Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2. Tiệm xăm của anh hàng xóm




"Anh uống gì nhỉ?"

Nhìn Jungkook lau bàn tay ướt vào áo anh ấy, tôi chợt thấy buồn cười, cử chỉ hệt như một đứa trẻ con năm tuổi lại phóng khoáng như một gã trai trải đời.

"Cho tôi nước lọc là ổn. Rất cảm ơn nếu thêm vài viên đá."

Jungkook đứng tựa vào thành bếp, tóc anh hơi dài lòa xòa che cả mắt, lơ đãng lướt qua ngóc ngách nhà tôi. Chỉ cần thở thôi cũng quyến rũ.

"Sao anh không ngồi xuống nhỉ?"

Jungkook dùng hai tay nhận lấy ly nước từ tôi, lắc đầu từ chối, anh chỉ vào bản thân rồi bảo.

"Người tôi còn dính bụi từ mái nhà sẽ làm bẩn sofa."

Jungkook là một người sạch sẽ tôi âm thầm ghi nhớ và không chắc đó sẽ là điểm cộng hay điểm trừ. Sạch sẽ thì tốt thôi vì tôi là một bác sĩ có điều bản tính tôi lại khá bừa bộn, tôi buộc lòng phải thừa nhận thế.

Tôi không tốn sức mời anh ngồi xuống ghế nhà tôi làm gì bởi lẽ tôi dám chắc thảm lông sẽ dính bụi nhưng tôi cũng chẳng phải người sẽ đứng cùng người khác, tôi chỉ đơn giản thu lu thành một cục trên ghế bông nhìn Jungkook từ từ uống hết ly nước.

Ngoài cửa sổ đổ một cơn mưa mùa hè, mùi đất bốc lên ngai ngái khó chịu, bình thường tôi sẽ nhăn mũi đóng cửa sổ và thắp nến thơm ngay lập tức. Nhưng hôm nay rõ ràng không phải ngày bình thường khi mà bỗng nhiên ngay cả mùi ngai ngái cũng trở nên dễ ngửi.

Ngụm nước cuối cùng trôi qua cổ họng Jungkook, tôi cảm thán.

"Dám chắc anh là một bệnh nhân tiềm năng khoa tâm thần."

Cũng may là nước đã trôi tuột qua dạ dày chứ nêu không có khi mắt Jungkook sẽ lồi ra ngoài vì sặc nước, anh nhướn mày hỏi.

"Sao bác sĩ lại nghĩ như vậy?"

"Gọi tôi là Taehyung và trả lời cho câu hỏi thì chỉ có thể nói là do linh cảm. Bệnh nghề nghiệp, anh biết đấy."

Tôi nhún vai một cái ra vẻ đương nhiên rồi. Mà thật vậy. Nếu như mọi nghề nghiệp khác phán đoán dựa trên những lý do, những vấn đề được phát hiện. Như anh thợ nhìn ra hỏng hóc của chiếc mô tô qua một lần nổ máy hay bác sĩ khoa tim mạch nghe được nhịp tim báo động vấn đề, thì tôi, bác sĩ khoa thần kinh phụ chuyên khoa tâm lý chỉ có thể phán đoán mọi thứ bằng phần lớn linh cảm.

Chẳng ai hiểu lý do vì sao một người lại cứ nhất định đam mê chế tạo bom hay vì sao một người tai nạn xe máy lại sợ nước, khoa học không lý giải được, số thuốc tôi kê đơn cũng không kể ra lý do. Nó vốn là một loại chẩn đoán gần với tâm linh hơn thực tế, tôi cho là thế, dù tôi đã phải đọc qua hàng ngàn quyển sách khoa học để lấy được bằng thạc sĩ của mình.

Nhìn Jungkook chẳng có vẻ gì là nghi ngờ chẩn đoán của tôi, anh lắc li nước rỗng trên tay theo nhịp của một điệu nhảy nào đó, lơ đãng hỏi.

"Thế bác sĩ cho rằng bệnh của tôi có thể chữa khỏi không nếu tôi đến bệnh viện?"

Một câu hỏi sâu sắc. Tôi chấm một trăm điểm cho nó. Ngã đầu ra ghế, tôi buộc lòng phải thừa nhận sự bất lực sâu sắc của mình.

"Nếu đến bệnh viện thì trước khi anh khỏi bệnh khả năng cao là anh sẽ bị nhét cho một đống thuốc và bức đến bước tâm thần."

Cơn mưa ngoài cửa sổ nặng hạt hơn, Jungkook cúi đầu chào tôi, tôi nằm cuộn tròn trên ghế, mở một mắt ra xem như đáp lại, nhìn anh đi. Khi lướt qua cửa sổ, Jungkook tiện tay đóng nó lại. Mùi ngai ngái của mưa bị nhốt bên ngoài kia, trong căn phòng của tôi phút chốc chẳng còn mùi gì cả.

Một người thường có mùi hương đặc trưng của riêng mình, toát ra từ hương nước hoa, hay mùi nước xả vải hay mùi dầu gội thường dùng. Jungkook lại không có dù mũi của tôi rất thính và tôi đã cố ngửi thử. Hoặc là Jungkook có mùi như căn hộ của tôi chăng? Tôi thích vế này hơn hẳn.

Quanh khu phố truyền tai nhau râm ran về căn hộ số 7, lũ trẻ con hầu như đều bị phụ huynh nạt nếu cả gan bén mảng qua đó. Một phòng xăm được dựng lên, cái biển trắng có chữ đen đập vào mặt tôi ngay lập tức vì nó gợi nhớ đến bệnh viện. Bệnh viện thì cái gì cũng trắng hếu, cửa phòng khám, sơn trên tường, ga nệm bệnh nhân, khăn trên bàn mổ.

Jungkook có tài năng thật, thường người ta sẽ cố gắng thân thiện với mọi người xung quanh, xóa đi rào cản khoảng cách và tỏ ra là một người tử tế, tôi cũng thế, nhưng Jungkook không thế. Anh có tài năng trong khoản triệt để làm người ta ghét mình.Anh hàng xóm đi tù mở một tiệm xăm, máy móc rè rè tiếng kim loại chạm vào khay, tiếng kim châm chích da thịt, và tiếng người ta bàn tán xì xào.

Có hôm tôi đi ngang qua cổng căn nhà chủ trọ, một tốp người kéo nhau làm ầm lên ở đấy, loáng thoáng tiếng ông chú than vãn với Hoseok.

"Đừng cho cậu ta thuê nữa được không? Đó là người xấu. Cậu ta sẽ làm mất hình ảnh khu trọ này."

Mấy bà dì đứng đó hưởng ứng nhiệt liệt, tôi còn thấy cả bảng hiệu băng rộn cho cuộc biểu tình quy mô này nữa.

Trái lại Hoseok ngái ngủ ló mặt ra.

"Jungkook chẳng làm hại ai hết mà nhỉ? Mở tiệm xăm đâu có phạm pháp, cậu ấy cũng có làm gì mọi người đâu? Với cả khu phố chúng ta có bao giờ thắng khu phố văn hóa khi nào?"

Tập thể cuộc biểu tình vẫn lấy làm khó chịu lắm, Hoseok chẳng buồn nghe, anh đóng cửa sổ vào. Còn tôi cũng chẳng buồn nghe họ nói, tôi lựa chọn đi thẳng về nhà thay vì rẽ vào hô hào cùng đám đông.

Trời tối thui, đèn đóm sáng trưng cả ngõ, liếc ra cửa sổ vẫn thấy người ngồi đầy trước cổng nhà Hoseok, tôi đâm ra tò mò phản ứng Jungkook sẽ ra sao.

Xỏ đôi dép bông, cắp thêm ái áo khoác dài đến mắt cá choàng lên bộ đồ ngủ phi bóng, tôi lết qua thăm căn hộ số 7. Trước cửa treo một lớp rèm ni lông còn đọng mấy giọt nước. Tôi gõ cửa thử, tiếng Jungkook bên trong vang lên trầm ấm.

"Tiệm tôi đóng cửa rồi, quý khách vui lòng trở lại vào ngày mai và đặt hẹn trước."

Mùi đồ ăn trên chảo chui qua khe cửa sộc thẳng vào mũi tôi, thơm nức. Tôi lè nhè gọi.

"Jungkook, là tôi, bác sĩ Kim."

Tiếng keng của xẻng chạm vào mặt một chiếc chảo inox, tiếng loẹt quẹt của dép bông quệt lên nền nhà, Jungkook mở cửa ra nhìn tôi nghi hoặc. Tôi hắt xì một cái đầy giả vờ không quên khoa trương co mình trong lớp áo mỏng. Jungkook bật cười, anh nghiêng người để tôi lách vào không gian ấm áp của anh. Đấy là tôi miêu tả thế chứ thực tế tôi trông rõ ràng điều hòa phòng anh chỉ mười tám độ còn trời mùa hè ngoài kia bản tin thời tiết mới đưa rõ rành rành là hai mươi ba độ đến hai mươi bốn.

"Có việc gì sao bác sĩ?"

Jungkook vừa đảo xẻng trên chảo thịt bò xào cần tây vừa hỏi.

"Anh không cho cà chua vào à?"

Tôi tò mò, Jungkook lắc đầu.

"Tôi không thích vị cà chua lắm."

Mắt tôi sáng lên lấp lánh.

"Tôi cũng thế, tôi không thích cà chua nhưng người ta lại cho cà chua vào hầu hết các món. Thơm quá Jungkook!"

Jungkook quay lại nhìn tôi, tôi thả mình xuống một cái ghế, loay hoay nhìn đám dụng cụ xăm mình. Có cả mấy cái kim còn to hơn cả kim trong bệnh viện. Tôi quen thuộc với kim, kim truyền nước, kim châm cứu, kim tiêm, mấy mũi tiêm mà chỉ cần một liều bé xíu cũng đủ hạ gục một bệnh nhân quá khích.

"Xăm mình đau không Jungkook?"

Jungkook loay hoay bắc chảo ra khỏi bếp, tôi nhanh nhảu lấy một cuốn sách bỏ xuống bàn, anh lắc đầu.

"Cất cuốn sách đó đi, lấy cuốn màu xanh ngoài cùng hàng thứ ba ấy."

Mùi thơm tỏa ra làm bụng tôi réo ầm ĩ, sắc đỏ thẫm của thịt bò với sắc xanh của cần tây mời gọi làm tôi quên mất tôi ghé đến đây không phải vì một lời mời.

"Anh muốn ăn cùng tôi không?"

Jungkook hỏi khi đã đặt trước mặt tôi một bát cơm nóng hổi cùng một đôi đũa mới. Tôi cười tít mắt thay câu trả lời.

"Xăm có đau không Jungkook?"

Tôi lặp lại. Tôi đã từng xăm một hình bé xíu bên vai trái từ thời còn đi học, trong một cơn say, khi tỉnh lại thậm chí tôi chẳng nhớ gì cả.

"Đau chứ, xuyên kim qua da đương nhiên phải đau rồi."

"Vậy sao người ta vẫn xăm nhỉ?"

Miếng thịt bò tan trong miệng tôi, anh hàng xóm tuyệt đối là một người có tiền, thịt bò loại một.

"Tiêm thuốc cũng đau tại sao người ta lại tiêm chứ?"

Jungkook hỏi ngược lại. Tôi trông thấy ánh mắt anh nhìn tôi viết rõ ràng chữ thú vị. Tôi biết bản thân thú vị, tôi tự tin vì điều đó.

"Tiêm thuốc để cứu lấy họ, chẳng phải sao?"

"Xăm mình cũng thế. Có những người giải tỏa căng thẳng bằng cách chạm khắc lên người, thưởng thức nỗi đau, cứu rỗi linh hồn họ."

Tôi gật đầu, tấm tắc vì món ăn ngon, cũng tấm tắc vì câu trả lời của Jungkook. Tôi giơ tay ra giữa không khí, Jungkook nghiêng đầu như thể hỏi tôi muốn gì.

"Bắt tay một cái nào. Tính ra chúng ta là đồng nghiệp đấy."

Jungkook cười rộ lên, nhác thấy hàm răng thỏ lộ ra tinh nghịch, anh bắt lấy tay tôi, bàn tay ấm áp có nhiều nốt chai sạn, không kiềm được, tôi nhẹ miết ngón cái qua khớp tay anh. Người có bàn tay ấm áp là người đáng tin cậy, tôi từng đọc ở đâu đó câu này thì phải. Nhưng là một bác sĩ, tôi biết bàn tay ấm áp chẳng qua chỉ do sức khỏe và cơ địa của họ mà thôi.

Bên ngoài lại đổ mưa ào ạt, qua khung cửa sổ để mở tôi thấy tốp người biểu tình nhao nhác như chim vỡ tổ chạy về, băng rôn bị bỏ quên tại chỗ, mưa thấm ướt bảng biểu tình viết vội trên tấm bìa các tông, nhão nhoét ra như lý tưởng và ý chí của họ. Biểu tình thì biểu tình, chẳng ai kiên trì qua được một ngày thậm chí quá được một cơn mưa. Họ sẽ chẳng dọn trọ đi chỗ khác vì một người nào đó, họ cũng chẳng sẵn sàng vứt lợi ích của mình để dành khoảng trống cho người khác chen vào.

Loài người là loài đáng sợ nhất, đàn anh hướng dẫn tôi khi nội trú Kim Seokjin đã kết luận vậy. So với bất cứ loài nào thì loài người vẫn là số một trong khoản lạnh lùng và tàn độc. Bầy sói tụ thành một đàn và sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho đồng loại để bảo vệ nhau, kiến di cư theo tổ, kiến thợ quần quận hy sinh cho kiến chúa để duy trì giống nòi. Còn loài người, họ chỉ hiền hòa êm ấm khi lợi ích của mỗi cá nhân không bị đe dọa. Tập thể là cái tồn tại sau cùng. Kết thành tập thể khi họ thích thế và khi họ muốn dí chết một con muỗi làm họ ngứa mắt. Còn nếu không thể, nếu biết rằng con muỗi đó dí không chết thì tập thể tan rã nhanh như khi nó lập thành, vì nó không đem lại điều gì cho họ.

Jungkook trông theo ánh nhìn của tôi, anh lắc li nước lọc như lắc một ly rượu.

"Cảm ơn tôi đi Jungkook."

Tôi nghiêm túc yêu cầu. Mắt Jungkook cong lên thành hình lưỡi liềm, anh nhếch môi hỏi.

"Tại sao?"

Tôi chỉ ra đám người ngoài kia bảo.

"Vì tôi đã không là một trong số họ."

Jungkook thích thú chống cằm lên tay, nhấp môi vào ly nước.

"Tôi tò mò vì sao anh không là một trong số họ?"

Tôi cũng học theo Jungkook chống cằm lên tay nhưng tôi biết tôi không có vẻ ngoài phong trần như anh ấy, tôi gần nghĩa với chữ thiếu đòn hơn.

"Vợ chồng căn hộ số mười cãi nhau như cơm bữa, tiếng đồ đạc rơi vỡ, tiếng khóc lóc ầm ĩ hơn cả tiếng máy xăm của anh. Bác Guk thì rượu chè suốt ngày, lâu lâu lại thấy bác ấy lòng vòng trước ngõ như một tên ăn trộm. Tập thể các cô dì trong khu tụ tập nói xấu nhau bằng mấy từ ngữ đến tôi còn muốn bịt tai lại bởi thói bơm đặt điêu toa. Mấy thằng cha trong căn số mười một hút thuốc đến nỗi tôi ở trong nhà còn ngửi thấy. Và họ đều có mặt trong cái hội biểu tình đòi đuổi một người ngoại trừ chuyện từng đi tù ra thì chưa làm gì ảnh hưởng đến lợi ích của họ trong khi họ không hề cho anh thuê nhà. Tôi thì cho rằng tôi khá thích anh làm hàng xóm."

Jungkook cười rộ lên trước lý lẽ của tôi, anh đứng dậy dọn chén dĩa, hất mái tóc hơi dài lòa xòa của mình ra sau, anh đáp lại tôi bằng thái độ thản nhiên hết sức.

"Sao tôi lại phải cảm ơn anh khi anh làm vì anh thích thế chứ không phải vì tôi nhỉ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com