Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1.3

Jimin không biết tại sao anh lại xấu hổ. Người đáng ra phải xấu hổ là tên ngốc đẹp trai kia chứ không phải là anh.

"Bạn" anh cười giễu cợt với Smelly. "Một người bạn mà cậu ta ngủ cùng." Jungkook tất nhiên là trai thẳng rồi. Anh đáng ra nên biết khi thấy Jungkook quá đẹp là một tên khốn. Nếu anh không tình cờ biết mọi chuyện, có vẻ như Jungkook đã nói thẳng vào mặt anh. Tên nông dân với cặp mông dày, hãy nhìn xem người tôi ngủ cùng tuyệt như thế nào.

Cô ấy thực sự rất đẹp.

***

Vài ngày tiếp theo trôi qua trong sự vất vả của công việc. Anh không có thời gian để nghĩ đến Jungkook và mảnh đất chữa lành nỗi cô đơn cùng ham muốn của anh.

Sau khi mua mảnh đất này, anh đã bắt gặp một cái cây non mọc hoang. Nó đang chết dần, lá héo khô lại và phủ màu xám xịt. Anh đã bị gai đâm, trong lần đâu tiên gặp mặt ấy, trên ngón tay anh, máu đã chảy ra. Anh đã vò nát một chiếc lá giữa những ngón tay và nó tỏa ra mùi hương thơm mát của cam quýt, mùi hương của chanh. Ngay cả khi nó đang dần chết héo, mùi hương của nó vẫn còn rất mạnh. Sự sục sôi nổi dậy trong lòng anh. Không thứ gì được phép chết trên đất của anh cả. Vậy nên anh bắt tay vào làm việc. Anh cắt tỉa, tưới nước, bón phân, nhổ cỏ và tự tay hái hết đám lá vàng. Những nông dân khác đã trêu chọc anh, vì vậy anh cần bảo vệ cái cây. Với ý chí và tất cả những gì anh có, để nó sống sót. Một ngày, cái cây khuấy động và đâm ra những chiếc lá xanh, chồi và gai.

Giờ đây cây chanh đầy gai nhọn ấy, nó đang nuôi dưỡng anh. Nó cho anh mỗi lát chanh một ngày cho ly trà xanh, một vài chiếc lá thơm cho món cà ri đặc biệt anh nấu và nó làm sạch quần áo và ướp chúng với mùi thơm thanh mát. Anh biết rằng mình hoàn toàn mơ tưởng khi nghĩ không thứ gì có thể chết trên mảnh đất của mình, nhưng anh rất vui rằng cái cây đã sống sót. Vươn lên mạnh mẽ. Anh thích nghĩ rằng đó là do ý chí bất diệt của mình.

***

Jungkook đến chợ vào thứ bảy, mang cùng một mùi hương trên áo. Đó là chiếc áo mà Jimin đã giặt. Chắc chắn là nó, vì nó có mùi hương của chanh.

Có một thỏa thuận ngừng bắn ngầm giữa họ. Jungkook vẫn quấy nhiễu, trêu chọc anh nhưng nó không phải điều gì quá khó chịu và Jimin bắt đầu tận hưởng những cuộc gặp gỡ của họ. Jungkook đến thăm anh ở trang trại với một cái cớ rằng muốn gặp Smelly và Goose. Jimin chỉ cho cậu xung quanh và đưa cậu đến chỗ cái cây.

"Đây, hãy ngửi lá của cô ấy." Jimin khuyến khích, tay vò nát một chiếc lá.

"Cô ấy?" Jungkook hỏi trước khi túm lấy cổ tay Jmimin và đưa lên ngửi.

"Tôi... ý tôi là, cậu tự làm đi." Jimin hét lên.

"Mùi thật ngon." Jungkook cười nhếch mép.

"Cô ấy?" Jungkook lặp lại. "Cô ấy gọi là gì? Plank sao?" Cậu hỏi với vẻ mỉa mai.

"Cô ấy không có tên. Chỉ là cô ấy mà thôi." Jimin thừa nhận, mặt hơi ửng đỏ.

"Đáng yêu."

Từ những những cuộc trò chuyện của họ, Jungkook biết rằng Jimin từng là một luật sư và anh đã từ bỏ sự nghiệp của mình để về nông thôn. "Với cái cách mà anh tranh luận thì anh hẳn là một gã luật sư tồi đó." Jungkook trêu. Jimin đánh cậu nhưng dễ dàng để cậu thoát khỏi như những gì anh làm trong những ngày qua. Ít nhất anh đã không chỉ bật cười bất lực. Tại sao bất cứ thứ gì cậu ta nói đều khiến mình buồn cười như vậy?

Jungkook rất hay nhìn chằm chằm vào anh, đôi mắt cậu quét qua từng bộ phận trên cơ thể anh cho đến khi Jimin cảm thấy lúng túng. Khi Jimin nói, Jungkook dành toàn bộ sự chú ý cho anh, và lại nhìn chằm chằm. Nó khiến anh bối rối và anh không biết phải làm gì.

Jungkook chỉ cho anh xem một số bức tranh của cậu trên trang web. Cậu chủ yếu vẽ tranh sơn dầu và Jimin đặc biệt thích một bức đơn giản. Một vùng biển tối ở phía chân trời, với những con sóng trắng xóa trên bãi biển cùng một vài mảng màu nâu và vàng. Bầu trời phía trên chân trời mang sắc hồng nhạt, tím, trắng và một chút màu xanh.

Cũng có vài bức tranh miêu tả một chàng trai đang trong cơn khoái cảm và Jimin nhận ra rằng đó là những bức vẽ mới nhất của cậu.

"Đó là bạn tôi." Jungkook nói khi Jimin nán lại hơi lâu trước bức tranh.

"Bạn của cậu? Cậu ta... um.. cậu ta để cậu nhìn khi lên đỉnh sao?"

"Cậu ấy tất nhiên là cho tôi nhìn rồi, vì tôi là người làm cho cậu ấy như vậy mà." Jungkook liếc nhanh sang Jimin.

"Cậu là... gay sao? Không," Jimin lắc đầu. "Bisexual?"

"Đúng vậy, tôi là Bi" Jungkook xác nhận với giọng thận trọng.

"Oh" anh đáp lại nhỏ giọng. Jimin đã quá tin rằng Jungkook là trai thẳng, đến mức anh đã bỏ qua mọi khả năng khác khi cậu tương tác với anh.

"Anh thấy không thoải mái với...?" Giọng Jungkook hơi đanh lại.

"Không." Jimin vội vàng nói. "Tôi là gay." Anh buột miệng ngay sau đó. Cả hai rơi vào một khoảng lặng sau lời thú nhận của anh. Mặt Jimin đỏ bừng và anh nhanh chóng chỉ vào bức tranh trên điện thoại. "Cậu ấy thấy ổn khi nó được trưng bày à?" Jimin tò mò hỏi.

"Đúng thế. Cậu ấy thích trở thành tiêu điểm, tôi đoán vậy." Jungkook nhún vai. "Cũng không có gì đặc biệt cả. Cậu ấy chỉ là người mà tôi đã ngủ cùng lúc đó thôi, và cậu ấy tự nguyện. Ai cũng có thể thôi."

Jimin bối rối. Anh tự nhủ trong đầu không được nói ra câu hỏi đang treo trên đầu lưỡi. Đừng có hỏi Đừng có hỏi Đừng có hỏi.

"Bạn của cậu... Yoonah sẽ nghĩ gì?"

Vớ vẩn thật.

"Cô ấy phải nghĩ gì sao? Cô ấy sẽ không quan tâm gì đâu. Cô ấy chỉ là một bạn tình của tôi thôi, không phải bạn gái hay ai đó quan trọng đâu."

Jungkook chưa bao giờ có một mối quan hệ nghiêm túc. Jimin thì đã có hai mối tình. "Tôi chưa tìm được ai đủ tốt để có thể gắn bó cả." Jungkook bất cần nói khi được hỏi. "Tôi có ngủ với vài người, nhưng không phải kiểu đi tìm kiếm ai đó để ngủ cùng. Chỉ là nó tự nhiên đến thôi." Jungkook nói một cách nhàn nhã của một người chưa từng phải làm gì đó để thu hút người khách. Cậu luôn tìm mọi lí do để kết thúc. Jungkook thậm chí từng có bạn trai trong khoảng sáu tháng. Ban đầu, mọi thứ khá tuyệt, cho đến khi cậu nhận ra rằng mình không cảm thấy bất cứ điều gì đặc biệt. Tình dục không phải là tất cả mọi thứ. Cậu chia tay mà không cảm thấy chút đau lòng nào về kết cục đó. Thật là hời hợt làm sao! Cậu chỉ trải qua những rung động mà thôi.

Jimin có chút buồn bã trước giọng điệu thờ ơ khi Jungkook nói về tình yêu.

***

"Cậu trai đó, có vẻ chỉ để mắt đến cháu." Một ngày nọ bà Sooyah nói với anh với vẻ bí hiểm. "Cậu ta đã không mua phô mai của bà hai tuần nay rồi!"

"Bà đã chiều hư cậu ấy. Lần nào bà cũng tặng thêm phô mai đến nỗi cậu ấy có quá nhiều. Đó là lí do tại sao cậu ấy không mua gì dạo gần đây."

"Ah làm sao giờ, cậu ta quá là đẹp trai và cậu ta lại thích bà già này nữa."

"Jimin, sao anh lại đầu độc đôi tai của quý bà trẻ tuổi này thế?" Jungkook xuất hiện từ đâu đó và lên tiếng cùng một nụ cười nham nhở.

"Biến đi" Jimin xua tay, bị bắt gặp đang ngồi buôn chuyện.

"Đó là cách anh nói chuyện với khách hàng của mình sao? Thế thì giờ ai sẽ mua chỗ rau héo của anh hả?

***


Jungkook đã biến mất hai tuần. Không có bất kì lời nhắn nào và cậu cũng không đến chợ. Jimin hơi lo lắng và gọi cho cậu để xem liệu cậu có ổn không. Jungkook không bắt máy và cũng không trả lời tin nhắn của Jimin.

Vào thứ ba của tuần sau đó, cuối cùng Jimin cũng nhìn thấy cậu ở chợ.

"Kookie, nơi này có sức hút kì lạ ghê." Chàng trai cao lớn điển trai đang đi cạnh Jungkook nói với cậu. Jimin đảo mắt. Người bạn (?) đang khoác tay Jungkook khi xem xét mọi thứ. Jimin cảm thấy khó chịu và tức giận. Hai người họ đan bước chầm chậm đến quầy hàng của anh, không dừng lại ở bất cứ quầy nào khác. Jimin đứng thẳng lưng. Jungkook đã phớt lờ anh cả tuần và giờ cậu đang nhàn nhã tản bộ với một người khác như thể cậu không quan tâm gì đến thế giới này.

Họ dừng lại trước gian hàng của anh. "Mingyu, đây là Jimin. Jimin, đây là Mingyu."

"Rất vui khi gặp anh, Jimin. Kookie đã nói về rau của anh suốt cả tuần. Tôi chưa từng thấy cậu ấy say mê với... rau củ như vậy."

"Tôi cũng rất vui khi gặp cậu." Jimin cười nói.

Jungkook lờ anh đi và anh cùng Mingyu vừa chọn rau vừa trò chuyện với nhau. Jimin đặt một tay lên đầu và tai Smelly. Anh đang cảm thấy nhỏ nhen và cần trút giận.

"Mày có muốn một chiếc bánh cookie không Smelly?" Jimin lẩm bẩm. "Tất nhiên là không rồi đúng không. Mày có khẩu vị hơn thế mà.

Jungkook nheo mắt. Có phải anh ấy vừa mới...?

"Tao biết mày là một cô bé hợp ý tao mà. Không có cookies cho chúng ta đâu."

Yeah anh ấy đã làm thế.

"Làm như" Jungkook nói.

"Làm như...? Gì cơ?"

"Làm như anh có thể ấy."

"Không phải mọi thứ đều là về cậu đâu Jungkook." Anh đáp trả.

"Tôi có nói thế đâu? Tôi còn không nhắc đến tên mình, là anh nói đấy chứ." Jungkook phản đối ngay với tông giọng cao.

Mingyu đứng bên cạnh quan sát cả hai người họ với sự bối rối và Jimin không muốn kéo dài chuyện này trước mặt một người lạ.

Được rồi, được rồi, nếu đây là cách Jungkook muốn chơi. Anh giữ sự im lặng rợn người cho đến khi cả hai người bọn họ rời đi sau khi mua hàng. Anh chỉ nhận ra rằng mình quên đưa tiền thừa sau khi họ đi mất.

"Có chuyện gì giữa cậu và anh chàng nông dân đó vậy?"

"Ý cậu là gì?"

"Mình không biết. Mình cảm nhận được có gì đó giữa hai người."

"Mình chỉ mua hàng của anh ấy thôi." Jungkook trả lời dứt khoát.

"Kookie, hãy thành thật với chính mình. Cậu nói về trang trại và thú cưng của anh ấy suốt cả tuần khi cậu trở về nhà."

"Thì sao? Chỉ là chúng mới lạ với mình thôi. Mình chưa bao giờ gặp một người nông dân trước đây và tất nhiên là chưa gặp ai nuôi một con vịt làm thú cưng cả."

Họ gần ra khỏi chợ và Jungkook đang cáu kỉnh vì bị kẹt lại trong cuộc thẩm vấn của bạn mình.

"Cậu thực sự không có hứng thú với anh ấy sao?" Mingyu đặt tay lên lưng cậu ngăn lại.

"Hứng thú? Với anh ta?"

"Kookie..."

"Không, thực sự không hề, Mingyu. Cậu có thấy mình với Jimin đứng cùng nhau không? Nó thật sự hài hước. Anh ta sống giữa nơi khỉ ho cò gáy này và đặt tên mọi thứ như thể đang trong một bộ phim chết tiệt của Disney. Thật là kì quặc không phải sao?"

"Nghe nà..."

"Không, cậu mới cần nghe rõ đây Mingyu. Cậu đã thấy những người mà mình từng qua lại và cậu nghĩ Jimin thậm chí có thể mang ra so sánh sao?"

Mingyu hắng giọng. "Kookie, làm ơn dừng lại đi." Cậu thì thầm.

"Cái..."

"Jimin. Chào anh! Anh có chuyện gì sao?" Giọng Mingyu hét to lên.

Jungkook nhìn quanh và Jimin đang đứng sau cậu vài bước, mặt tái mét.

"Tôi... tôi quên mất không đưa tiền thừa." Giọng Jimin hơi run.

Mingyu vội vã bước lên để cầm lấy tiền.

"Jimin... những gì vừa nãy... cậu ấy không có ý..." Mingyu lắp bắp.

"Tôi không biết cậu đang nói về chuyện gì. Tôi chỉ vừa mới tới thôi." Jimin đáp lại, khuôn mặt trở về với biểu cảm ổn định không cảm xúc. "Tôi phải đi luôn đây, tôi không thể để quầy hàng trống được." Jimin quay đi, bước đi nhanh chóng của một người đang bỏ lại gì đó phía sau.

Jungkook vẫn đứng yên, đông cứng vì sốc và đầy do dự.

"Đồ ngốc." Mingyu nói với thái độ khinh bỉ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com