Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 37

Chiếc xe rất nhanh đã dừng tới trước cửa một khách sạn lớn. Park Jimin mở cửa bước xuống xe, trợ lý của Jeon JungSuk sau khi đưa cho cậu số phòng thì cũng lái xe đi mất. Park Jimin theo số phòng đã được chỉ dẫn đi tới một căn phòng nằm ở phía cuối dãy của tầng bốn. 

Sự việc ban nãy vẫn khiến cho tim cậu đập nhanh. Park Jimin bỗng chợt dâng lên cảm giác lo sợ. Cậu cảnh giác, cẩn thận cầm lấy tay năm cửa mở ra. Jeon JungSuk đang ngồi bên trong. Trên bàn trước mặt là một chai rượu vang với hai ly rượu. Thấy cậu vẫn còn đứng ở bên ngoài, ông cười lên tiếng: 

"Không phải đề phòng đâu. Vào đi." 

Tới lúc này, Park Jimin mới mở hẳn cửa ra bước vào. Cậu tiến tới gần chỗ Jeon JungSuk ngồi, nhưng không ngồi xuống mà chỉ đứng đó, chờ Jeon JungSuk lên tiếng. Jeon JungSuk lại như đọc được tâm tình người bên cạnh, ông chậm rãi rót rượu ra hai ly trước mặt, sau đó đẩy một ly tới chỗ cậu. 

"Uống được rượu chứ?" 

"Tại sao lại theo dõi tôi? Đám người ban nãy là sao?" Park Jimin nhìn thái độ bình tĩnh của Jeon JungSuk, không khỏi sốt ruột liền hỏi. 

"Cậu sẽ nghĩ nó là sao trong hoàn cảnh này?" Jeon JungSuk không trả lời mà chỉ hỏi vặn lại. 

Park Jimin im lặng không nói gì. Đôi mày thanh tú hơi nhíu lại, cậu cúi mặt thấp xuống, mắt đánh sang phải như thể đang suy nghĩ gì đó. Cái tên Kim SeokJin bỗng nhiên xuất hiện trong đầu. Jeon JungSuk dường như đã đoán được ý nghĩ của cậu, khóe môi kín đáo nhếch lên một nụ cười, sau đó tiếp tục lên tiếng, giọng điệu vẫn như trước, trầm trầm khàn khàn, giọng nói của một người đàn ông đã có tuổi: 

"Ta chỉ là muốn tìm hiểu về cậu một chút." Ngưng một lúc lại tiếp, "Nhưng nếu không phải vì vậy, cậu không phải sẽ khó thoát khỏi đám người khi nãy sao?" 

Jeon JungSuk hài lòng nhìn vẻ mặt của Park Jimin sau khi nghe lời của mình nói. Từ trước tới giờ, người con trai này trong mắt ông, luôn luôn là vật cản đường của Jeon Jungkook, con trai mình. Thế nhưng, Park Jimin lại là người rất đơn giản, muốn nắm bắt suy nghĩ của cậu không hề khó, đối với một người lăn lộn trong thương trường lâu năm như Jeon JungSuk lại càng trở nên đơn giản. 

Park Jimin quả nhiên cho rằng sự việc ban nãy là do Kim SeokJin làm. Ban đầu cậu có vẻ chưa chắc chắn lắm, nhưng nghĩ tới những việc y đã gây khó dễ cho Jeon Jungkook, cậu không thể nghi ngờ ai khác được. Cậu vẫn đứng im, quay mặt đi tránh anh nhìn của Jeon JungSuk. Ánh mắt sắc như dao ấy gây cho cậu một cảm giác không an toàn. 

Jeon JungSuk đứng lên, tiến tới phía Park Jimin, đặt tay lên vai cậu vỗ vỗ: "Không phải tối hôm đó, ta đã nói với cậu rồi sao? Ở lại bên Jeon Jungkook, cậu sẽ chỉ cản trở đường đi của nó thôi." 

"Nhưng..." Park Jimin nhất thời không nói được gì. Cậu hiểu hàm ý mà Jeon JungSuk đang nói tới. Park Jimin biết, cậu trong lòng Jeon Jungkook quan trọng như nào, cũng như anh ở trong lòng cậu vậy. Kim SeokJin chắc chắc sẽ lời dụng điểm đó, hoặc là làm hại tới anh, cũng có thể dùng cậu để uy hiếp anh. Cả hai đều có thể gây bất lợi tới Jeon Jungkook. Ánh mắt cậu trùng xuống, cậu quay mặt về phía người đối diện, "Vậy giờ tôi phải làm sao?" 

"Rất dễ thôi... Ta sẽ cho cậu thời gian suy nghĩ." Jeon JungSuk mỉm cười sau khi đạt được mục đích, ông ghé vào tai cậu, thì thầm chút gì đó. Khóe miệng mang theo ý cười đắc ý.





Jeon Jungkook mặc dù đã cố tình về sớm, nhưng dọc đường lại bị tắc nên khi tới nhà, trời cũng đã sẩm tối, lại thêm việc ban nãy có đụng mặt với ba của mình khiến cho anh có không mấy vui vẻ. Nhưng khi mở cửa bước vào, thấy Park Jimin đang ngồi ở đó, thức ăn cũng đã được bày biện sẵn trên bàn ăn, tâm tình anh cũng tốt hơn hẳn. Anh cởi bỏ áo khoác ra, ngay lập tức ngồi xuống bàn ăn. 

"Thức ăn hôm nay, em mua ở tiệm sao?" Sau khi gắp được một miếng, Jeon Jungkook bất chợt hỏi.

"Sao anh biết?" Park Jimin có phần ngạc nhiên hỏi lại.  Jeon Jungkook cười, gắp một miếng thịt để vào bát cậu, "Món thịt em làm vị khác hơn." 

Park Jimin nhìn anh. Đúng thật đây là đồ cậu mua ngoài tiệm sau khi từ chỗ Jeon JungSuk trở về. Chỗ nguyên liệu để làm bữa tối mà cậu mua ở siêu thị ban nãy đã bị cậu ném lại bên đường lúc chạy thoát khỏi đám người kia rồi. Thật không ngờ anh chỉ ăn một miếng đã có thể nhận ra nhanh như vậy. Park Jimin hơi xìu mặt xuống, "Xin lỗi, tại em ở lại chỗ mẹ hơi lâu." 

Jeon Jungkook phát giác ra Park Jimin có gì đó không ổn, anh tiến tới gần chỗ cậu, đưa tay cầm lấy bàn tay cậu. "Em có chuyện gì sao?" 

Park Jimin lắc lắc đầu: "Có chuyện gì đâu?" 

Jeon Jungkook bỗng dùng sức nắm tay câu kéo chặt lại, để gương mặt cậu đối diên thẳng với mình, "Đừng giấu tôi." 

Park Jimin đối diện với ánh mắt ấy thực sự không biết làm sao. Cậu quay mặt đi, nhưng môi vẫn hơi mím, hiển nhiên là không có ý định sẽ trả lời. Anh liền đem cậu ôm vào người, hay tay anh vòng qua sau lưng cậu, vỗ nhẹ như đang dỗ dành một đứa trẻ. 

"Thật xin lỗi... Lại gây khó cho em rồi." Sau đó áp mặt xuống mái tóc mềm của cậu mà cọ cọ, "Tôi chắc chắn, sẽ có một ngày cùng với em về thăm bác gái. Tôi sẽ làm mọi cách để bác ấy có thể công nhận tôi." 

Park Jimin vẫn không nói gì, cậu rúc đầu sâu hơn vào lồng ngực của anh. Jeon Jungkook hoàn toàn không biết gì về việc cậu đã gặp ba anh chiều hôm nay. Có lẽ anh đã hiểu nhầm, nghĩ rằng mình đang phiền lòng vì việc mẹ cậu vẫn không hè chấp nhận anh. Park Jimin tâm tình không rõ ràng, ở trong vòng tay của anh, ánh mắt lại mông lung nhìn về một hướng vô định. 

"Rời khỏi Jeon Jungkook... Tới làm trợ lý của ta." Lời của Jeon JungSuk lại vang lên trong đầu cậu, "Với năng lực của cậu, ta tin rằng, cậu có thể sẽ giúp ta lật đổ HW." 

Hai tay siết chặt lấy tấm lưng của người đối diện, Park Jimin nhíu mày cố gắng bỏ qua những lời nói ấy. Jeon Jungkook, Jeon Jungkook, em phải làm sao đây?  





Kim SeokJin ngồi ở trên chiếc ghế làm việc. Mặc dù trên tay vẫn đang cầm bút, nhưng ánh mắt nhìn vào những tờ giấy báo cáo trên bàn lại thẫn thờ, vô hồn. Từ sau sự việc lần trước, xác của Joo InSuk đã được y dọn dẹp cẩn thận, thế nhưng những cảm giác lần đầu đến từ việc giết người không phải ai cũng có thể dễ dàng quên được. Y không phải ngoại lệ. Mấy đêm liền, đôi mắt đầy căm phẫn của Joo InSuk cứ luôn xuất hiện trong đầu y khiến y không thể nào ngủ yên. Không biết từ bao giờ, y lại cảm thấy sợ chính căn phòng này, giống như xung quanh vẫn còn đọng lại mùi máu tanh vậy. 

Cánh cửa bất chợt mở ra khiến Kim SeokJin giật mình ngẩng mặt lên. Kim Namjoon đứng ở trước cửa, thấy điệu bộ của Kim SeokJin khác với mọi khi, hắn bước tới trước mặt cậu, sự lo lắng không biểu hiện rõ ra khuôn mặt.  "Sao vậy?" 

"Không có gì." Kim SeokJin lắc đầu, "Chỉ là anh không gõ cửa mà tự nhiên bước vào, tôi có chút giật mình." 

Kim Namjoon hơi nhíu mày: "Không phải mọi khi tôi vẫn luôn như vậy sao?" 

Lần này y không nói thêm gì nữa. Đúng là bình thường y vẫn luôn để Kim Namjoon tự ý ra vào văn phòng của mình như vậy. Nhưng y đã thực sự giết người ở đây, việc này không được để cho ai biết, với hắn y càng không muốn. Không biết tại sao, Kim SeokJin lại cảm thấy sợ khi nghĩ tới việc Kim Namjoon sẽ ghê tởm y khi biết y đã làm ra loại chuyện này. 

"Hôm nay anh tới đây có việc gì?" Y tìm cách chuyển chủ đề. 

Kim Namjoon ban đầu có hơi để ý thái độ khác lạ của người trước mặt, nhưng sau khi nghe câu hỏi, mới chợt nhớ tới lý do mà mình đến đây, trả lời: "Tôi đến là vì muốn nói với cậu... Từ bây giờ, tôi sẽ không làm gián điệp cho cậu nữa." 

Kim SeokJin có hơi bất ngờ với lời nói này, nhưng rất nhanh khôi phục lại vẻ mặt cũ. Y nhìn Kim Namjoon hồi lâu, khuôn mặt hắn vẫn như cũ, một biểu cảm, không hơn không kém. Y bỗng nhếch miệng cười một cái, trong nụ cười mang đầy trào phúng: "Vậy là bây giờ... Anh quyết định sẽ cùng với Jeon JungSuk chống lại tôi sao?", hay nói khác đi, là hắn sẽ không cần y nữa? 

"Không."  Kim Namjoon lắc đầu, "Tôi sẽ cùng với phe thứ ba." 

"Phe thứ ba?" Kim SeokJin như nghe không rõ, hỏi lại. 

"Tôi sẽ giúp cho Jeon Jungkook trở thành chủ tịch của SK, đồng thời lật đổ cả Jeon JungSuk và cả cậu." Hắn quả quyết. Hiện tại, hắn không thể tiếp tay cho y để đối đầu với Jeon JungSuk, nhưng cũng không nỡ để Jeon JungSuk lật đổ y được. Cả hai cách này đều khiến cho Kim SeokJin gặp nguy hiểm. Jeon Jungkook và Park Jimin, chính là cái nút thắt ở giữa, chỉ có bây giờ, nhờ tới sự trợ giúp của hai người họ, ít nhất mới có thể đẩy lùi được cuộc chiến ngầm giữa Jeon JungSuk và Kim SeokJin, hắn mới có thể bảo toàn được cho người kia. 

"Vậy à..." Kim SeokJin dường như cũng hiểu ý của Kim Namjoon, y hơi cúi mặt. Không biết tại sao, trong lòng bỗng cảm thấy nhẹ nhõm. 

Kim Namjoon nói xong, lại như mọi khi đứng lên, chuẩn bị quay ra cửa để ra về. Kim SeokJin vội gọi với lại. Hắn dừng cước bộ, quay đầu.

"Anh đã nói rằng sẽ không bao giờ phản bội tôi."

Kim SeokJin đứng ở phía trong, dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía người đối diện, môi lại vẽ lên nụ cười như thường lệ, "Tôi có thể tin anh chứ?" 

"Tôi sẽ không bao giờ phản bội cậu." Kim Namjoon nói chắc như đinh đóng cột. 

Cánh cửa rất nhanh đã đóng lại. Chỉ còn mình y đứng ở bên trong, y hơi phì cười một cái. Hắn thật sự là một tên lạnh lùng, điều này khiến y thực sự hoài nghi rằng có phải hắn thật sự có tình ý với y hay không. Y chậm tiến tới bàn làm việc, mở ngăn kéo, lấy từ bên trong ra một cuốn sổ, phía góc có dính máu đã khô lại, chính là quyển sổ mà Joo InSuk đã mang tới hôm trước. Y giở ra từng trang một, xem đi xem lại, ánh mắt bỗng trở nên sắc bén. Dù sao, Joo InSuk cũng đã chết, cho dù bây giờ y có sợ hãi cũng không có ích gì. Kim SeokJin thừa hiểu, kẻ đã tiếp tay cho Joo InSuk lấy được cuốn sổ là ai. 

Nếu như Jeon JungSuk đã có ý bắt đầu gây chiến trước, vậy thì giờ, y không còn cách nào khác ngoài việc tiếp nhận lời thách thức này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com