Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

26. Gặp phụ huynh

Sáng ra như bao ngày Jungkook nấu đồ ăn sáng rồi bế Taehyung xuống ăn, cả hai sáng nào cũng ôm ấp nâng niu yêu thương nhau.

Jungkook vừa cầm ly sữa ra cho Taehyung thì ở ngoài có chuông cửa. Jungkook đặt ly sữa xuống rồi nói với Taehyung.

"Để anh ra mở cửa."

"Từ từ đã, ở đây ít ai bấm chuông nhà em lắm, coi chừng kẻ gian." Taehyung làm mặt nghiêm trọng nhìn ra cửa khiến Jungkook phì cười.

"Em nghĩ nhiều quá rồi Taehyungie."

Ding doong

Tiếng chuông lại vang lên.

"Anh bế em theo nữa, lỡ có kẻ gian thật thì sao?"

Jungkook tiến lại yêu chiều bế Taehyung lên trước ngực rồi đi ra phía cửa, vừa đi vừa vỗ vỗ mông anh.

"Em thấy có kẻ gian nào mà kiên nhẫn bấm chuông vậy không hửm?"

"Ai mà biết được chứ?"

Jungkook đưa tay vặn nắm cửa, vừa nhìn thấy người ngoài cửa cậu liền hoảng hốt đến hai mắt mở to lên.

Taehyung thấy Jungkook cứ đứng sừng sững, dáng vẻ rất hoang mang, không lẽ có kẻ gian thật? Taehyung ngoảnh người lại nhìn, nhìn xong anh cũng hoảng hốt theo.

"B....bác....gái." Jungkook khó khăn thốt lên.

Taehyung bất ngờ đến nỗi quên nhảy xuống, ngược lại còn ôm chặt Jungkook.

"Mẹ...mẹ sao mẹ lại ở đây?"

Mẹ Kim thấy cảnh tượng con trai mình được một người con trai khác bồng bế, mà người bồng bế còn là người khiến con trai bà đau khổ biết bao nhiêu năm trời.

"Bước xuống, mày bước xuống ngay cho mẹ."

Taehyung giật mình nhảy khỏi người Jungkook, anh nắm lấy tay mẹ nhanh nhẹn kéo vào nhà.

"Mẹ, mẹ lên lúc nào sao không nói con để con ra đón mẹ."

"Gọi nói cho con thì làm sao mẹ thấy được cảnh tượng này?"

Jungkook từ nãy đến giờ vẫn đứng im một chỗ, phải gọi là sợ quá hoá đá.

Cậu thở phù lấy bình tĩnh, nhẹ nhàng di chuyển ra chỗ mẹ Kim đang ngồi, rất lễ phép mà cúi gập người chào hỏi.

"Cháu...chào bác ạ."

"Không phải cậu đi đâu tận sang nước ngoài để gây dựng cơ ngơi à?"

"Cháu...."

"Mẹ!" Taehyung ngồi kế bên níu lấy góc áo của mẹ.

"Taehyung, tại sao con với thằng này lại ở chung một chỗ?"

"Mẹ...tụi con...tụi con đang yêu nhau ạ."

"Yêu nhau?"

"Dạ vâng."

Mẹ Kim bỗng dưng tức giận đùng đùng lên, chạy đi lấy cây chổi rồi cầm ra chỉ thẳng vào mặt Jungkook.

"Cậu còn dám vác mặt về dụ dỗ Taehyung để thằng bé yêu cậu xong cậu lại bỏ rơi nó à?"

Jungkook thấy mẹ Kim cầm chổi, thấy bà tức giận như vậy cậu cũng sợ nhưng nhất quyết không hề trốn tránh.

"Cháu xin lỗi bác và cả Taehyung, cháu bỏ đi như vậy là rất sai, lỗi này của cháu cháu biết là bác không thể tha thứ. Nhưng cháu xin bác cho cháu một cơ hội để sửa sai được không ạ?"

Taehyung chạy lại ôm mẹ chặt cứng còn ra sức giằng lấy cây chổi.

"Mẹ ơi mẹ bình tĩnh, mẹ đừng làm vậy mà."

"Con buông ra, con không buông mẹ sẽ đánh chết con."

Bà Kim giơ chổi lên tính hù cho Taehyung buông ra, Jungkook thấy thế tưởng mẹ Kim sẽ đánh anh thật nên chạy lại ôm cả người Taehyung vào lòng.

"Bác đừng đánh Taehyung, bác cứ đánh cháu đi, cháu sẽ chịu."

Mẹ Kim vậy mà giận quá mất khôn, quất hai phát vào lưng Jungkook, cán chổi đánh đã đau mà đằng này mẹ Kim còn dùng lực rất mạnh. Jungkook chịu đau vẫn cắn răng ôm lấy Taehyung.

"MẸ, MẸ THÔI ĐI." Taehyung thấy Jungkook bị đánh liền hoảng hồn ôm lấy cậu, còn lỡ giọng to tiếng với mẹ.

Mẹ Kim buông chổi đau khổ ngồi bệt xuống đất khóc đến đau đớn.

"Hức...con tôi nó đã rất đau khổ khi yêu cậu...nó còn bị trầm cảm từ lúc cậu đi...cậu vì cái gì mà bỏ nó? Con trai tôi luôn cưng chiều chỉ vì một thằng như cậu mà u uất đau buồn suốt mấy năm trời..."

Jungkook ngỡ ngàng nhìn qua Taehyung, cậu không hề biết anh bị trầm cảm trong lúc cậu đi, không ngờ cậu lại làm tổn thương anh nhiều đến vậy.

Jungkook quỳ rạp xuống đất, tay cậu cuộn thành nắm đấm.

"Xin bác hãy đánh cháu thêm đi ạ, đánh để cháu ngộ ra mình là thằng tồi tệ đến cỡ nào, bác hãy đánh thật mạnh đến khi nào bác cảm thấy đỡ tức giận."

Mẹ Kim tức giận nhìn vào Jungkook rồi chỉ ra ngoài cửa.

"Cậu đi đi, đi ra khỏi căn nhà này."

"Mẹ ơi...hức mẹ đừng vậy mà...hức...con không còn bị bệnh nữa...mẹ ơi."

Jungkook vẫn kiên quyết cúi gằm mặt quỳ gối ở trước mặt mẹ Kim nhất quyết không đi.

"Được, cậu không đi thì tôi đi."

Mẹ Kim đứng dậy tức giận bước về phía cửa ra vào, Jungkook hết cách liền nói lớn.

"Cháu sẽ đi, bác ở lại chơi với Taehyung, cháu sẽ đi."

Jungkook từ từ đứng lên rồi bước ra khỏi nhà Taehyung. Một giọt nước mắt rơi xuống gò má của cậu, vừa bước ra khỏi cửa Jungkook đã ôm đầu ngồi gục xuống khóc đau đớn, cậu đấm thật mạnh vào ngực mình, còn liên tục đấm tay xuống đất để trút sự đau khổ của bản thân đến nỗi các đốt tay rớm máu.

Taehyung ở trong nhà khóc đến nỗi người run rẩy, cậu nghẹn ngào nhìn mẹ.

"Mẹ...hức...sao mẹ lại làm vậy?"

"Nó đã khiến con đau khổ, mẹ không thể chấp nhận."

"Mẹee...hức con rất hạnh phúc khi ở bên Jungkook."

"Nhưng con đã bị trầm cảm nặng chỉ vì nó, con đã tổn thương biết bao nhiêu, làm sao mẹ có thể biết được sau này nó có bỏ con mẹ một lần nữa không?"

"Nhưng...hức...hức bây giờ mẹ đuổi Jungkook đi thì con...con rất đau, con rất đau khi phải rời xa Jungkook."

"Mẹ cũng biết xót con mẹ mà." Mẹ Kim ôm lấy Taehyung khóc.

"Mẹ ơi...Jungkook có nỗi khổ riêng, cậu ấy không phải cố tình bỏ con đâu mẹ, là bất khả kháng nên mới phải rời đi...hức mẹ đừng trách gì Jungkook nữa mẹ."

"Lý do gì mà phải đi như vậy, không một lời từ biệt, mẹ thật sự không chấp nhận."

"Mẹ...Jungkook...hức...là một cảnh sát đó mẹ...hức...anh ấy phải đi làm nhiệm vụ...hức còn bị bắn...xém mất mạng...hức...hức...mẹ ơi anh ấy rất thương con." Taehyung vừa nói vừa khóc đến nghẹn ngào, lời nói ra cũng không thể rành mạch vì tiếng khóc nấc.

Mẹ Kim nghe thế liền hoang mang tột độ.

"Con...con nói sao, cảnh sát, sao lại..?"

"Jungkook lấy tuổi giả để đi học, thật ra năm nay 32 tuổi rồi...hức...mẹ đừng trách móc gì Jungkook nữa nha mẹ."

"Nhưng nó làm cảnh sát sẽ nguy hiểm lắm, nguy hiểm cả cho con."

"Bây giờ Jungkook không làm cảnh sát nữa, anh ấy đang làm giám đốc cho công ty của ba...Jungkook muốn quay về bên con nên không làm nữa, anh ấy bảo muốn sống cùng con...hức mẹ đừng ngăn cản tụi con nữa."

Mẹ Kim lau nhẹ khoé mắt của Taehyung rồi ôm anh vào lòng an ủi

"Mẹ xin lỗi...là mẹ giận quá mất khôn, mẹ xin lỗi con trai, mẹ sợ con lại rơi vào trạng thái như năm đó, mẹ sợ lắm." Mẹ Kim rất sợ Taehyung lại lần nữa bị trầm cảm, bà chỉ có mỗi Taehyung ở bên cạnh, bố anh thì mất sớm nên mẹ Kim một mình gồng gánh nuôi anh.

Nhiều lần Taehyung muốn đón mẹ lên Seoul ở chung nhưng mẹ không muốn, bà muốn ở dưới quê lo vườn tược, mồ mả ông bà và của chồng nữa. Taehyung thương mẹ lắm, anh thương mẹ rất nhiều nhưng Taehyung cũng rất yêu Jungkook.

"Hiện giờ con rất hạnh phúc...được ở bên Jungkook là điều con rất hạnh phúc. Con yêu Jungkook...con chỉ yêu Jungkook thôi mẹ à!"

"Ừ mẹ biết, mẹ xin lỗi. Ban nãy mẹ có giận quá đánh thằng bé hai cái, chắc là đau lắm."

Taehyung lau nước mắt rồi nằm ôm mẹ.

"Con yêu mẹ lắm, cảm ơn mẹ vì lúc nào cũng suy nghĩ lo lắng cho con."

"Con lúc nào cũng có bé bỏng của mẹ."

Mẹ Kim đột nhiên đứng lên cầm lấy giỏ đồ ăn bà mang dưới quê lên vào bếp, còn nói vọng ra.

"Con đi tìm thằng bé Jungkook, bảo nó trưa nay qua ăn cơm."

"Dạ vâng mẹ."

______________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com