Sắc trời dần tối, các y tá đều đốc thúc người bệnh mau trở về phòng uống thuốc, sự náo nhiệt trong hoa viên dần biến mất.
Taehyung nửa quỳ nhìn nhóc con trên mặt đầy nước mắt, lau nước mắt trên mặt nhóc rồi nhẹ nhàng an ủi nhìn nhóc con chạy chầm chậm rời khỏi hoa viên, cậu cười cười trong lòng thầm đoán sau này Sữa bột lớn lên sẽ thế nào.
Cậu mặc đồ bệnh nhân ngồi ở hàng ghế dài, cúi đầu lấy di động, nhìn thấy ông chủ gửi cho cậu tận mấy chục tin.
[Ôi trời ơi, tiểu ma vương nhà cậu muốn cùng tôi đồng quy vu tận]
[Tôi sẽ chết mất]
[Chừng nào thì cậu xuất viện chứ!!! Tên mặc áo blouse trắng đó không phải nói ca phẫu thuật này rất đơn giản sao]
[Vợ yêu, cậu đi mới 2 ngày mà tôi cứ ngỡ là 2 năm đó, nhóc con nhà cậu gào rất thảm lại còn quậy phá, lúc đầu còn có thể lấy tin tức tố từ áo dỗ dành nó, giờ thật sự vô dụng rồi!]
_____________________
Liên tiếp gửi đến, còn có vài đoạn video ngắn.
Hắn nói có chút khoa trương nhưng Taehyung không bên cạnh, Sữa bột làm ầm ĩ rất lớn.
Xem qua video nhìn bé khóc không ngừng, Taehyung rất xót.
Tuyến thể cậu không tốt, thân thể cũng không khoẻ mạnh, suy xét tình hình bác sĩ quyết định cho cậu giải phẫu loại bỏ từng chút, đánh dấu trên người cậu không hoàn toàn biến mất, phải tiến hành 3 lần, mỗi lần tiến hành xong đều phải quan sát một thời gian, 3 tháng sau mới đến lần làm thứ 2, chờ đến nửa năm sau lại làm một lần mới có thể tiêu trừ hoàn toàn kí hiệu.
Hôm trước thấy Sữa bột đã khoẻ ông chủ lại hỏi cuộc giải phẫu, cậu liền tự một mình tiến hành phẫu thuật.
Cậu thất thần vuốt gáy, nghĩ đến chuyện đánh dấu gần phai nhạt, đứng dậy định đi tìm bác sĩ hỏi về việc ngày mai có thể xuất viện không, kết quả mới vừa đứng dậy người liền chao đảo, trước mắt tối sầm, chân mềm nhũn, đúng lúc sắp ngã liền có một vòng tay đỡ cậu.
Tuyến thể sau gáy cậu nóng lên.
Taehyung mơ màng chớp mắt, ngẩng đầu nhìn người trước mắt, mất vài giây trấn tĩnh lại, tin tức tố quen thuộc xộc lại gần, tiếng "Cảm ơn" nghẹn trong cổ, cậu sợ hãi vô cùng.
Trong nháy mắt, Taehyung gần như mơ hồ.
Jungkook cao lớn tuấn mỹ nhìn chằm chằm cậu bằng đôi mắt đen kịt đầy tơ máu.
Ánh mắt kia quá nóng mang tính xâm lược quá mạnh, cả người Taehyung đều cứng lại phát run.
Jungkook tiến lên phía trước, chuẩn bị rất nhiều câu nói trong đầu, định bụng sẽ giải thích hết hiểu lầm, biểu đạt tình cảm cũng như ngỏ ý đem Taehyung về.
Nhưng nhìn thấy Taehyung, những lời nói đó hoá hư không.
Anh khẩn trương nắm tay cậu, giọng nặng nề :"Anh là quái vật ăn thịt người sao? Sao lại chạy trốn anh?"
Tâm Taehyung rất mềm, không cần anh dùng quá nhiều sức cũng có thể nhẹ nhàng lay động cậu.
Jungkook khi tức giận giọng sẽ trầm xuống, Taehyung giật mình, bị giọng nói kia giúp hoàn hồn, theo bản năng kéo áo che bụng.
Trong lòng Jungkook đột nhiên hiểu rõ.
Trước kia mỗi khi anh tức giận dọa sợ Taehyung, cậu đều sẽ tự bảo vệ bụng mình.
Khi đó anh chưa để ý, chỉ nghĩ Taehyung có thói quen mới.
Hiện tại ngẫm lại là do mỗi khi anh tức giận cậu luôn lo sợ anh gây nguy hiểm đến con, vậy nên giờ đối diện với cơn tức giận của anh cậu sẽ lặp lại động tác theo thói quen.
Tay Jungkook run lên, ngừng thở, chần chừ buông lỏng tay ra.
Hương mật đào ngọt thanh dần xa anh. Taehyung nhanh chóng lùi lại, trong mắt tràn ngập sợ hãi.
Jungkook hơi hé miệng, vừa định nói chuyện bỗng chú ý đến một việc.
Anh gắt gao nhìn chằm chằm cổ Omega--- cổ áo trễ xuống, phía sau gáy cậu có một băng gạc trắng.
Đã từng là nơi anh cắn sâu vào, là nơi đánh dấu cậu.
Biểu thị cho hơi thở cùng tin tức tố của anh.
Đầu Jungkook trống rỗng, dưới mặt đất như nứt ra khiến anh rơi vào đáy sâu, lạnh đến từng đầu ngón tay, sau lại sinh ra một cảm giác nóng rực, đốt cháy cổ họng anh.
Hầu kết trượt lên trượt xuống, hơn nửa ngày đều không mở miệng được, giọng khàn khàn quái dị :"Em.... Phẫu thuật tiêu trừ kí hiệu sao?"
Tiêu trừ kí hiệu.
Lúc trước khi nghe được những lời này từ Taehyung, anh không để ý còn khinh miệt cười cười.
Bởi vì đáy lòng anh nghĩ Omega luôn yêu thích anh, khiến anh chưa bao giờ để trong lòng.
Đã từng mê đắm anh như vậy, khi phát tình còn vứt bỏ ngại ngùng, quấn lấy anh cầu anh đánh dấu Taehyung, vậy nhưng thứ đánh dấu chung thân giữa 2 người đã bị cắt đứt.
Taehyung cúi đầu, lông mi run rẩy, trái tim đập thình thịch, cậu cố gắng trấn tĩnh bản thân, trong giọng nói vẫn có chút run rẩy, không trả lời câu hỏi của Alpha chỉ nói :"Anh đến đây làm gì?"
2 lần trước liên lạc cùng bác sĩ, hắn nói người theo dõi đã biến mất, cậu còn tưởng Jungkook đã từ bỏ.
Anh còn tìm đến để làm gì? Con cũng sinh ra được 2 tháng rồi, sớm đã không kịp.
Jungkook cắn răng nuốt cơn giận, tỉ mỉ nhìn ngắm Taehyung.
Khi còn ở bên anh, Taehyung vẫn luôn cẩn thận dịu dàng cùng nhu thuận, không dám trái ý của anh sợ bị vứt bỏ khỏi nhà.
Lâu dài cậu dần trở nên u sầu.
Taehyung của hiện tại chói sáng biết bao nhiêu, sắc mặt tuy rằng tái nhợt nhưng khuôn mặt lại vô cùng tươi tắn.
Phát hiện này đã làm cho Jungkook vô cùng khổ sở.
Trong tưởng tượng của anh Taehyung không phải như vậy, chỉ cần rời bỏ anh sẽ tiều tụy, nhưng không ngờ không có anh cậu cũng có thể tốt đến vậy.
Jungkook nhớ đến lời phó tổng "Đôi vợ chồng Alpha và Omega tại phòng tranh", tay càng siết chặt, nhỏ giọng :"Anh muốn nói chuyện cùng em."
Taehyung dừng một chút, siết tay lại:"Chúng ta, còn nói được gì sao?"
Anh đuổi đến nơi này, nếu không phải vì đứa trẻ kia, thì còn vì cái gì đây.
Gió đêm thổi tới, áo bệnh Taehyung mặc rất mỏng, nhìn rõ được thân thể gầy yếu của cậu, Jungkook rất muốn cởϊ áσ khoác cho cậu hoặc ôm cậu vào lòng nhưng lại không dám làm bậy. Anh kiềm nén xúc động, ánh mắt nghiêm túc, yên lặng nhìn cậu, chậm rãi mở miệng :"Tiểu Tae."
Taehyung được gọi tên trong lòng hoảng hốt, ánh mắt theo bản năng nhìn anh, lúc này mới phát hiện người đàn ông tuấn mỹ ngày nào gầy đi không ít.
"Nói chuyện cùng anh đi."
Jungkook là đang cầu xin cậu.
Taehyung sửng sốt, mím môi, cảm nhận được Jungkook sẽ không nổi giận như cậu nghĩ, cậu lấy lại được bình tĩnh đảo mắt nhìn xung quanh xác định không có người mới chần chừ gật đầu.
Họ ngồi vào ghế, mỗi người ngồi 2 bên, ban ngày nóng như rực lửa đêm lại lạnh đến thấu xương, Taehyung rũ đầu nhẹ giọng :"Anh muốn nói gì?"
Jungkook nhịn không được, cởϊ áσ khoác phủ lên người cậu.
Đầu ngón tay của cậu cứng đờ, còn đang suy nghĩ nên trả áo cho anh thế nào, nhìn Jungkool thấp thỏm kì vọng như một đứa trẻ :"Anh....Có phải đến báo cho em về tin kết hôn không?"
Anh nghĩ nghĩ, quyết định đem chuyện Taehuyng kì vọng nhất để mở lời.
Đáng tiếc phản ứng của cậu không giống anh mong đợi, anh ngẩng đầu nhìn cậu, ngữ khí không mặn không nhạt,:"Chúc mừng?"
Jungkook giật mình, kịp thời bổ sung :"Là tin kết hôn của chúng ta."
Đến lượt cậu ngây dại, cậu không có chút vui mừng nào, mờ mịt nhìn Jungkook :"Chúng ta không phải....Đã sớm ly hôn rồi sao?"
Ngày ông nội mất hôm đó Jungkook đem "chứng cứ phạm tội" của cậu ném vào người còn cho cậu một bạt tai, đem đơn ly hôn đến trước mặt cậu, còn bảo cậu rời đi cho khuất mắt.
Cậu nghe lời biến mất, bỏ đi rồi lại tìm đến báo cho cậu nghe tin này.
Mỗi chữ Taehyung thốt lên đều như dao nhọn đâm vào tim Jungkook.
Jungkook nhẹ hít một hơi, cố gắng đè nén cảm xúc không dọa Taehyung sợ, run rẩy :"Đơn ly hôn đó....Anh xé rồi, chúng ta chưa ly hôn. Tiểu Tae, anh biết hết rồi, tên đại minh tinh đó anh đã xử lý rồi."
Anh quan sát thần sắc Taehyung, càng nói càng không yên, cũng chỉ có thể tiếp tục nói tiếp :"....Anh không muốn ly hôn càng không muốn tổn thương con, trở về cùng anh đi, anh sẽ chăm sóc 2 người.".
Taehyung hoảng hốt, sau đó đối mặt với Jungkook đầy chờ mong, cậu tận lực lắc đầu.
Bị từ chối, lòng anh lạnh như băng.
Trước kia đối với cậu anh đều luôn không có sự kiên nhẫn có lẽ cũng đang trốn tránh chính mình, làm cái gì cũng không toàn tâm toàn ý, bây giờ lại hoàn toàn bất đồng.
Jungkook hít một hơi thật sâu nén hành động muốn bắt cậu về, anh nghĩ cậu không tin anh, nhích lại gần Taehyung giọng điệu càng thành khẩn :"Tiểu Tae, anh không lừa em, anh....Từ nay về sau sẽ đối với em thật tốt, anh biết sai rồi, tất cả những chuyện anh làm sai em muốn trừng phạt anh thế nào cũng được."
Taehyung nhàn nhạt nhìn anh :"Vì con phải không?"
Anh lập tức muốn phủ nhận, tuy rằng anh rất muốn gặp con.
Taehyung nhìn thẳng anh :"Em sẽ không bao giờ giao con cho anh, nếu là vì con anh nên từ bỏ đi."
Jungkook buột miệng thốt ra :"Anh làm tất cả cũng vì em!"
Taehyung lộ vẻ ngạc nhiên,như tự hỏi lát sau lại lắc đầu.
"......Anh vẫn là, nên trở về đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com