2. Duyên số
Editor: ahn2013
----------
"Hoàng thượng, sao người cứ ngơ ngác mãi thế ? Vết thương lại tái phát sao ? Để thần bôi dược cho người." Trịnh Hạo Thạc sau khi xử lí công vụ trở về thì thấy người kia đang thơ thẫn bên cửa sổ. Y liền nghĩ rằng vết thương trên tay hắn lại đau, lo lắng cất giọng hỏi han.
"Đệ không sao, đã bảo huynh đừng có suốt ngày gọi Hoàng thượng rồi kia mà. Chúng ta xa cách đến vậy ?" Điền Chính Quốc nhíu mày, giọng xem ra có vẻ không vui. Vị ca ca này của hắn từ lúc hắn vừa lên ba đã cùng nhau nô đùa, lớn hơn một chút thì cùng nhau đấu võ, đọ văn. Vậy mà từ khi hắn đăng cơ, theo địa vị luôn miệng gọi hắn Hoàng thượng. Bất quá, hắn lại không coi trọng thứ lễ nghi phức tạp kia, đã căn dặn nhiều lần mỗi lúc chỉ có hai người cứ xưng hô thoải mái như trước. Ấy vậy mà đôi lúc Hạo Thạc vẫn cứng đầu, xưng hô thứ bậc với hắn. Bây giờ đến khi cả hai cải trang thường dân rồi vẫn cứ quen miệng gọi hắn bằng hai từ xa cách kia, làm như thế rất dễ bị bại lộ thân phận.
Trịnh Hạo Thạc thở dài, biết Điền Chính Quốc không vui liền lên tiếng xoa dịu, "Được rồi, đệ đói chưa, ta đi gọi chuẩn bị vãn thiện*(1) ?"
*(1) Vãn thiện : bữa tối
"Hạo Thạc huynh, đệ muốn ăn bánh hoa quế." Điền Chính Quốc cất lời, giọng điệu cũng trở nên mềm mỏng hơn.
"Được, dùng xong vãn thiện ta gọi người mang lên cho đệ."Trịnh Hạo Thạc khẽ cười, quay lưng ra ngoài đi chuẩn bị.
Người kia đi rồi, Điền Chính Quốc vẫn tiếp tục một mình ngồi ngẫn ngơ bên cửa sổ. Hắn chính là đang nhớ đến vị thầy lang đã cứu mình lần trước. Đã ba ngày kể từ khi hắn gặp thích khách. Hắn và Trịnh Hạo Thạc sau đó liền nhanh chóng tìm khách điếm*(2) nghỉ ngơi ít hôm tiện dưỡng thương. Nhưng suy cho cùng cũng chỉ là vết thương nhỏ, sao có thể làm khó được người luyện võ như hắn. Điền Chính Quốc chính là không quan tâm đến vết thương của bản thân, trong đầu hắn lúc này chỉ toàn là hình ảnh người nam tử đã cứu mình hôm đó. Lần đầu gặp Phác Chí Mẫn đến tận bây giờ, hắn vẫn không tài nào quên được hình bóng cậu. Tuy là nam tử nhưng Phác Chí Mẫn lại có khuôn mặt thanh thoát, nhìn một lần lại muốn nhìn mãi. Hai gò má còn hơi ửng hồng, tô điểm thêm cánh môi anh đào đầy đặn, mỗi câu từ phát ra đều nhỏ nhẹ, giọng nói trong như nước, khiến cho hắn khi đó nhìn đến ngây ngất, quên mất cả chính mình đang bị thương.
*(2) Khách điếm : nhà trọ, nhà nghỉ,...
Không những thế, phong thái lúc trị thương cho hắn cũng rất hút mắt, khi đó cậu nhỏ giọng bảo hắn đừng sợ, như đang dỗ một đứa trẻ khiến tim hắn mềm nhũn không cất được lời nào, cứ mặc cho người nọ chữa trị còn bản thân thì nhìn đến quên cả chớp mắt. Bây giờ Điền Chính Quốc hắn lại ngồi đây, nghĩ lại xem bản thân lúc ấy có phải chỉ lo ngắm khuôn mặt xinh đẹp kia đến hoá ngốc rồi không, mà khi người ta đi khuất dạng rồi mới tỉnh ra, trách bản thân vì sao lúc đó không giữ người ở lại. Mời cậu làm Thái y đi theo chăm sóc mình hay gì cũng được, miễn là được kề cận. Ngày ngày đi ra đi vào tìm cớ gặp mặt cho đỡ nhung nhớ. Không những vậy, lại còn có thể phát triển tình cảm, rồi rước người ta vào hậu cung sủng ái đến tận trời. Nghĩ tới đây, Điền Chính Quốc hắn lại cười đến đắc ý, xong cũng mau chóng thở dài.
Sủng ái gì chứ ? Ngoài tên Phác Chí Mẫn và cái danh thầy thuốc kia ra, chuyện gì về người nọ đều không biết. Vậy mà lại mơ mộng tình ái, đến cả ngày gặp lại còn là hão huyền. Nghĩ tới đây, Điền Chính Quốc tự đánh đầu mình một cái. Hắn ngồi trên ngai vàng bao năm qua mỗi đường đi nước bước đều chu toàn cẩn thận. Việc gì có lợi hay bất lợi hắn luôn cân nhắc kĩ càng. Thế mà bây giờ hắn lại trách sao mình ngu ngốc để mất đi vị quý nhân kia, đúng là thập phần đáng trách.
"Chính Quốc mau dùng bữa đi, đừng thẫn thờ nữa." Suy nghĩ của hắn bị đánh gãy bởi tiếng gọi của Trịnh Hạo Thạc. Thấy tiểu nhị đang dọn thức ăn lên liền đứng dậy ngồi vào bàn dùng bữa.
"Hạo Thạc huynh, đệ tính sẽ đi thăm dò them bên phía Tây và Nam nữa xem sao. Sau đó mới quay trở về kinh thành. Huynh thấy thế nào ?" Điền Chính Quốc cất tiếng, gắp một miếng tạc kê*(3) đưa lên miệng.
*(3) Tạc kê : gà chiên
"Huynh thấy thôi thì cứ trở về vẫn hơn. Đệ bị thương thế này, vẫn còn muốn tiếp tục đi ?" Trịnh Hạo Thạc gắp thêm thức ăn vào bát Điền Chính Quốc. Dù gì những chuyện này đều không quan trọng bằng sức khoẻ và an nguy của Điền Chính Quốc, Trịnh Hạo Thạc đã suy nghĩ đến vấn đề này nhiều ngày, vẫn là cảm thấy nên quay về.
"Đệ đã không còn vấn đề gì nữa rồi, nếu quay về thì bá tánh biết làm sao đây ?" Điền Chính Quốc lắc đầu tỏ ý không sao. Hắn hiểu Trịnh Hạo Thạc là lo cho hắn, nhưng hắn là nam tử đứng đầu một nước, mấy vết thương này không là gì cả, chỉ có người trước mặt cứ mãi coi hắn là một đứa trẻ lon ton chạy theo sau các ca ca của mình, thành ra toàn lo lắng quá mà thôi.
"Đệ thật là... ta đã nói những việc này đệ không cần đích thân xử lí. Cứ phân phó cho các đại thần trong triều. Hà cớ gì phải tốn nhiều sức lực như vậy ?"
"Huynh biết là bây giờ đệ vẫn chưa hoàn toàn tín nhiệm một ai cả mà. Phân phó cho bọn họ có khi còn chẳng giải quyết được gì, thôi thì cứ để đệ tự mình ra tay." Điền Chính Quốc nhíu mày. Tuy đã đăng cơ được nhiều năm nhưng do tuổi đời còn quá trẻ nên việc bình định triều đình vẫn chưa được giải quyết tận gốc. Lần này đi thám thính là do Điền Chính Quốc hắn muốn bài trừ thuế cho bá tánh, cải tiến đời sống khổ cực bấy lâu mà họ phải chịu đựng. Phân phó cho những tên ấy chỉ tốn cho bá tánh thêm khổ cực chứ chả được tích sự gì.
"Thôi được, ta sẽ cùng đệ đi. Nhưng nếu lại có gì bất trắc, đệ phải cùng ta lập tức quay về có biết chưa ?" Trịnh Hạo Thạc hết cách, đành thoả hiệp.
"Được, ngày mai chúng ta tiếp tục lên đường."
----------
Rạng sáng hôm sau, khi mặt trời còn chưa ló dạng. Điền Chính Quốc và Trịnh Hạo Thạc đã trả phòng, mang theo một ít lương khô, sau đó cứ hướng phía Nam mà đi . Đi được gần nữa ngày liền phát hiện ra một ngôi làng nhỏ nằm khuất sau núi. Sau khi thăm dò, liền biết được bá tánh nơi đây phải chịu áp bức, hằng năm đều phải đóng rất nhiều loại thuế. Sau một hồi tìm hiểu, biết được người cai trị nơi này lại là một tên tham quan, đề ra nhiều thứ thuế vô lý bắt dân làng cống nạp. Điền Chính Quốc và Trịnh Hạo Thạc quyết định tìm đến một tửu quán bên đường ngồi nghỉ chân. Trước mắt hai người cần ghi lại một số thứ để tiện đường về sau xử trí. Trong khi chờ đợi Trịnh Hạo Thạc, Điền Chính Quốc ngó nghiêng xung quanh, bỗng nhận ra chiếc tay nải và dáng người quen thuộc hôm ấy. Hắn liền không suy nghĩ đứng bật dậy chạy lại phía đó.
"Phác Chí Mẫn tiên sinh, có phải là ngươi không ?" Giọng điệu vui mừng của Điền Chính Quốc vang lên khiến người bị gọi giật mình xoay người, cậu nhìn khuôn mặt hắn một lúc, nhất thời không nhớ ra là ai.
"Ngươi là...?" Phác Chí Mẫn nhíu mày nhìn người trước mắt.
"Ngươi không nhớ sao ? Trước kia ta bị mũi tên bắn trúng, ngươi đã cứu ta. Lúc đó ngươi đi nhanh quá, ta còn chưa kịp báo đáp."
"A! Ra là ngươi sao ? Không cần báo đáp, việc nên làm thôi." Phác Chí Mẫn nói rồi liền cười nhẹ một cái làm hai gò má ửng hồng nâng lên, đôi mắt híp lại như một vầng trăng khuyết. Cậu cũng không đợi người kia nói gì liền toan bước đi.
Lần này Điền Chính Quốc không bỏ lỡ cơ hội nữa, lập tức kéo tay người kia, "Ngươi không vội chứ ? Nếu không thì cùng ta ra tửu quán kia ngồi một chút. Ta muốn mời ngươi ăn một bữa. Đây là lòng thành của ta mong ngươi đừng từ chối."
Phác Chí Mẫn cậu chính không thích nói chuyện ơn nghĩa, nhưng thấy không có lý do nào để từ chối người trước mặt nữa thì đành gật đầu đồng ý. Điền Chính Quốc nhận được cái gật đầu của Phác Chí Mẫn liền vui mừng không thôi, tay hắn nắm lấy tay cậu từ nãy đến giờ vẫn chưa chịu buông, trực tiếp kéo về phía Trịnh Hạo Thạc đang ngồi đợi.
"Phác Chí Mẫn tiên sinh, lại gặp được ngươi rồi, lần trước cũng nhờ ngươi cứu mạng đệ đệ ta, đa tạ ngươi." Trịnh Hạo Thạc nhìn thấy cậu cũng vui mừng đứng dậy chào hỏi.
"A đừng khách sáo, chuyện nên làm thôi." Phác Chí Mẫn ngại ngùng xua tay.
Điền Chính Quốc kéo người kia ngồi xuống cạnh mình, bắt chuyện "Ta và ngươi đúng thật rất có duyên, cứ tưởng sẽ không có ngày tái ngộ, bây giờ có thể gặp lại nhau. Ngươi là người ở đây sao ?" Điền Chính Quốc hắn cứ ngỡ là sẽ không thể gặp lại được người này nữa, nhưng quả thật là hai người rất có duyên, quyết định đi về phía Nam của hắn quả là sáng suốt. Điền Chính Quốc hắn còn nghĩ nếu ông trời không để hắn gặp lại người này thì hắn sẽ đích thân tự đi tìm bằng được, quyết không từ bỏ.
"Không có, ta đi ngao du khắp nơi để chẩn bệnh, thấy nơi này bá tánh nghèo khổ, người bệnh không ai chăm nom nên ta ở lại một thời gian." Phác Chí Mẫn cười đáp, không ngại nói ra lý tưởng của bản thân cho hai nam tử trước mặt.
"Ra vậy, ngươi đúng là nghĩa hiệp thật đó." Trịnh Hạo Thạc ngưỡng mộ lên tiếng. Điền Chính Quốc kế bên cũng bất giác mỉm cười, không ngờ cậu vừa có vẻ ngoài thanh tú lại còn có tấm lòng nhân hậu như vậy. Một thân nam nhân nhỏ bé lại không ngại gian nan đi khắp nơi chẩn bệnh cho bá tánh nghèo.
"A... Vậy hai ngươi đến đây làm gì thế ?" Phác Chí Mẫn tò mò hỏi. Lần trước gặp được hai vị này là ở phía Đông, cách nơi này khá xa. Bây giờ lại lần nữa gặp lại ở đây, không phải cũng đi ngao du khắp nơi như cậu chứ ?
"À thì... bọn ta cũng giống ngươi thôi, là đi ngao du giúp đỡ bá tánh nghèo." Trịnh Hạo Thạc ấp úng mở miệng, không thể lên tiếng thừa nhận thân phận thật sự của cả hai.
Bất quá Phác Chí Mẫn cậu còn muốn hỏi thêm một chút liền bị tiểu nhị bước lên hỏi muốn dùng gì.
"Phác tiên sinh, ngươi muốn dùng gì cứ gọi thoải mái. Hôm nay ta mời." Điền Chính Quốc bên cạnh nhiệt tình.
"Gọi ta là Chí Mẫn được rồi." Phác Chí Mẫn xua tay "Cho ta bát diện điều*(4) đi, đa tạ."
*(4) Diện điều : mì
"Được, rất nhanh liền có." Tiểu nhị kia gật đầu, nhanh chóng quay đi chuẩn bị.
"A...? Hai ngươi không ăn sao ?" Phác Chí Mẫn thấy hai người kế bên mình không gọi gì thì thắc mắc.
"Bọn ta ăn rồi, đang ngồi uống trà thôi." Trịnh Hạo Thạc xua tay, tỏ ý đừng chú ý tới mình. Sau đó liền cầm chén trà lên nhấp một ngụm.
"À vậy sao. Nói mới nhớ, ta vẫn chưa biết danh tính của hai ngươi." Tuy mới gặp nhau nhưng Phác Chí Mẫn nom nhận ra hai người trước mặt cũng không có ý xấu. Vậy thì cậu cũng hỏi han một chút, có thể tiện cho việc xưng hô sau này.
"Ta là Điền Chính Quốc, còn đây là ca ca của ta - Trịnh Hạo Thạc." Điền Chính Quốc nhanh chóng trả lời, nhưng ngoài tên ra cũng không nói gì nhiều về thân phận. Ba người họ rất nhanh liền thân thiết, nói chuyện không ngơi nghỉ. Trịnh Hạo Thạc và Điền Chính Quốc vừa ngồi nghe Phác Chí Mẫn kể chuyện hành trình của mình, vừa đợi người kia ăn. Trịnh Hạo Thạc lâu lâu chỉ bồi vài câu, còn lại chủ yếu là tiếng nói cười của hai người còn lại. Cả ba trò chuyện một hồi liền biết được Phác Chí Mẫn ở một khách điếm nhỏ cách đây không xa. Tuy nhìn bên ngoài hơi cũ nhưng do muốn giúp đỡ chủ nơi này là cặp phu thê lớn tuổi nên quyết định nghỉ lại. Thấy vậy, Điền Chính Quốc liền rất nhanh hưởng ứng, muốn Phác Chí Mẫn dẫn mình đến khách điếm kia. Ba người sau khi nói xong cũng đứng lên trả tiền rồi tiến về hướng khách điếm kia, Điền Chính Quốc và Phác Chí Mẫn đi trước rôm rả nói chuyện. Trịnh Hạo Thạc phía sau cũng không đuổi theo tham gia với hai người kia, chỉ đưa mắt nhìn về phía đệ đệ của mình cái nhìn đầy suy ngẫm.
Nguồn *(3) Blog Hậu tam cung - 后三宫
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com