Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3.

Em bước vào nơi sầm uất được gọi là chợ. Mọi người đổ về buôn bán trao đổi, rất nhiều những thứ em chưa nhìn thấy bao giờ, có ý vui liền hớn hở tìm tòi. Nhưng cứ đi mua ít thảo dược về rồi tính sau. Dù gì cũng là người quen của cha, ông chủ tiệm thuốc liếc mắt đã biết là con trai của lão cáo tuyết, nghe đồn xinh đẹp tuyệt trần nay được tận mắt nhìn thấy, một lòng cảm thán không thôi.

"Thiếu niên này việc gì phải vội, đợi ta lấy thêm hoa thảo cho cha ngươi"

Em gật đầu ngoan ngoãn ngồi xuống, ngó đầu quan sát bên ngoài, mọi người ở đây sói là nhiều, vẫn có loài khác đi tới lui, vui vẻ nói cười không giống như cha em kể rằng sói là loài độc ác nhất.

Trang phục của họ rất đặc biệt, cha gọi đấy là quần áo, con gái thì có thêu những hoạ tiết bắt mắt trên người, còn con trai chỉ đơn sơ nhưng lại phong độ cực kì. Cũng có quân đội đứng quanh chợ, em nghĩ thầm chắc bảo vệ an ninh cho người dân. Bọn họ hoà thuận, đều tốt đâu xấu như lời cha kể.

Thấy thiếu niên ngó nghiêng tò mò, ông chủ tiệm cười cười.

"Kim Thái Hanh đúng không? Ta đã chuẩn bị xong rồi. Nếu con muốn tham quan thì cứ đi đi, bây giờ không còn ai kì thị giống loài nữa. Mọi người chung sống hoà bình, ăn ngon giấc yên"

Em nhìn ông chủ, chụp lấy túi thảo dược bỏ vào túi áo khoác. Cúi đầu chào tạm biệt ông.

"Haiz lớn lên cũng thật xinh đẹp nhưng tính tình không vui vẻ như mẹ của nó, đứa trẻ tội nghiệp, số phận trắc trở. Mong sau gặp được người tốt bên nhau cả đời"

Em né tránh quân triều đình, thấy hàng bánh tròn tròn thơm ngon bốc lên quyến rũ nơi đầu mũi. Em đi đến nhìn chúng đến say mê.

"Thưa bà, bánh này tên gì thế ạ?"

Bà bán bánh thoạt nhìn em, cảm thán khôn nguôi vẻ bề ngoài. Giọng nói đặc biệt trong trẻo, lại lễ phép, xem như ghi điểm trong lòng người.

"Chào cậu, bánh này gọi là hoa tuyết, 2 đồng 1 cái, cậu muốn bao nhiêu?"

Em suy nghĩ, hoa tuyết sao? Nhìn cũng rất giống nữa. Em đưa đống đồng xu ra tay đếm đủ rồi hai tay đưa đến trước mặt bà.

"Thưa bà, cháu chỉ lấy 5 cái thôi ạ"

"Được, ta gói lại cho cậu"

Theo quan sát em thấy mọi người lại thoải mái đến lộ tai và đuôi, còn xem chúng như điều bình thường. Nhìn chăm chăm vào tai của bà lão, em đoán là loài nai.

Bà lão bị nhìn, bất giác hỏi em

"Thiếu niên, vẻ ngoài và trang phục của cậu là lần đầu tiên tôi thấy, mới tới đây lần đầu đúng không? Cậu sao lại giấu tai và đuôi làm gì?"

Em bị bất ngờ, không muốn trả lời nhưng thấy họ quan tâm tới mình, em lại có chút vui.

"Con người ở phương bắc, là... là cáo tuyết ạ"

Lời nói ra càng ngày càng nhỏ, bà lão suy nghĩ đến chiến tranh năm xưa nên thiếu niên này có vẻ rụt rè. Bà đưa gói bánh đến tay em, vui vẻ đáp lại.

"Cáo tuyết là loại xinh đẹp nhất thế gian, con ngại gì phải che giấu bản thân mình. Nếu vì năm xưa, không phải bây giờ mọi người đang cầu hoà sao?"

Em được người ta khen xinh đẹp, được người ta nhẹ nhàng nói, thật sự rất vui. Trên đời này còn nhiều người sẽ trân trọng em, không nhất thiết là bọn cáo ở làng.

Vì là loài khác hoàn toàn ở đây, em bị chú ý rất nhiều. Tránh quân triều đình bắt, em một mạch chạy đi. Đến vùng thung lũng nhỏ có trồng rất nhiều dâu. Em núp quan sát, thấy bọn sói đang chăm non tưới tiêu cho cây, trái lại um tùm. Em lén đến gần bụi dâu, bẻ một nắm rồi chạy đi.

Đi theo chỉ dẫn của con thỏ đến gần nơi quân đóng trại, con thỏ bảo hôm nay có sói đầu đàn ở đây. Thật may thuận tiện cho kế hoạch lấy đầu lão không mất công phải đi tìm.

Em tìm được cái hang nhỏ, chui vào ẩn nấp, đợi tới tối rồi hành động.

__

Điền Chính Quốc trong lều ở cách xa cánh quân, nằm trên vải bông đắt tiền thơm mát, đầu lại suy nghĩ thiếu niên hồi nãy. Làm sao để em ấy bên cạnh mình đây, đang đâm chiêu thì kẻ hầu bước vào đưa hắn túi ăn vặt, còn báo cáo.

"Hoàng tử, những món ăn vặt ngài căn dặn tôi đã mua đầy đủ. Mời ngài thưởng thức."

"Cảm ơn, ngươi vất vả rồi"

Hắn chột lấy, đem cái bánh tròn ra cắn xé rồi nhai nuốt, để lộ cả nanh sói ra ngoài.

"Hoàng tử, quân mà ngài điều động ở phương bắc hôm qua nghe báo cáo chúng nó ở đấy không lo cho dân, hoi của bắt nạt, đặt ra nhiều số thuế ép buộc dân lành. Thời tiết ở đấy luôn khắc nghiệt, bọn chúng lợi dụng điều đó áp bức dân lành"

Hắn nghe được lại tức giận, dừng lại hành động nhai bánh trong miệng.

"Không cần đợi lệnh của vua, phân phó 10 đội quân nhỏ ngày mốt đi theo ta đến phương bắc xem xét tình hình"

"Vâng thưa Hoàng tử"

Nói rồi kẻ hầu lui ra, còn dặn dò hắn ngủ đừng đá chăn kẻo sinh bệnh.

Màn đêm buông xuống, em chợt tỉnh giấc sau cơn mơ. Hôm qua đi đường dài không chợp mắt, em thoải mái ưỡn người, trong hang mà có chăn gối sạch sẽ, có cả đèn dầu chưa dùng hết. Mà ngủ qua 1 đêm không ai trở về. Có vẻ không cần nơi này, vậy mạo phép em là của riêng.

Hắn bên đây thì bước ra lều của mình, đi đến nơi mọi người tụ tập, đang nướng con heo rừng lớn, mùi thơm phất phới. Hắn đói bụng, chạy lại tìm chỗ ngồi chen thân mình vào ăn lấy ăn để cái đùi nhiều thịt của nó.

Ăn uống no say lều ai nấy về, hắn thoải mái ngả người, lo nghĩ đến sau này ra chiến trường đột ngột mà chết đi, quân tan thua cuộc trở về. Đầu đau như búa bổ, hắn không muốn như thế, lại suy nghĩ đến thiếu niên kia lần nữa, vực dậy cả tinh thần tiêu cực của hắn. Nếu ôm vào lòng, hảo sẽ êm tay và mùi thơm ngọt ngào, không bao giờ chán chê.

Hắn lại thiếp đi lúc nào không hay.

Đã canh khuya, em chạy đến danh trại mà dòm ngó, không còn ai ở đây những đóm đỏ của lửa vẫn còn, xương thì rải rác không dọn sạch. Lều chi chít mọc lên, nhưng đem so sánh thì có 2 cái lều đặc biệt khác thường. Em nghĩ chắc chắn 1 trong 2 cái này có tên vua sói đang ngủ. Cái lều nằm xa ngoài kia chắc chắn là vua, nghĩ xong liền chạy nhanh tới, bước chân nhẹ như bay.

Em vén nhẹ màn lều lên, thấy thân ảnh người đàn ông đang ngái ngủ, chăn thì bị đạp mất, lại ở trần không mặc áo. Em nhẹ nhàng tiến tới, ngồi trên người phía dưới. Ánh sáng của đèn dầu yếu ớt nhưng em vẫn thấy rõ được nhan sắc của hắn, mặt đẹp, hàm sắc bén, thần thái vút trời, chắc chắn là vua sói nhưng lại ngáy um cả trời. Em khẽ cười, đúng là không ai hoàn hảo, tướng ngủ xấu chết đi được.

Em nghiêm túc trở lại, tay lướt vào cơ ngực của hắn rồi tới cơ bụng, tay em trắng hồng trên làn da ngâm đen của hắn, nổi bật không thôi.
Rồi nhẹ đến cổ, chạm vào trái cấm của người.
A đây rồi, chỉ cần đâm vào nơi đây, bọn sói sẽ một phen kinh trời đất.

Mông em ma sát với đũng quần của hắn, thấy cộm. Mẹ nó bọn sói thô tục, đến cả cái đó cũng to lớn, đâm vào khẽ mông em. Em mò vào túi lấy con dao, tuốt bỏ lớp da ngoài, hai tay nắm chặt chuẩn bị ra sức đâm thẳng xuống.

Bỗng nhiên người dưới nắm lấy eo nhỏ của em, bật cả người dậy khiến em ngã ra sau, em không phòng bị liền làm rơi con dao. Bây giờ đang là bị lật ngược. 2 cổ tay bị nắm chặt khồn thể thoát, em vừa mắng vừa vùng vẫy.

"A bỏ ta ra, bỏ tay ta ra"

"Người đẹp, đêm hôm không ngủ lại chui vào lều của quân sói, em đây là động dục tìm người "trò chuyện" sao?"

Đáp lại hắn đối phương chỉ muốn thoát ra mà chả trả lời đúng ý mình, hắn có hơi bực.

"Đau, bỏ tay ta ra con sói hôi hám"

Em bị nắm đến đỏ, cả người không nhúc nhích được bao nhiêu, ngọ nguậy muốn thoát ra.

"Nếu muốn "trò chuyện" cùng ta thì hãy nói, đừng đem dao ra uy hiếp ta như thế. Ta thật sự rất đau lòng đó"

Hắn giờ nhìn kĩ hơn, là mỹ nhân ở suối vào sáng nay. Sao đêm hôm lại ra tay lấy đầu hắn chứ. Tương tư người ta, người ta đem dao kề cổ mình. Hắn thật sự khóc trong lòng nhiều chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com