Phần Ba
...
Hôm nay ông cả Điền dậy từ rất sớm hay là vì ông không ngủ cả đêm nhỉ? Sáng sớm mà hắn đã tắm rửa, mặc đồ ngó xem bảnh tỏn lắm, hắn còn dùng cả nước hoa mà con cả hắn tặng - thứ trước đây hắn ghét bỏ bảo bản thân không thích hợp dùng. Ai rồi cũng phải tự vả thôi!.
Trời chưa kịp sáng hẳn hắn đã vội lái xe đi chẳng nói năng gì với ai. Thằng Tới vừa đóng cổng vô thì nghe con Lam lên tiếng
"Ây dà.. Sao mày không đi theo ông cả. Thất sủng rồi hả?"
"Con quỷ này. Sủng đầu cha mày".
"Nhưng mà tao lo quá mày ơi. Ông cả có khi nào định đuổi việc tao hông?"
"Lo kệ mày. Liên quan gì tao. Thôi tao đi đây. Ha ha ha"
Con Lam làm điệu bộ như ông bụt đi lướt qua thằng Tới rồi còn cười vô mặt nó. Thành ra sáng nay nhà ông Điền tươi hẳn vì có đôi uyên ương vờn nhau khắp sân này.
......
Lúc hắn đến thì trời cũng vừa sáng hẳn thôi. Em thấy hắn tới sớm vậy thì ngạc nhiên lắm
"Chú đi đâu mà sớm thế ạ?"
"Tôi qua giúp Mẫn làm việc đó".
Nói rồi hắn xắn tay áo và quần tây lên bắt đầu giúp em làm cỏ. Nhìn hai người cứ như vợ chồng í. Nói sao ta.. thật sự rất đẹp đôi.
Cứ như vậy Điền Chính Quốc cũng đã điều đặn ngày ngày đến nhà Chí Mẫn suốt gần tháng trời. Hôm nay hắn cũng tới nhưng nhìn bé Mẫn không vui lắm
"Mẫn ơi! Em sao vậy?"
"Chú ơi!!"
"Ơi tôi nghe"
"Chú... là ông hội đồng Điền của làng Điền Lâm kế bên ạ??"
"Hả ừm.. sao em lại hỏi vậy?"
"Vậy là đúng thật sao?? Sao chú hông nói cho Mẫn biết??"
Em nghe hắn khẳng định thì bỗng dưng vừa nói vừa rơi nước mắt. Có trời mới biết em lỡ thương hắn rồi, giờ phát hiện ra thân phận của hắn em sợ lắm. Nhỡ hắn chỉ nhất thời thấy mới mẻ mà quan tâm em như vậy, vài tháng nữa con hắn ra đời hắn sẽ bỏ rơi em thì em thật sự không chịu nỗi mất.
"Sao lại khóc? Tôi không nói là vì sợ em ngại tôi có vợ con rồi thôi mà. Tôi sợ em chê tôi già. Thôi mà Mẫn, em khóc, tôi khó chịu lắm!"
"Nếu không phải dì Tư nói cho con, chú định sẽ giấu con mãi luôn sao?"
"Không! Làm gì có chuyện đó. Tôi định hôm nay sẽ nói cho em biết. Và còn tôi muốn hỏi, em có thể về với tôi không?"
Về... là về gì chứ? Dấu chấm hỏi to đùng hiện lên trên mặt em. Lại nghe hắn nghiêm túc lặp lại rõ ràng, nghe như kiểu hắn còn hơi nâng giọng lớn hơn
" Tôi Điền Chính Quốc rất thương Phác Chí Mẫn, không biết em Mẫn có thể thương mà về với tôi không?"
Mặc dù nghe hắn nói thương em, em rất vui nhưng em không dám. Nghe dì Tư nói, ông hội đồng Điền có hai bà vợ lận, ông đã có 2 cậu con trai lớn tuổi hơn cả em và thêm một đứa đang trong bụng vợ mới nữa. Mà cô vợ mới kia hắn cũng vừa rước về chưa đầy 3 tháng. Hắn vừa rước vợ mới về không lâu lại muốn cưới em sao?
"Con hong chịu đâu. Chú... à không, phải là ông hội đồng chứ, ông về đi, con hong xứng đâu".
Nói xong em toan chạy vào nhà thì bị hắn nhanh chóng tóm lấy ôm vào lòng. Vùng vẫy cỡ nào cũng không thoát, cũng chẳng nghe hắn nói gì hết. Hắn chỉ im lặng đứng đó ôm lấy em thật chặt, giống như cứ hễ lỏng tay là em sẽ biến mất vậy. Lâu thật lâu, cuối cùng hắn cũng lên tiếng
"Có không xứng thì cũng là tôi không xứng với em mới phải. Là tôi ảo tưởng phải không em. Tôi cứ ngỡ em cũng thương tôi mà, sao em lại như vậy? Là ai đã nói xấu gì tôi với em sao? Em cứ nói ra đi. Làm ơn, cho tôi cơ hội giải thích đi mà. Tôi thương em lắm..."
Nghe hắn nói như vậy, em quay lại và ôm lấy hắn. Đầu em dụi vào ngực hắn mà rơi nước mắt nói nhỏ
" Em cũng thương ông lắm...
Nhưng ông ơi! Ông vừa mới cưới vợ không lâu mà.. cô ấy cũng đang có em bé nữa. Ông mà rước em về thì tội cho cô ấy... nên"
"Ai bảo với em tôi vừa lấy vợ? Đời tôi chỉ có 2 người vợ thôi, bà hai là do cha má tôi ép cưới để nối dõi, còn em là người đầu tiên và duy nhất khiến tôi biết tôi cũng có trái tim".
Vừa nói đoạn hắn nắm bàn tay nhỏ bé của em áp lên nơi ngực trái hắn
"Chỗ này bị em nắm trong tay rồi. Em mà bảo em không thương tôi thì khác nào bóp nát nó".
Nói xong hắn bế thốc em lên và bước chậm rãi vào nhà. Đặt em ngồi xuống đối diện mình hắn từ từ kể hết với em.
.....
"Còn về con ả mà em bảo là vợ tôi ấy. Đấy mới là không xứng. Cô ta là cháu gái ruột của bà hai, hơn em tầm 7 tuổi. Ở tuổi đấy đáng lý là có gia đình ổn rồi ấy chứ nhưng cô ta cứ ngấm ngầm tính kế leo lên giường của tôi. Đến cả thủ đoạn chuốt thuốc tôi mà ả cũng dám làm".
"Xong chuyện, sáng hôm sau cô ta sợ tôi xử tội nên chạy biến trốn đi mất. Tầm hơn tháng sau thì quay về bảo mang thai rồi đòi ở lại nhà tôi cho bằng được. Tôi dù giận nhưng đứa bé không có tội, tôi không nỡ bắt ả phá nên đành để ả ở lại".
"Nhưng em yên tâm, loại tâm địa xảo trá như vậy tôi nhất quyết sẽ không rước về đâu. Đợi ả sinh xong tôi sẽ đuổi đi, chỉ mong em chịu thiệt mà không chê tôi, cùng tôi nuôi nấng đứa bé, có được không?"
"Sao em lại chê ông được. Nhưng mà ông cả nè. Ông không sợ bị cả làng dị nghị sao? Em là con trai mà".
Hắn nghe em không chê mình thì vui vẻ vô cùng, nắm lấy tay em xoa xoa nhìn biến thái cực. Nghe em nói vậy thì cười nhẹ, nhéo chóp mũi em trả lời kiểu hãnh diện lắm
" Cả cái làng Điền Lâm, tôi nắm trong lòng bàn tay. Ai dám dị nghị tôi cho không còn chỗ dung thân ở làng luôn. Em đừng lo, chỉ cần em nói thương tôi, dù trời sập xuống tôi cũng sẽ chắn cho em. Mấy người ở làng thì nhằm vào đâu chứ".
"Đã vậy thì nhanh một chút, 2 ngày nữa tụi mình đám cưới được không. Thật sự tôi không chịu nỗi nữa rồi!!"
Chịu cái gì cơ??
" Ông ơi!"
" Ơi tôi nghe"
"Mình khỏi làm đám được không ông? Em cũng không còn cha má, làm đám cũng chẳng ai chứng cho em hết. Mình khỏi làm nha ông.."
"..."
" Mẫn nói sao thì tôi nghe vậy".
Mới nói kiểu dễ thương rồi nháy mắt một cái ông cả Điền đã chịu thua rồi. Sau này nhắm chừng em đòi mạng hắn thì hắn cũng vui vẻ mà dâng hai tay cho em mất. Thê nô!
.......
Hôm nay ông cả về sớm hơn mọi khi. Hắn bảo thằng Tới gọi tất cả mọi người trong nhà tập trung ở sân để căn dặn. Bà hai thấy hắn làm ghê như vậy thì bắt đầu thấy không ổn rồi. Đúng như bà nghĩ, sau khi mọi người đến đông đủ hắn nói một câu khiến cả Điền gia chấn kinh
"Ngày mai tôi sẽ cưới vợ".
"Không cần làm đám linh đình đâu nhưng phải làm cỗ thật lớn ở nhà. Vợ tôi không thích mời ai nhưng không vì thế mà sơ sài được".
"Dì Năm. Dì coi đốc thúc tụi nó trang trí nhà cửa cho tươm tất, nấu nhiều món ngon một chút" .
"Còn thằng Nhĩ, thằng Đồng, thằng Cửu cả thằng tới nữa. Tụi bây vô dọn phòng tao, mua thêm tủ và đổi cái giường rộng hơn đi".
"Tụi bây khẩn trương làm cho tươm tất vào. Tao không muốn ngày mai tao đưa em về mà nhà cửa lại chán như vầy đâu.
Gắng mà làm cho tốt" .
(.......)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com