6.
Đám quân từ đâu chạy ra, thấy hắn loã thể dưới suối, bên vai máu từ vết thương tuôn ra không ngừng.
Họ bị doạ muốn khóc, vội đem hắn kéo lên, dùng khăn che nơi nhạy cảm và tiến hành sơ cứu vết thương.
Hắn không phối hợp để sơ cứu, còn doạ cả bọn rằng nếu chạm vào thì hắn nhấn nước cho chết.
Bàn tay thô ráp che đậy vết cắn để đám người đỡ hắn trở về danh trại nghỉ ngơi.
Hai ngày sau nơi lâu đài to lớn của loài sói, nơi có người gọi là vua đang ngồi uống trà chán nản. Bỗng bị tiếng động lớn từ cửa gỗ cao cấp, là tiếng bị đạp, là thằng con ngỗ nghịch của mình đạp. Ông đã quá quen với việc này, hắn không bao giờ mở cửa một cách lịch sự, luôn như thế, không xem danh dự của ông để vào mắt.
Hắn tiến tới, áo lại xộc xệch không nghiêm chỉnh, cố tình để cha mình thấy vết thương đã không còn máu tuôn mà có chút tím đi vì nhiễm trùng.
"Cha, con muốn kết đôi"
Ông phụt mạnh dòng nước ấm của trà trong miệng ra ngoài, xa đến nổi ướt cả mảng thảm đỏ phía trước.
"Mày lại làm sao nữa? Vết thương kia là sao?"
Hắn không được câu trả lời như ý, liền cau có chân mày.
"Là phu nhân tương lai của con đánh dấu, có hơi đặc biệt"
Thằng con mình bị người ta cắn đến ấm đầu, ai nhìn vào chả biết có thể hắn cưỡng ép người ta mà bị cắn đến như thế.
Ông không quan tâm nữa, uống lại trà còn dang dở trong tách.
"Em ấy hình như đang mang thai, cha mau cho con thành thân đi, con không muốn em ấy chịu thiệt"
Kì thật hắn chỉ nói dối để thúc giục cha mình làm nghi lễ kết đôi với em mà thôi.
Ông lại phun lần nữa, ho sặc sụa đến khó thở. Người hầu kế bên hú vía, tay chân loạn xạ. Trong đám người quay đầu nhìn hắn.
"Hoàng tử, người đừng chọc giận đức vua nữa. Ông ấy cơ thể không còn khoẻ mạnh..."
Lời nói của kẻ hầu chưa dứt liền bị ông hất tay ra, nhìn chằm chằm Điền Chính Quốc rồi ra vẻ nghiêm túc.
"Con của ai, loài gì?"
"Là cáo, nhưng lại lông trắng như tuyết"
"Thế là cáo tuyết rồi, có biết tên người ta không?"
"Dạ... dạ không!"
"Mày làm người ta có mang, đến tên còn không biết. Mày là thằng tồi từ lúc nào thế?"
Ông tức giận với hắn, tay đập mạnh vào bàn trước mặt. Lúc ấy hắn thấy cha nhỏ tiến vào, liền chạy đến bên y.
"Cha nhỏ, con muốn kết đôi"
Y nhìn con trai của mình rồi cười cười, y đã nghe hết câu chuyện liền nhón lên vuốt mái tóc hắn, hắn cũng phối hợp thấp lưng xuống.
"Nếu không biết tên, con phải nhớ đặc điểm trên cơ thể của đối phương, đúng không?"
Hắn nhanh nhảu trả lời.
"Em ấy có vết bớt như hoa tuyết bên vai trái, thật sự rất đặc biệt"
Cả hai người cha nhìn nhau, hắn lại không hiểu gì. Cha liền gọi hắn, thở dài kể lại chuyện hồi đó.
Năm xưa thời cha ông của hắn, tính tình tàn bạo, dùng sức mạnh đánh chiếm nhiều vùng của loài khác, khiến thiên nhiên bị mất cân bằng. Nơi nào cũng có bước chân của sói, thịnh vượng tươi vui khi sói đến thì đẫm máu thương tan. Nhưng lại chưa đặt chân nơi lạnh lẽo trái đất này, nghe từ những tù nhân mà tộc sói giam giữ để thu nạp làm nô lệ hay gia nhập vào quân đội kể rằng đó là nơi cái đẹp được sinh ra.
Là đất nước láng giêng với đất nước chính của sói, nhưng thời tiết khắc nghiệt nên chưa bao giờ đến gần nơi ranh giới. Loài ở đây sinh sống là cáo tuyết, cầm kì thi hoạ là nghề trong máu của họ. Cánh quân đội lại mong manh.
Bọn sói năm ấy tham lam của và sắc, dùng mọi cách để tiến vào đất nước giá băng ấy. Quân đội hoàng gia của nước bị đánh vỡ dễ dàng dưới tay quân sói, tiến thẳng vào nơi nhà cái càng quét. Còn hạ lệnh mỗi người trong tộc sói thấy ai ưng ý thì đem về, ai chống đối thì giết chết.
Được cai trị bởi cáo tuyết đầu đàn là giống đực nhưng vẫn có khả năng sinh con. Người đầu đàn bị vua sói bắt sống.
Đất nước luôn mang màu trắng tinh khiết, không bao giờ gây hiềm khích với các nước nhưng bây giờ vì lòng tham lam của sói khiến màu trắng của tuyết đã hoà cùng máu. Nhà cửa tan hoang, xác chết la liệt, hoang tàn đến đau lòng. Bọn chúng tàn ác bắt sống giam vào lòng chở về nước gần 30% số cáo tuyết.
Người đầu đàn vì mất nước, nhìn thần dân của mình bị giết, cưỡng hiếp, bắt sống, đánh đập. Bản thân bị kẻ thù làm nhục, ông cắn lưỡi tự vẫn khi đang được di chuyển về nhà cái của sói.
Con đầu đàn tự vẫn, những con cáo tuyết còn lại liền tìm cách tự kết liễu đời mình. Chết hàng loạt trong lồng sắt. Bọn sói tức giận không nguôi, đem tin lan ra ngoài rằng tộc cáo tuyết chính thức tuyệt chủng. Nhưng đến bây giờ vẫn bắt gặp được người tộc cáo tuyết, theo mọi người nói họ luôn che chắn bản thân nổi bật của mình bằng áo choàng có thêu những bông hoa xinh đẹp chỉ có nơi đất nước của họ mà thôi.
Nếu trong người mang máu mủ của hoàng gia sẽ có vết bớt hoa tuyết bên cánh vai, tùy vào tay trái hay tay phải. Đối với giống đực lại là phân biệt giới tính thứ hai.
Hắn bây giờ nghe vừa tức giận vừa đau lòng, chắc vì năm ấy mẹ thiên nhiên trừng phạt, giáng xuống vào tộc sói một loại bệnh, chết hơn phân nửa dân số, bấy giờ là loài nhân thú có số lượng cả trăm vạn.
Đến con cháu đời sau của sói không còn như ông cha ngày xưa, họ luôn cầu hoà với mọi loài. Đến bây giờ đã hoà thuận, yên vui sống chung nhưng tộc cáo tuyết thì chưa bao giờ có thể tiến gần mà cầu xin họ. Có vẻ trong máu cáo luôn căm ghét sói, cũng tùy người mà thôi.
Hắn nhớ đến em, đau lòng cho em. Cha nhỏ nhìn trong mắt hắn vẻ u buồn liền ôm lấy thân ảnh to của con mình mà an ủi.
"Cha nhỏ, em ấy thật sự là định mệnh của con. Con muốn kiếp này bên cạnh em ấy."
Lời nói có tý nghẹn ngào, y vỗ lưng hắn rồi vuốt vuốt.
"Nếu là con muốn, tất thảy đều nghe con"
Đứa vua cũng đứng dậy, đi đến ôm cả bạn đời và con mình.
Hôm sau vua truyền lệnh xuống chuẩn bị sính lễ, cha nhỏ đặt 2 bộ cưới cho hắn và em. Có điều hơi có tý khó khăn.
Y nhìn con trai mình, hắn lại bâng khuâng không biết nói gì, may đồ phải có số đo của người, nhưng người không ở đây thì làm sao mà may.
"Em ấy nhỏ nhắn, lại trắng hồng thơm tho, vai nhỏ mông to, eo thì thon, tóc màu xám tro có cái nốt ruồi dưới mắt, mũi cao. Rất xinh đẹp"
Hắn vừa dứt lời bị ăn đấm vào đầu, y cần số đo cơ thể chứ không phải những gì con trai y kể. Sắp cưới được con người ta liền bỏ 2 người cha của mình ra ngoài rồi.
--
Khi Kim Thái Hanh bỏ chạy từ vòng tay của hắn, một mạch đi thẳng tìm về làng. Em cơ thể mệt mỏi, tuyết lại rơi đầy, lạnh lẽo ở da, băng giá trong tim. Trời u tối, em đã đến, liền ngã xuống ngất xỉu nơi cổng làng.
Khi tỉnh dậy đã thấy mình trong hang, thân ảnh quen thuộc đang chấm nhẹ khăn bông ấm vì nước nóng chạm vào da mặt non mềm của em.
Ông lão đưa mắt nhìn, đỡ em ngồi dậy đưa cốc nước tới tay em.
"Kim Thái Hanh, tại sao đi giờ này mới về? Con có biết ta đã lo lắng cho con như thế nào không? Ta thật sự nghĩ con đã chết nơi cổng làng."
Ông thật sự tức giận trách móc em, em uống nước ấm, dịu cổ họng. Mắt lại rơi lệ, em không biết nên nói như thế nào cho cha hiểu em đã trải qua những gì.
Ông ấy dù gì cũng bên cạnh mẹ và em, là người anh ruột của mẹ. Năm ấy xảy ra, được chạy thoát hoàn toàn, ông ngoại em là kẻ đầu đàn, lúc đó mẹ lại mang thai em, vì bảo vệ con cháu và thần dân, đánh đổi cả tính mạng giao nộp bản thân cho địch để mẹ và chú trốn thoát.
Cha ruột của em là thủ lĩnh của quân đội hoàng gia, mẹ đem lòng yêu cha, được ông đồng ý tình cảm này, sau tổ chức tiệc cưới 2 tháng thì em đã được mẹ mang. Khi xảy ra chiến tranh đã tử trận, trước đó đã chuẩn bị xe ngựa cho mọi người trốn thoát.
Xe ngựa đến ranh giới thì bị hư, con ngựa đi nhanh quá vấp vào hòn đá to gãy chân. Chú liền cõng mẹ em mà đi, không biết đi đến đâu, chỉ đi tiếp đến nơi chân trời. Đến làng cáo hiện tại thì mọi người ở đây cùng hoàn cảnh nên cho họ trốn.
Khi em sinh ra và lớn lên từng ngày trong tình thương của mẹ và chú, ngây thơ trong sáng. Câu đầu tiên em nói ra là "cha" khi đang cố gọi chú mình bế. Khi hiểu chuyện chú đã kể lại toàn bộ cho em nghe, còn chọc em khi gọi chú là cha nữa.
Họ lúc nào cũng làm đủ thứ việc trong làng để đền đáp ơn của dân làng. Khi quân sói được điều đến đây giúp đỡ người dân, trong làng cũng vui mừng. Nhưng cái tên chỉ là vỏ bọc, họ lúc nào cũng ức hiếp người trong làng, đến việc cưỡng bức như cơm bữa, thật may mắn khi có chú bên cạnh bảo vệ, ông tự xưng là bạn đời của mẹ mới bỏ qua.
Trong làng liền chóng đối lại họ, bọn chúng tức giận dụ gấu trong rừng vào làng dạy dỗ một phen. Em năm đó mới sinh ra, mẹ cơ thể lại sinh bệnh, chắn móng vuốt của gấu bảo vệ đứa trẻ ở hang kế bên, chết tại chỗ. Dân trong làng chết phân nửa, bọn nó mới hài lòng đuổi con gấu đi.
Trong làng họ xem em là tai hoạ, đem lại bao đau thương cho họ.
Chỉ có chú một mực bảo vệ em, không cho em đến gần người trong làng. Ngày đêm làm việc, tìm thuốc cứu người, nuôi lớn em sống qua ngày đến tận bây giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com