điện ngồi ngay dậy theo bản năng chạy đến góc giường co chân nhìn hắn sợ hãi. Hai tay túm chặt cổ áo liên tục lắc đầu.
Jungkook lúc này đã thoát y xong. Cánh tay đầy gân và cơ bắp vươn tới túm lấy chân cậu kéo về phía mình.
Jimin cố gắng dùng tay túm chặt lấy cột giường liên tục lắc đầu van xin hắn.
- Không Đừng mà Jungkook. Tha....tha cho em đi. Làm ơn. Không muốn!....Không muốn!.....hức hức.... em sai rồi. Em sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa. Làm ơn....đừng làm thế mà.
===================
:))))) cái này....tôi cảnh cáo là có vẻ truyện khá là nhiều H đó. À và máu chó nữa. Vậy nên thím nào không chịu được yêu cầu nhấn back :v không chịu được lại đổ do ta vô tình không nhắc được.
Vậy nhé Hóng Chap sau có H :3. Còi đi đêyyyyy
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com