Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

rescue

Đã ba ngày kể từ khi Taehyung có thêm một người cha. Nó vẫn đều đặn mỗi ngày đến trường, xem tivi, uống sữa dâu và đi ngủ.

Người cha giàu có không hề ghé thăm lần nào nữa, Jimin nói với nó là cuối tuần "Jeon đại gia" sẽ đến.

Tae Tae thật ra cũng không quan tâm lắm, nó chưa thân mật với cha mới ngày nào, lại còn lần trước thấy người cha này được bà cô hung dữ bám theo, Tae Tae lo lắng mình sẽ có mẹ kế sớm thôi.

Hôm nay hai bố con dậy rất sớm, đi đúng chuyến xe, có vẻ khá nhàn nhã tình tang.

- Bố này, Jeon đại gia giàu như vậy, còn đẹp trai nữa, biết đâu sau này lại có thêm vợ con. Hay là trước đó con nên xin Jeon đại gia thiệt nhiều thiệt nhiều tiền sau đó đưa cho bố. Để sau này Jeon đại gia có con mới thì cũng không lo bị lạnh nhạt bố nhỉ?

Jimin bất lực trước điệu bộ trầm ngâm suy tính của thằng bé. Lại bắt chước nhân vật trong phim truyền hình 6 giờ tối rồi.

- Jeon đại gia là ai?

- Chính là người cha mới đó.

- Gọi như vậy không sợ bị người cha đó của con nghe thấy sao?

- Sao nghe được chứ, con chỉ nói với bố thôi. Bố đừng có nói ra đấy, cha mới trông đáng sợ quá.

- Taehyungie cũng biết sợ à?

- Biết chứ... ơ, đại ma...anh Suga?

Trước cổng trường, có một thằng bé đang xách cặp đứng. Là bạn của Cún nhỏ sao?

Nghe giọng của Taehyung, Suga bất giác quay đầu, trên mặt rõ ràng là có ý vui nhưng sau đó làm bộ lơ đãng gãy đầu.

- Anh đợi Tae à? Mình đâu có chung lớp.

- Ai nói? Anh chỉ đứng chơi xíu thôi.

Mặt Taehyung hơi bĩu ra. Không phải đợi nó à? Chơi cái gì ở đây chứ? Đại ma vương đúng là kì lạ mà.

- Chào anh.

Suga nhìn thấy Jimin thì khẽ gật đầu.

- Đây là bố em đấy, không phải anh trai đâu.

Thoáng thấy nét ngạc nhiên trong mắt thằng bé, Jimin cũng mỉm cười.

- Xin lỗi chú. Con là Min Yoongi.

- Con là bạn của Tae Tae sao? Ngoan lắm.

- Anh Suga, ở đây không có gì vui đâu. Chúng ta cùng vào trường đi.

Taehyungie ngây thơ còn không biết Suga đứng chờ nó. Thật sự nó hơi dỗi vì Suga không phải chờ mình, nhưng quân tử không so đo nhé.

- Tuần... tuần sau là sinh nhật anh. Đến nhà anh chơi được không?

- Sinh nhật anh á?

Tae Tae tròn mắt nhìn đại ma vương.

Suga đang ngại ngùng đúng không?

- Được không ạ? - Suga e dè nhìn Jimin như đang xin phép.

Jimin bật cười.

- Tất nhiên là được.

- Thật sao?!

Thằng bé trông vui ra hẳn, Jimin nghĩ hình như đây mới đúng là lý do thằng bé đứng chờ Taehyung nhà mình.

- Ô kê. Tae sẽ chuẩn bị quà cho anh nha~.

- Không cần đâu, chỉ tới là được.

- Được rồi, bố phải về, cả hai mau vào đi.

Jimin khẽ xoa đầu hai đứa trẻ.

- Ô kê bố, hôm nay đón đúng giờ nhé.

- Tạm biệt chú.

Nhìn theo hai đứa bé một lúc lâu, Jimin thầm yên tâm rồi quay bước trở lại trạm xe.

Jimin về nhà ngủ tới bữa trưa, ăn qua loa, sau đó lại đến nhà hàng đi làm. Từ hôm Jimin được chủ nhà hàng cho phép đi theo Jeon Jungkook, nhân viên trong nhà hàng cũng bàn tán không ít. Nhưng vì Jimin luôn hoà nhã đúng mực với mọi người, cậu lại không có ý định nói về việc đó nên mọi người dần không hỏi nữa. Đâu lại vào đó, ai cũng lo việc của mình.

Xong việc Jimin lại đi đón Tae Tae, hai bố con cùng nhau nấu bữa tối, cơm nước xong Cún nhỏ sẽ học bài và xem TV, Jimin lại chuẩn bị đi làm.

Thoáng nghĩ ngợi, có lẽ cậu nên gọi điện cho Seokjin một lần nữa. Mặc dù trước đó đã gọi cậu ấy vô số lần đều không liên lạc được.

Thỉnh thoảng Seokjin hay đổi số như vậy, nhưng sẽ rất nhanh báo số mới cho cậu. Có điều lần này lại không thấy nói gì.

"Jiminie."

Bất ngờ, lần này lại gọi được.

- Seokjin, sao mấy hôm nay mình không gọi cho cậu được?

"À, không có gì cả cậu đừng bận tâm, từ giờ mình chỉ dùng số này thôi."

- Giờ cậu đang ở đâu? Mình có nghe Jeon Jungkook nói.... Mình...thực sự cám ơn cậu về chuyện của Nana.

"Anh ấy nói rồi à? Không có gì, mình phải xin lỗi cậu vì đã nói cho anh ta về cậu và Tae mới phải. Dù sao bây giờ Taehyungie là cháu của mình, đó là việc gia đình mình phải làm. Ngược lại là Jeon Jungkook ấy, anh ta không làm khó cậu chứ?"

- Không hề. Anh ta chỉ muốn nhận lại Taehyungie thôi.

Chuyện bao nuôi, có lẽ Jimin không nên nói cho cậu thì hơn.

"Nếu chỉ có vậy thì tốt quá rồi. Nhưng cậu nên cẩn thận một chút, Jeon Jungkook suy nghĩ khó lường lắm."

- Được rồi. Bây giờ cậu đang ở đâu? Có việc gì thì đến đây ở đi Seokjin, đừng ở khách sạn nữa.

"Không có việc gì, hiện giờ mình về nhà rồi, chắc sẽ... không đi lung tung nữa. Mình mới ký vài hợp đồng chụp ảnh."

- Ồ? Chúc mừng nhé. Rãnh rỗi đến nhà chơi với Tae Tae, mình sẽ nấu đồ ăn ngon cho cậu.

"Quyết định vậy đi, mình sẽ gọi lại sau."

Tình hình của Seokjin, hình như không tệ như Jimin nghĩ.

Gạt bỏ mọi suy nghĩ ra sau đầu, cậu nên đi làm đã. Lần tới gặp Seokjin, Jimin quyết định sẽ hỏi thăm một chút chuyện của cậu ấy vậy.

Shin Hyun Bin hôm nay không hát.

Linda bảo rằng cậu ấy phải tiếp một ông chủ nào đó, nói tóm lại là khách quen của Hyun Bin.

Jimin sẽ nhảy nhiều một chút, được ghi công thêm nửa ngày lương, cũng không phải là quá tệ.

Trên sàn nhảy, sau khi nhảy vài bài, Jimin đảo mắt xuống phía dưới. Đột nhiên ở lối vào, cậu thấy So Jihu đứng ở đấy. Thoáng cau mài, đây là lần thứ hai nhìn thấy gã.

Cũng may, ngày hôm nay Jimin không phải bưng rượu.

Tuy nhiên, có vẻ hôm nay So Jihu cũng đến đây có việc, vì cậu nhanh chóng thấy tay quản lí xuất hiện lôi kéo hắn ta đi lên tầng trên, thường ở đấy là phòng riêng của những ông chủ lớn, thường đặt để hẹn nhau vui chơi và bàn chuyện làm ăn.

Có khỏe mấy thì tám bài nhảy cũng đủ rút cạn sinh lực của Park Jimin. Cậu đi xuống sân khấu, nghĩ mệt một lát mới có thể tiếp tục nhảy.

- Park Jimin, đi vào đây.

Quản lí cho gọi.

- Dạ.

Tay quản lí dẫn cậu đến phòng nhân viên, anh ta chắc tầm 30 ngoài, trông khá phong độ. Nhưng nét mặt lúc này lại có chút tái nhợt.

- Cậu hát được hay không?

-... để làm gì ạ?

Đừng bảo là muốn cậu hát luôn, chỉ nhảy thôi Hyun Bin đã gầm gừ muốn nhai cậu rồi, bây giờ lại hát, chính Jimin cũng cảm thấy mình dành chén cơm của người ta.

- Được hay không thì nói thẳng đi thật là. Đang nguy cấp lắm rồi, Hyun Bin làm mấy ông lớn phật ý, còn bị đánh mấy cái.

- Cậu ta đã làm gì?

Jimin sửng sốt.

- Hyun Bin mấy hôm nay uống nhiều rượu, cổ họng có chút không khoẻ. Hát thều thào như sắp chết ấy, tiếp theo đó mấy vị Kim chủ phạt cậu ấy uống rượu, uống mới một ly đã nôn thốc nôn tháo. Họ mất hứng còn đánh Hyun Bin nữa.

- Cho nên?

- Cậu ta còn hát nữa chắc sẽ chọc bọn họ đánh thêm, bây giờ tùy tiện mang một người kém hơn cả Hyun Bin vào khác nào châm dầu vào lửa. Park Jimin, tôi thấy cậu rất được, cậu giúp Hyun Bin đi, ngày hôm nay lương sẽ tăng gấp ba lần luôn, cậu không còn thử việc nữa, tuần này trả lương chính thức cho cậu.

-...ngoài hát ra thì tôi không làm gì cả?

- Ừ ừ, chỉ hát thôi, Hyun Bin và mấy người khác sẽ tiếp khách, cậu chỉ hát thôi. Tôi đảm bảo. Được chứ?

- Không thì đừng hát nữa. Chỉ tiếp khách thôi là được rồi. Tôi vào đó nhở như làm phiền lòng thêm ai thì thế nào? Anh lấy gì để đảm bảo cho tôi?

Cũng có thể bị nhìn trúng. Lại kéo phiền vào thân.

Ra tay đánh cả Hyun Bin, người có bề ngoài đáng yêu như thế, cậu cũng hình dung ra đám người này có chút tàn nhẫn.

- Haiz, thật mà. Tên người Trung Quốc Diệp tổng kia rất thích nghe hát, chính vì vậy mới yêu thích Hyun Bin. Cậu chỉ hát thôi, ai quá đáng bảo vệ sẽ cản lại giúp cậu. Bọn họ có chút thô bạo nhưng vẫn nể mặt ông chủ bar. Cậu yên tâm đi. Nhé?

- ...

- Park Jimin coi như tôi xin cậu, không thương Hyun Bin thì thương cho quán bar này với.

-... được.
Jimin thở dài.

- Tốt quá tốt quá.

Sau khi thoả thuận xong, Jimin được thay bộ quần áo khác, trang điểm lại một chút, nhìn đi nhìn lại là kiểu mà Huyn Bin hay tự làm cho mình. Nhưng không còn cách khác, chắc có lẽ bọn người kia đã quen Hyun Bin như thế này, tay quản lí cũng muốn Jimin làm giống như thế.

Sau khi xong xuôi, quản lí dẫn Jimin đi lên tầng trên. Cậu chưa từng đặt chân đến nơi này, các phòng riêng sát nhau, càng đi vào sâu, các căn phòng càng lớn càng sang trọng.

Rốt cuộc cũng dừng lại tại một cánh cửa. Hắn nhanh nhẹn dẫn Jimin vào.

Phòng có hơi tối, mập mờ Jimin chỉ thấy được khoảng chục thân ảnh ngồi trong phòng. Phân nửa là tiếp viên, phân nửa là các kim chủ. Bọn họ ngồi bên cạnh rót rượu, nịnh nọt đám người kia, đôi khi còn làm ra những trò ái muội.

Mùi rượu mạnh xộc vào mũi khiến cho Jimin càng thêm khó chịu. Rượu ở dưới tầng dù nhiều nhưng không thể nào sánh được với những chai thượng hạng này được. Còn là phòng kín, mùi thuốc và mùi rượu nồng lên có chút khiếp.

- Các vị, xin thành thật cáo lỗi, Hyun Bin của chúng ta hôm nay không khoẻ a. Hãy để người khác hát. Còn Hyun Bin sẽ phục vụ Diệp tổng chu đáo hơn nhé, haha.

Quản lí, bình thường nhìn anh phong độ lắm mà, la mắng nhân viên cũng ra vẻ lắm. Không nghĩ tới có lúc được nhìn thấy anh luồn cuối như vậy.

Jimin bước vào, cậu không nhìn lung tung, nếu chỉ là hát thì hát thôi, tận lực làm cảnh hết mức có thể. Bước đến chỗ để micro, Jimin bắt gặp ánh mắt Hyun Bin nhìn cậu như muốn ăn thịt.

Nhưng cũng rất nhanh, cậu ta không làm mình làm mẩy nữa, đi xuống dưới xà vào lòng một người đàn ông trung niên, chắc là Diệp tổng.

Thấp thoáng má cậu ta đỏ hồng, là vết tích cho việc vừa bị đánh. Jimin có chút không dám tin người vừa mới bị đánh và người đánh lại còn có thể thân mật như thế. Diệp tổng kia cũng không khách khí, sắc mặt có chút tốt lên, bắt đầu vuốt ve ra vẻ chiều chuộng Hyun Bin.

Jimin không nghĩ nhiều, cậu chọn bài rồi bắt đầu hát, hát cũng không cố sức, không cần thể hiện mình quá đặc biệt. Jimin chọn những bài có tông vừa kéo giọng mình trầm lại. Những bài hát trầm trầm chỉ cần thể hiện tốt sẽ rất êm tai nhưng không gây sự chú ý lớn. Giọng cậu vốn rất cao, nếu hát như mọi khi, có bị ai nhìn trúng không thì cậu không dám chắc.

Cách ẩn mình của Jimin rất khôn. Diệp tổng tuy có thưởng thức giọng hát nhưng không quá chú trọng, toàn bộ ánh mắt chỉ đặt trên Hyun Bin. Jimin thầm nghĩ mình lo cũng quá xa rồi. Những quý ông khác dường như không quan tâm lắm. Họ đến vui chơi, chỉ có Diệp tổng này bày vẽ thích hát hò thôi. Trong bóng tối mờ ảo như vậy, nhìn thân ảnh đang hát kia làm gì, thà chú tâm lên các tiếp viên trẻ trung trong lòng.

Tuy nhiên, cũng do mờ ảo kia, Jimin không hề nhận ra So Jihu cũng có mặt ở đây. Hắn ôm mỹ nhân trong lòng, nhàn nhã thưởng thức rượu. Tiếng hát du dương rơi vào tai. Chỉ là tình cờ lia qua hai lần, nhưng Jihu cảm thấy thân hình kia hơi quen mắt.

- So thiếu gia, anh không tập trung gì cả~.

Người đẹp trong lòng nũng nịu.

- Bé cưng, nói cho anh biết người đang hát là ai?

.

.

.

Next chap:
-  Cảnh báo cưỡng ép!!
jimin×sojihu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com