Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

falling • harry styles

author's note:

một falling khác với chiếc oneshot mình đã từng đăng, chẳng vì lý do gì cả. chỉ là, mình yêu falling lắm, tưởng chừng có thể viết vô vàn lần gục ngã của người thương, thương người thương.

——

• title: falling
• pairing: jeon jungkook x park jimin
• tag: lowercase, romance, angst.

thật sự thì càng nghe falling càng muốn viết, nên lại viết một chiếc oneshot khác cho falling.

——

jungkook bấu víu từng hơi thở đã nhuốm đẫm men say sau một đêm mưa rồ dại. cửa sổ vẫn trắng xoá, mái tôn cũ kỹ chẳng ngừng vọng xuống từng tiếng lộp độp tái tê.

gã, quờ quạng lắp đĩa nhạc vào chiếc máy phát bằng đồng sớm đã bong tróc, thều thào cất tiếng ca. nhạc tình, nhạc tình, jeon jungkook từ bảy trăm bốn mươi tám ngày về trước, chỉ còn biết viết nhạc tình. hàng tá những âm điệu ngọt ngào về một chàng thơ, lạc lối giữa nhân gian lỡ dở. trăm nghìn những câu từ dịu dàng, về vài ba mối tình đã đành đứt đoạn, thẩn thờ.

mà, chàng thơ vẫn là tháng mười của mùa thu cổ kính.
mà, anh, vẫn là nguyện cả đời đắm say, của jeon jungkook vỡ nát, mịt mùng.

thanh âm trầm lắng của gã trai tựa như gieo cả hoải hoang vào từng ngóc ngách của ngôi nhà vắng lặng. tiếng dương cầm thủ thỉ, đem thương trao trọn cho gió, gửi yêu toàn vẹn cho người.

người, anh.
park jimin đã vì gã mà hoá vụn, vằm.

jungkook bật khóc nức nở, chẳng buồn lau đi từng hạt nước nóng hổi đọng lại bên khoé mắt, làn môi. gã, vẫn luôn chờ mong anh sẽ vì cái luộm thuộm, bết bát này mà trở lại. gã, vẫn luôn đành hành hạ chính mình, chỉ để hèn mọn níu lấy ánh nhìn xót xa biết mấy, nơi trời trong, mây trắng, sau đáy mắt người thương, vỡ lở, trập trùng.

anh, gã nhớ anh.
nhớ anh đến rồ dại.
mà sao anh vẫn chưa về?

——

jungkook tỉnh dậy bên khoảng giường lạnh ngắt, với mái đầu sộc mùi cồn chát đắng, và đôi tay lạc lõng vẫn còn đọng lại hương rượu cổ nồng nàn.

máy phát nhạc rè rè kháng nghị, phá vỡ giai điệu ngọt ngào của bản euphoria acoustic, cả đời này, gã chỉ dành cho anh.

jungkook nhăn mày, bực bội ném ngã thứ máy móc lỗi thời quá đỗi ấy. khẽ cựa mình, gã, tựa như đã lãng quên thói quen của hơn bảy trăm ngày vốn dĩ đã vội qua, mềm mại rù rì.

'jiminie, dậy đi anh.'

chẳng có ai để mà đáp lại thương yêu căng tràn trên từng câu chữ đượm sắc bình minh hây đỏ, của gã nhạc sĩ chẳng còn gì, ngoài mộng si, và dáng vẻ người thương, nhẽ chăng đã mãi mãi đổ bóng, chai lì.

đi, xa khỏi vòng tay gã.
xa khỏi những trận cãi vả nóng rực, gã chẳng tiếc lời, xé nát lòng anh.
xé tan cả tình mình.
để rồi, nuối tiếc và phát điên.

jungkook cười khảy, mỉa mai chính mình. thằng khốn, mày trách gì được ai? trách gì được ai, ngoài chính cái sĩ diện rẻ rách của mày, và thứ đắng chát chảy dọc trên đầu môi, chóp lưỡi, thứ đỏ rực và sóng sánh căng tràn nơi miệng ly, đương tụ lại trên từng khớp xương gầy.

mớ hành lí của jimin vẫn còn đó, chất chồng bên căn phòng ngủ sớm đã trống rỗng. mùi hoa sữa dịu dàng tựa khắc xuân thì đã vội vàng trôi với gió, anh hứa yêu gã cả đời đã ngỡ ngàng chìm đắm vào hư không.

vào biển, với trời.
hoặc những vời vợi gã chẳng tài nào với tới.

lồng ngực đau âm ỉ, tầm mắt tối đen như mực. jungkook gắt gỏng chửi thề, mẹ nó, sau bao nhiêu lần ngã ngửa vì rượu, gã vẫn chẳng thể nào thoát khỏi một chữ "hangover".

thứ mà anh người yêu ngọt ngào của gã, dù ngông cuồng biết mấy cũng chẳng thấy vào đâu. thứ, dionysus nhỏ của lòng jungkook, ngán ngẩm, nhưng chẳng hay gặp phải bao giờ.

dionysus nhỏ của gã. jiminie bé bỏng của gã.
bảy trăm bốn mươi chín, gã ậm ừ đếm.

bảy trăm bốn mươi chín.

——

jungkook lục lọi nơi miền ký ức, chẳng chịu nổi tuyệt vọng dần bủa vây chính mình. gã kiếm tìm nét cười trong trẻo tựa sương sớm, những lời dặn dò tỉ mỉ, trải đầy thương yêu, từ xa xôi, nơi bảy trăm bốn mươi chín ngày về trước.

jimin thích nhất là hôn dọc trên gương mặt gã, từ vầng trán, đến sóng mũi, bên hai đôi gò má, và hẳn rồi, làn môi. anh cứ thủ thỉ về tình mình, ngờ nghệch dùng cả đời phía trước, nguyện dành cho gã.

anh, nói rằng anh thương gã. jimin, nói rằng anh nhung nhớ gã.

vậy mà.

jungkook chua chát cười.

anh, dối trá.
bé học hư.

bảy trăm bốn mươi chín thê lương xám ngắt.

jungkook, xưa, đắm chìm trong tình yêu vô bờ bến của anh, chưa từng phải nghĩ ngợi về một mai không còn hơi ấm bẽ bàng ấy, rúc sâu trong lồng ngực mình. gã chưa từng ngỡ rằng, sẽ có ngày, mình chênh vênh, trơ trọi, rằng, anh rồi sẽ tàn nhẫn bỏ đi.

dẫu, gã có hèn mọn cầu xin, cũng chẳng buồn quay bước.

anh không về.

[ về không được. ]

anh không về.

tự dưng, jungkook chẳng còn nhớ nổi mình đang sống vì điều gì. gã, rốt cuộc là ai? ai cơ chứ khi chẳng còn vòng tay anh dịu dàng. gã, là cái quái quỷ gì kia chứ? cái quái quỷ gì khi chỉ biết chết lặng trong nghìn trùng đau đáu, ngập tràn tên anh.

tên anh, và những hoài yêu anh.

jimin, park jimin. xin lỗi anh.

em yêu người.

đôi gối run rẩy khuỵu xuống sàn nhà lẽo lạnh, lần thứ vài ngàn trong vỏn vẹn bảy trăm bốn mươi chín ngày trống vắng, gã bật khóc nức nở.

ngã quỵ.
gục ngã.
anh, em ngã, đau quá.
em đau.

mà chẳng có ai đáp lời.

——

'bảy trăm năm mươi.' jungkook làu bàu, tay gọn gàng dọn dẹp căn bếp sớm đã phủ đầy bụi, dãi dầm nắng sương. đoạn, gã rầu rĩ nhìn hộc cà phê rỗng tuếch. khẽ tặc lưỡi, à, gã lại quên mua cà phê cho jimin rồi.

lững thững khoác tấm áo choàng cũ kỹ, jungkook sải chân đến quán quen. gã vẫn gọi vị cà phê mà anh thích nhất, bourbon, cũng là tên một loại rượu jimin chẳng đành chê bao giờ. bật cười, anh, cái đồ nghiện ngập.

ngã ba đường đương độ bốn-năm giờ sáng, trống trải và mờ mịt. jungkook bỗng dưng nhớ, lần đầu gặp anh, cũng là ở nơi giao nhau trập trùng này, giữa những ngọn đèn loáng thoáng, nơi ngã phố tấp nập người vội qua.

chỉ khác là, khi ấy, ta dường như chẳng bao giờ hết chuyện để san sẻ. mà, giờ đây, gã và anh, nhẽ chăng chẳng còn gì để lưu luyến. hay rằng, ta kết thúc, đã rồi.

chia xa. dẫu thân ta đày đoạ.

cơn đau nơi ngực trái tàn nhẫn bóp nát jungkook vốn dĩ đã vỡ tan, bởi bóng chàng thơ, vĩnh viễn bẽ bàng.

gã chộp lấy bịch cà phê đã được gói ghém đường hoàng, vờ ngó lơ cái rồ dại lại rục rịch nơi tâm trí. gót chân lao nhanh chỉ để về nhà, về mái ấm chẳng còn anh.

chỉ từng là anh.

để rồi gục ngã. sụp đổ. điêu tàn.

bởi,

gã nào là cái khỉ gì, khi chẳng còn anh?

jungkook bể thành vụn, vằm. à, hay chăng, anh đâu cần gã nữa? mà gã, chẳng còn phải là người anh thương.

jimin, jimin.

trở về với em, đừng lạc lõng giữa từng rạng mây hồng, biển rộng. về nhà, bên em, anh ơi. jungkook hứa sẽ chẳng to tiếng với người. em hứa, bao dung cho dẫu một mai anh có nhọc nhằn, khắc khoải, đơn côi.

em yêu anh.

jungkook yêu anh.

gã yêu anh.

gã trai ngã bệt trên đất đá thô ráp, miết mải rù rì những lời yêu vô nghĩa, dành cho anh vĩnh viễn chẳng thể nghe.

anh, anh tan vội vào xanh ngát của nồng nàn.
anh, anh trôi dạt trên bầu trời, lỡ dở, miên man.

anh, jimin gã trót thương cho bằng tất thảy lòng mình vỡ nát.

đâu về.

đâu thể về.

——

jungkook chìm vào bóng tối. thứ bóng tối gã đã quen thuộc quá đỗi, trong hàng tá những đêm miết mải ngắm trăng trôi.

ngắm anh, tạo vật hiện hữu của chàng thơ tháng mười. my muse, filled in every track of my soul.

trên từng bản nhạc, bức hoạ, ca từ.

thân thể gã nhẹ bẫng, chẳng tài nào thoát khỏi vùng âm u đang gảy nên ai oán, nhớ nhung từ tận đáy lòng.

hàng mi đành lòng khép vội, đến một mai, chẳng còn người đếm số bảy trăm năm mươi mốt, đã rồi, hoải hoang.

falling. i'm falling.
falling into the deep end, maybe i'll find you in another realm.

——

author's note, again:

ở đây thì ừm, họ không chia tay đâu. jimin tan vào biển, cuộn vào mây, nghĩa rằng, anh đã xa khỏi nhân thế, tuột mấy khỏi vòng tay jungkook. mà, jungkook chẳng thể chấp nhận sự thật, vấp víu ép buộc mình, triền miên níu giữ thứ chấp niệm sớm đã hoá thành rồ dại.

rồi, gục ngã.
tiếp tục kiếm tìm anh, ở thế giới khác.
yêu anh. yêu đến chết lặng, nghĩa bóng, nghĩa đen.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com