Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

21. Jang Bokman bị đánh


Trời càng ngày càng nóng, ánh mặt trời chiếu trên mặt nước, sáng loáng chói cả mắt.



Bôn ba đến sáng sớm, mồ hôi lớn như hạt đậu lăn từ trên trán xuống, Jeon Sangmin quệt mồ hôi, định đặt ống trúc sang bên cạnh, vui vui vẻ vẻ rửa mặt. Nước sông mát rượi, gân cốt toàn thân như được ngâm qua nước lạnh, hoàn toàn tỉnh lại.



"Jungkook, tới đây rửa mặt đi!" Jeon Sangmin quay đầu lại kêu.


Jungkook ngồi dựa lưng vào cây, nghiêng đầu nhìn bờ sông một chút, lắc đầu một cái.


Jeon Sangmin nhíu nhíu mày, đứa nhỏ này làm sao thế, sau khi từ trấn trở lại, thì buồn bực không vui, mặc dù bình thường hắn cũng không thích cười, nhưng mỗi lần lên núi, ánh mắt đều sẽ sáng lấp lánh, hoàn toàn không ảm đạm giống như hiện tại.


Hay là bởi vì Chaeyoung không ở nhà?


Nghĩ đến con trai đã trưởng thành, Jeon Sangmin càng chắc chắn suy đoán của mình, trở lại bên cạnh Jungkook, ngồi xuống cạnh hắn.


"Khụ khụ, ngày hôm qua con đi trấn, có phải đi tìm Chaeyoung không?" Jeon Sangmin xoa xoa đầu con trai, hết sức nhu hòa nói, vẫn không khỏi lúng túng.


Thân thể Jungkook cứng đờ, không quen loại động tác thân mật như vậy của Jeon Sangmin, bản năng muốn né tránh, ngẩng mặt nhìn thấy khuôn mặt ngăm đen của Jeon Sangmin thì nhẫn nại, đàng hoàng không nhúc nhích, cũng không có trả lời vấn đề của ông.


Haiz, tính tình con trai khó hiểu như vậy, các cô gái làm sao mà thích được chứ?


Vì để làm cho con mình tỉnh táo, Jeon Sangmin cảm thấy cần phải chỉ bảo cho hắn chút kinh nghiệm.


"Jungkook à, nếu con thích Chaeyoung, thì nhất định phải đối tốt với con bé, như vậy mới có thể làm cho con bé vui vẻ, Chaeyoung vui vẻ, sẽ nguyện ý chơi đùa với con, thời gian chơi đùa dài, sẽ thành thói quen tới tìm con, thói quen mỗi ngày đều nhìn thấy con, khi đó, chính là lúc Chaeyoung thích con rồi."


Rốt cuộc nét mặt Jungkook giãn ra, nhìn ánh mắt Jeon Sangmin có chút kỳ quái, ai thích nha đầu lười chứ? Đối xử tốt với nàng sao? Hắn hận ngày ngày không được đánh nàng, khi dễ nàng thì có!


Jeon Sangmin bị ánh mắt không có gì để nói của Jungkook nhìn, "Con nói thật với phụ thân, rốt cuộc con có thích Chaeyoung không? Nếu con thích, ta đi giúp con thăm dò, bá phụ con tính khí tốt, lại còn nhìn con lớn lên, sẽ không ghét bỏ nhà chúng ta nghèo nàn." Mặc dù mười tuổi bàn chuyện cưới gả có chút sớm, nhưng nhìn cái bộ dạng này của con trai, hay là tính toán sớm một chút, nếu Thư gia cảm thấy hai đứa bé không thích hợp, cũng sẽ khiến con sớm chết tâm, trẻ con dễ quên, chờ thêm hai ba năm nữa, sẽ không nghĩ đến nàng.


Có lẽ là Jeon Sangmin mất mẫu thân từ nhỏ, phụ thân ruột lại không quan tâm hắn, nàng dâu cũng là hắn nhìn trúng nữ cô nhi, cho nên hắn không có nhiều yêu cầu với hôn sự của con trai, cảm thấy chỉ cần con mình thích là được, tạm thời còn chưa nghĩ đến Chaeyoung có thích hợp làm con dâu hay không.



Trái tim Jungkook lỡ một nhịp, ý phụ thân là để cho hắn cưới nha đầu lười sao?



Cưới về, nàng phải chuyển đến nhà hắn, sẽ không thể chạy đến nhà người ta ở!



Chủ ý này không tệ, đột nhiên tâm tình Jungkook thật tốt, cho dù hắn trước mặt người khác vui buồn không lộ, Jeon Sangmin vẫn cảm nhận được tâm tình nhi tử có biến đổi, cười nói: "Đứa nhỏ ngốc, tốt lắm, xem ra con cũng không có ý định đi săn thú, về nhà trước đi, hay lên trấn tìm Chaeyoung cũng được."



Nụ cười mập mờ trên mặt ông khiến mặt Jungkook không khỏi nóng lên, thôi, đâu ai biết giữa mình và nha đầu lười có thù hận?



"Phụ thân, vậy con đi về, người cận thận chút, chớ đi sâu trong núi." Jungkook đứng lên, không được tự nhiên nói.



"Đi đi đi đi, ta biết, đúng rồi, con phải đi tìm Chaeyoung, nhớ đem cho con bé ít đồ ăn ngon!" Jeon Sangmin nhìn bóng dáng nhi tử dần đi xa, ân cần nhắc nhở.



Jungkook sững sờ một chút, rồi càng đi càng nhanh, nháy mắt đã biến mất sau rừng cây.



Jeon Sangmin bất đắc dĩ cười cười, chợt nghĩ đến cái gì, đáy mắt hiện lên một chút ưu thương. Trước đây, mình cũng chả ngây ngốc còn gì, không biết nói lời ngọt ngào dụ dỗ thê tử, nhìn thấy nàng lập tức mặt đỏ tim đập nhanh, cuối cùng vẫn là nàng tức giận, khóc lóc hỏi mình rốt cuộc có muốn cưới hay không, Jeon Sangmin vĩnh viễn nhỡ rõ, lúc đầu Yoo thị hai tay chống nạnh, rồi vừa khóc vừa đánh hắn.


Đảo mắt, con trai cũng đã lớn như vậy rồi, đáng tiếc nàng không được chứng kiến...

*

Về đến nhà, Jungkook thay bộ quần áo nửa cũ nửa mới, nghĩ một chút, đi tới Park gia.


Kang thị với Sooyoung đang trải chiếu, định trải đệm vải bông trên giường đất, nhìn thấy Jungkook tới, đều có chút giật mình, "Jungkook, hôm nay sao xuống núi sớm vậy?"



Jungkook nhìn Sooyoung một chút, có chút ngượng ngùng nói với Kang thị: "Bá mẫu, năm ngày nữa là sinh nhật của phụ thân con, con muốn đi trấn trên mua cho ông ấy ít đồ, lại sợ mình không biết chọn, muốn nhờ Sooyoung tỷ giúp con xem một chút, người xem có được không ạ? Nếu hôm nay không được, ngày mai đi cũng được."



Nghe lời này, ánh mắt Kang thị lập tức trở nên nhu hòa như nước, càng nhìn Jungkook càng thích, đứa bé ngoan thật hiếu thuận, nếu Chaeyoung hiểu chuyện bằng một nửa của hắn, nàng cũng hài lòng. "Cái này có gì không tiện chứ, Sooyoung, bây giờ con đưa Jungkook đi đi, bữa trưa phải tới nhà ngoại tổ mẫu con ăn cơm, thuận tiện đem muội muội con về, bớt mất mặt ở đó, làm cho đệ đệ con bận lòng!"


"Vâng," Sooyoung đáp một tiếng, cười với Jungkook nói: "Ngươi ở đây đợi một lát, ta đi thay xiêm áo."


Jungkook gật đầu một cái, làm tiếp công việc vừa nãy của Sooyoung.


Kang thị muốn nói không cần hắn giúp một tay, nhưng lại nghĩ đến tính khí của Jungkook, cười cười, không nói gì.



Sooyoung rất nhanh đã đi ra, nghe thấy tiếng bước chân, Jungkook không khỏi ngẩng đầu nhìn lại.



Nàng đổi một cái áo màu hồng cánh sen, phía dưới là quần dài màu xanh nhạt, lúc đi lại lộ ra đôi giày thêu mũi nhọn tinh xảo xinh xắn, dưới ánh nắng mặt trời tháng năm, giống như một đóa sen mới nở, mát mẻ động lòng người. Thật ra thì, hai nữ nhi của Kang gia đều cực kỳ giống Kang thị, mắt hạnh thật to, mặt phấn má đào, chỉ là lông mày Sooyoung hơi chếch tỏ vẻ thông minh, còn của Chaeyoung lại là lông mày lá liễu, mềm mại ngây ngô...



"Jungkook, đi thôi, thất thần ra đó làm gì?' Sooyoung thấy Jungkook nhìn phòng bếp đến ngẩn người, cười yếu ớt nhắc nhở.


Jungkook lập tức vội vàng đứng lên, vành tai có chút nóng lên, thật may là hắn vốn đen, che giấu được. Hai người cùng nhau cáo biệt Kang thị, cùng nhau bước ra cửa tre của Park gia. Đừng thấy bình thường Jungkook cao bằng Sooyoung, Sooyoung cũng không coi hắn như nam nhân mà đối đãi, bất kể là Jungkook hay là muội muội, đều là nàng giúp đỡ nuôi nấng, trong mắt nàng vĩnh viễn đều là đứa trẻ mập mạp quấn yếm năm ấy.


"Ái chà, đây không phải là Sooyoung muội tử ư, ăn mặc xinh đẹp như vậy, là muốn đi đâu à?" Vừa mới tới đầu thôn, một tràng âm thanh bỉ ổi khiến người ta cực kỳ chán ghét truyền tới.



Sooyoung không quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước, chỉ là sắc mặt biến thành rất khó coi.



Jungkook nghe ra đó là âm thanh của Jang Bokman, nghĩ đến cách làm người của hắn, lại nghe hắn dùng loại giọng này nói chuyện với Sooyoung, không khỏi nhíu mày.



Sooyoung thấy Jungkook bước chậm, nhỏ giọng nói: "Không cần để ý hắn, chúng ta đi!" Nàng không tin, ban ngày ban mặt, Jang Bokman dám ngang ngạnh.


Jungkook mím môi, đè xuống tức giận trong lòng, làm người thật là phiền toái, chính là chán ghét ai đó, cũng không thể muốn đánh thì đánh.



Bọn họ không để ý đến Jang Bokman, Jang Bokman lại vội vàng cho xe bò đuổi theo, thân mật nói: "Sooyoung muội tử, hai người cũng đi trấn sao? Vừa đúng lúc ta cũng muốn đi đặt mua vài thứ, hay là đưa các ngươi đi một đoạn, thế nào?" Đôi mắt ti hí như hạt đậu xanh, ánh mắt thì như tên trộm nhìn chằm chằm thân thể thon thả của Sooyoung, rồi nhìn đến những vị trí nhạy cảm. Phải biết rằng, chung quanh thôn, Sooyoung là cô nương xuất sắc nhất, Jang Bokman sớm đã thầm thương trộm nhớ, tuy nhiên không có cơ hội xuống tay, nàng lại không dễ bị lừa như các nữ nhân nông gia khác, chỉ cần mình nói đôi câu dịu dàng lập tức ngoan ngoãn mắc câu.


Sooyoung giận đến sắc mặt đỏ bừng, mắng hắn cũng không được, không thể làm gì khác hơn là đi chậm lại, mượn bóng dáng Jungkook che chắn cho mình.


Nhưng nàng đi chậm lại, Jang Bokman cũng đi chậm theo, "Sooyoung muội tử, muội tránh ta làm gì? Đã mấy ngày không nhìn thấy muội, mau để cho ta cẩn thận nhìn một chút!" Bộ dạng hành vi vô lại.


Jungkook nhìn cái mặt bóng loáng khoa trương của Jang Bokman, hắn như không nhìn thấy sự tồn tại của mình mà không chút kiêng kỵ đùa giỡn Sooyoung, chờ hắn tiến tới gần lần nữa lập tức không chút đắn đo đưa tay túm Jang Bokman trên xe bò lôi xuống, dùng sức quăng người vào mương giữa ruộng lúa mạch bên cạnh đường đất, "rầm" một tiếng, tung lên một đám bụi đất!


Sooyoung sợ hết hồn, sao sức Jungkook lại lớn như vậy?


Nhìn bóng dáng Jang Bokman vặn vẹo đè bẹp một đám cỏ dại, nói Sooyoung không thoải mái là giả, có thể còn có người phía xa xa, nếu Jang Bokman kêu la, cuối cùng người thua thiệt nhất định là mình.


Cỏ dại trong mương mọc thành bụi, Jang Bokman ngã nghiêng đổ vào, đáng lẽ chỉ là ngã một chút, không phải rất đau, nhưng sức mạnh quá lớn, thân thể không khống chế được lăn ra sau một vòng, vừa vặn đụng lưng vào tảng đá hơi lồi ra, đau đến miệng há thật to nhưng lại kêu không ra tiếng, thật vất vả mới thở nổi, chỉ vào Jungkook mắng: "Đồ không có mẫu thân dạy dỗ, lại dám đánh. . . . . ."


Jungkook từ trên cao nhìn xuống hắn, trong mắt tràn đầy băng giá: "Ngươi thử chửi lại một câu, ta sẽ đánh chết ngươi!"


Thôn nhân đánh nhau, thường đem chữ "chết" giắt bên mép, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa có người nào thật sự đánh chết người, Jang Bokman không thèm để vào trong lòng, vùng vằng đứng dậy muốn đánh Jungkook, một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch, sao mình phải sợ hắn?



Thế nhưng, khi hắn giương mắt chuẩn bị xông lên, đột nhiên dừng lại, không thể tin được trong ánh mắt của Jungkook, sâu trong đó là vẻ lạnh lẽo khiến hắn sợ tới mức rét run cả người, giống y như trong mộng bị sói nhìn chăm chú, cho dù là ai cũng sẽ không hoài nghi lời hắn vừa nói, hắn, thật sự muốn giết người!


Sooyoung cũng bị bộ dạng lạnh lùng của Jungkook hù dọa, chỉ là hắn thay mình bất bình, quá mức tức giận, vội vàng lôi kéo tay áo hắn đi về phía trước, "Jungkook, chúng ta không để ý tới hắn, ngươi đừng tức giận!" Con trai đều dễ bị kích động, đệ đệ mình bình thường ngoan ngoãn, nhưng một khi đánh nhau cũng rất liều mạng. Jang Bokman khổ người lớn như vậy, Sooyoung cũng không muốn Jungkook bị thương.


Jungkook bị Sooyoung lôi kéo, mặc dù đi, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Jang Bokman, ánh mắt như sấm dọa cho Jang Bokman sợ tới mức hồi lâu cũng không dám nhúc nhích ngồi xuống, mãi cho đến khi Jungkook quay đầu đi, dưới chân hắn mềm nhũn, ngã ngồi trong bụi cỏ, má ơi, tiểu tử kia sẽ không bị quỷ ám chứ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com