Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

10.

Khi đồng hồ trên tay đạo diễn chạm đúng vào cột mốc bảy giờ tối thì đoàn phim liền đẩy nhanh tiến độ chuẩn bị. Làn sương đêm lúc này đang dần xuất hiện trong cánh rừng bao quanh họ, nếu quá nhiều sương sẽ làm mờ ống kính, nhưng nếu không có thì lại mất đi cái ma mị không thực trong kịch bản kia.

Jungkook đứng một góc, nhún nhún mấy cái hòng xua đi cơn lạnh đang không ngừng ôm lấy cơ thể khiến hắn tê cóng, mím mím cánh môi có phần nhợt nhạt vì phải chiến đấu với lớp sương đêm. Dajin không hẹn mà dặm chân cạnh bên hắn, đôi má cô nàng vẫn còn lớt phớt ánh hồng sau nụ hôn ban nãy của họ, vì cô cứ ngỡ Jungkook chỉ là một chú nai tơ chẳng rõ sự đời.

Hớp xong một ly trà gừng để làm ấm họng, cả hai nhanh chóng di chuyển về vị trí của mình. Người trong đoàn cũng ý thức được giờ khắc đã điểm, người có trách nhiệm liền sẵn sàng làm việc, kẻ không phận sự thì nép về một bên.

'Diễn!'

Tiếng hô của đạo diễn vang lên, từ trước đến sau hạ xuống là một khoảng không im lặng như tờ. Jungkook cầm lấy cổ tay Dajin mạnh mẽ kéo cô nàng ra khỏi toà dinh thự, cuối cùng dừng bước trước bức tường đá phủ đầy dây leo, bóng của cả hai nép dưới ánh đèn vàng trong màn đêm tĩnh lặng.

Dajin vuốt ngang khoé mắt hoen đỏ của mình, sương đêm thi nhau ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn càng làm cho vẻ trong veo hiện lên rõ hơn. Cô nàng vùng tay mình ra khỏi cái nắm của Jungkook, kiên quyết đứng lại mà nhìn hắn.

Gương mặt Jungkook bấy giờ chẳng ủ ấm chút dịu dàng nào mà hắn luôn dùng để nhìn về phía Dajin, thay vào đó là một cỗ tức giận đang dần ăn mòn tâm trí, đôi mày đậm khẽ nhíu lại, thoang thoảng nét bi thương chẳng cất thành lời.

-Cậu buông tay đi Minhee, Hojun có người anh ấy yêu, cậu không thể chen vào giữa họ được.

-Cái gì gọi là có thể với không thể? Cậu nói đi?!...Từ khi biết tới Hojun tớ đã cố gắng rất nhiều để bản thân trở nên tốt đẹp hơn, vì gì một chỗ trong lòng anh ấy cũng không thèm cho tớ?!

Jungkook nghẹn họng không nói nổi thành lời, vì hắn hiểu rõ cái tâm lí khốn cùng mà Dajin đang phải cưu mang. Thích người ta đến cuồng dã trong lòng, nhưng người ta lại chỉ coi đó là chút cảm mến cá nhân. Nỗi đau này còn ai rõ hơn Jungkook?

Jungkook biết Dajin từ khi cả hai còn là bạn đại học và những yêu thương này đã luôn luôn dõi theo cô bạn từ thuở ấy. Cứ xem như khoảng thời gian đó chưa là gì so với tuổi thanh xuân Dajin mà đã dùng để đuổi kịp Taehyung đi, nhưng ít nhất Jungkook cũng đã dành tất cả những gì tốt đẹp, làm hết những điều có thể cho Dajin, cả tâm tư tình cảm của những tháng ngày này đều hoàn toàn trao trọn. Nhưng rồi cô bạn có thực sự một lần ngoái đầu lại để nhìn hắn hay không? Dù chỉ là một cái liếc mắt?

Jungkook chẳng biết nữa, tất cả những xô bồ cuồng dã trong đáy lòng bấy giờ khiến hắn thấy thật khó chịu, không phải vì Dajin đã lún sâu đến như vậy mà là do cô chưa từng một lần thẳng thắn nhìn hắn. Jungkook khẽ mím môi, bàn tay nắm chặt đầy giận dữ, đáy mắt lại như hố lửa mà nhìn về phía Dajin, khiến cô trong phút chốc phải nín lấy từng hơi thở của mình.

Và trong một khắc, chưa đủ để chiếc lá kia có thể rơi xuống, Jungkook cầm lấy cổ tay Dajin, kéo cả thân thể nữ nhân nhỏ bé kia vào lòng, ôm chặt cô cho bao nhiêu đớn đau tủi hận mà mình đã dồn nén, cho bao nhiêu ham muốn có thể khoá trái Dajin trong vòng tay này.

Jungkook cúi người xuống, mạnh bao cướp lấy cánh môi mềm tựa hoa đào của Dajin, từng chút từng chút truyền hết những yêu thương của thời gian qua những giác quan run rẩy. Và dù có từ tốn đến mấy thì Jungkook cũng không thể ngăn được tình cảm bên trong mình. Bản chất của cái hôn ấy lúc này không còn là một lời tỏ tình ngọt lịm nữa mà dần chuyển thành sự độc chiếm ngang tàn, chỉ mong có thể mang người giấu đi.

Dajin mở to mắt nhìn Jungkook, bản tính nữ nhân khiến cô chốc lát cứng người lại, sau liền trở nên vô cùng hốt hảng, vùng vẫy muốn thoát ra.

Jungkook thấy thế liền cố tình giữ cái ôm thật chặt, đôi tay hoá thành gọng kiềm không để cho Dajin tiếp tục làm loạn, sau lại nhẹ nhàng cúi xuống, áp trán mình lên những sợi tóc lưa thưa mềm mại của cô.

-Minhee...làm ơn...nhìn tớ đi...-Giọng Jungkook khàn đặc, lại như sắp khóc bởi nỗi đau đang dày vò mình từng giây từng phút

Nữ nhân và nam nhân trong đoàn làm phim bấy giờ đã bị Jungkook dọa cho chấn động. Một số người khi trông thấy ánh mắt tràn ngập yêu thương thành kính kia đã phải che miệng ôm tim, bởi họ có cảm giác như bản thân đang bị ánh nhìn của Jungkook bóp nghẹn, xót xa trong lòng.

Dajin trong phút chốc quên mất mình phải làm gì sau đó, đôi mắt cô nàng duy trì trạng thái mở to, nhưng trái tim lại vô thức nhói lên mấy nhịp. Tự nhắn nhủ rằng mình đã có Taehyung rồi, Dajin run rẩy đẩy tay Jungkook, nét mặt cô nàng lộ rõ vẻ kinh hãi, sau liền nhanh chóng dặm chân chạy ra khỏi khung hình, trước khi bản thân bị thứ mùi hương kia mê hoặc đến quên hết tất cả.

Jungkook bấy giờ vẫn đứng đó, hai tay buông thõng đầy bất lực. Cậu chàng mím lấy cánh môi như không đành lòng, trong tâm lại tràn ngập bi thương quặn thắt. Để rồi cuối cùng những tình cảm ấy lắng đọng lại, trở thành hạt ngọc rơi xuống trên khoé mi.

Đoàn làm phim tất nhiên không thể bỏ lỡ chi tiết này, quay cận cảnh chính diện, góc nghiêng, bóng lưng, tận lực dùng ống kính để thu lại toàn bộ khung cảnh trước mắt, để khi xem lại sẽ liền mang theo một cảm xúc bồi hồi đớn đau.

'Cắt'

Đến khi Jungkook đã gục đầu xuống được một lúc, đạo diễn mới khẽ nói một tiếng, không gian tĩnh lặng khiến cho ông không phải nâng giọng mình lên như mọi khi, chỉ một lần và các góc quay đều được bấm máy.

Đạo diễn xem lại đoạn phim vừa quay một chút, nhíu mày quan sát biểu cảm của nhân vật, chỉ cần phát hiện một vết sạn liền lập tức cho quay lại. Nhưng bản thân ông cũng biết rằng với những người mới vào nghề như Jungkook thì lần thử đầu tiên chính là lần chân thật nhất, nếu muốn quay lại cũng sẽ khó mà có được khối cảm xúc phong phú như vậy. Nghĩ đến đó ông gật gật đầu, nói một câu đơn giản.

-Làm rất tốt. Mọi người thu dọn, hôm nay chúng ta xong việc.

Nghe tới đó cả đoàn như vỡ oà, tiếng vỗ tay vang lên không ngớt.

Và đương lúc Jungkook còn ngượng ngùng không biết nên phản ứng thế nào thì Taehyung lại từ đâu chen vào, cầm lấy tay hắn, phẫn nộ kéo ngôi sao của sự chú ý rời đi.

...

Taehyung lôi Jungkook đến một góc khuất người, giấu lẹm thân thể cao lớn của cả hai sau một bức tường chắn giữa họ và đoàn làm phim. Rồi chẳng chút kiêng nể, Taehyung nâng tay đánh một cái thật mạnh vào mặt Jungkook, giận dữ như không nói nổi thành lời.

-Sức mạnh kì diệu nào khiến cậu muốn trở thành thần tượng vậy?!

Jungkook vừa bị đánh vừa bị mắng liền đâm ra khó hiểu, nhưng kiên nhẫn hắn dành cho Taehyung từ ngày này sang ngày khác đếm cũng không xuể, thế nên liền dịu giọng trả lời.

-Ý anh là gì? Em không hiểu lắm?

-Diễn xuất tốt như vậy...cậu cần quái gì phải làm thần tượng.-Taehyung nhộn nhạo mãi mới cất được một câu, nhíu chặt mày nhìn Jungkook

Biết được lý do khiến người trước mặt mình tức giận thì Jungkook không dừng được cười sảng một hơi, hắn vui vẻ mân mê eo nhỏ của Taehyung, kéo anh gần lại với mình.

-Anh tức giận chỉ vì điều đó thôi à?-Jungkook khẽ nói, trong lòng bấy giờ tràn ngập thỏa mãn khi được Taehyung đánh giá cao

Taehyung bị hỏi ngược thì cũng có chút ngượng, chỉ vì cái chuyện bé xíu ấy mà lại dơ tay đánh người, anh cũng chẳng hiểu được mình đang nghĩ gì nữa.

-Ban nãy, anh có thấy em nhìn anh không? Lúc Dajin chạy đi ấy...

Câu hỏi ngu ngốc này bất chợt khiến vị ảnh đế phải cười thầm trong bụng. Anh đâu có mù hay câm hay điếc mà không biết ánh mắt đổ lửa kia đang hướng về ai. Chỉ là lúc đó, khi đối diện với Jungkook thì Taehyung cảm thấy như mình chẳng còn là mình nữa, đến cả hơi thở muốn thoát ra cũng thập phần khó khăn.

-Đừng nói cậu rơi nước mắt cũng là vì tôi đi?-Taehyung mỉm cánh môi, tỏ ý trêu đùa người nọ

-Anh có bao giờ sai đâu?

Vòng tay Jungkook bấy giờ siết chặt thêm, gần như là dính sát vào người Taehyung. Nếu là trước đây Jungkook sẽ rất để ý việc hai người đụng chạm, nhưng hắn nhanh chóng nhận ra Taehyung là một nhân vật không phải ai cũng dám nhắc đến, thế nên hành vi thân thiết với anh liền trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

-Anh nghĩ em có thể nổi tiếng nếu em trở thành diễn viên không?

-Nếu như thế...thật sự mong chúng ta có thể cùng một chỗ tranh tài.

Đáy mắt Jungkook lúc này dịu đi, lại tràn ngập ý vui thỏa mãn. Hắn định đưa môi đến hôn Taehyung nhưng lại bị anh cự tuyệt đẩy ra. Trên mặt ảnh đế bấy giờ vun đầy nét khinh bỉ, anh mỉm cười rồi xoay người rời đi, lúc đi cũng không quên bỏ lại một câu cảnh cáo.

-Vừa khuê mật với nữ chính thì đừng nghĩ đến chuyện ôm tôi.

...

..

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com