Chương 12. Sao mẹ lại khóc?
Sau khi đưa Jungkook đến bệnh viện, bà Jeon, Taehyung và Jimin đứng ngoài đi tới đi lui lo lắng.
Khoảng một lúc sau bác sĩ đi ra, ông cở chiếc mũ mình xuống.
Ba người chạy đến mà đồng thanh hỏi về Jungkook, bác sĩ cười nói bảo "Cậu ta không sao chỉ là do ăn uống không đầy đủ nên sinh ra ngất, vết thương không được khử trùng nên bị loét ra nhưng chúng ta cũng đã xử lí xong chỉ cần nghỉ ngơi đầy đủ sẽ hồi phục nhanh chóng, cần cho cậu ta ăn uống đầy đủ và đúng giờ giấc nhé".
"Cảm ơn bác sĩ"
"À, mọi người có thể chờ khoảng thêm 30 phút nữa, các y tá sẽ chuyển cậu ta về phòng hồi sức, thì mọi người có thể vào chăm sóc rồi"
"Vâng, cảm ơn bác sĩ"
"Tôi đi trước"
"Vâng, chào bác sĩ"
Sau khi bác sĩ rời đi, bà Jeon bảo hai người ngồi xuống, bà quay sang nói nhìn Taehyung. Trong trí nhớ của bà, lần đầu gặp thằng nhỏ này ấn tượng vô cùng, khuôn mặt tròn trịa, cao lớn, giọng nói trầm nhưng đầy tinh nghịch, nói chuyện rất thu hút người khác và rất dễ kết thân, nói chuyện với Taehyung sẽ khiến người khác cuốn vào cuộc trò chuyện không dứt được, thằng bé rất nhiều chuyện để nói và có thể suy nghĩ ra những câu nói làm người khác vui vô cùng.
Nhưng lúc được nhận một bức thư kèm một số hình ảnh của Jungkook và Taehyung hôn môi nhau, đầu bà chóng váng, mắt không thể tin được rằng hai nam nhân mà lại có thể ôm hôn nhau như vậy, bà vô cùng buồn bã và cực kì tức giận. Lúc Jungkook trở về nhà, nhìn chồng bà đánh thằng bé, lòng đau như cắt nhưng cứ nghĩ khi đánh xong thằng bé sẽ trở lại bình thường và giải thích mọi chuyện cho bà chỉ là hiểu lầm. Nhưng không... thằng bé thừa nhận là đồng tính luyến ái và thừa nhận bản thân yêu Taehyung.
Nhưng bọn họ đã kết thúc rồi. Nghe thấy hai từ 'Kết thúc' bà thấy lòng ổn đi một chút nhưng mà thằng bé lại nói kết thúc nhưng bản thân nó vẫn là đồng tính, và vẫn là yêu con trai. Bà tức điên lên nhưng không nỡ mà đánh con trai mình đứt ruột để ra vậy là nghe hoàn toàn vào chồng bà, nhốt thằng bé lại. Vẫn hằng ngày đem đồ ăn để vào trong phòng rồi khóa cửa lại, lúc lên thu dọn chén dĩa thì đồ ăn đã hết cứ nghĩ thằng bé cuối cùng cũng nhận ra sai lầm mà ăn uống đầy đủ, ấy mà thằng bé đổ hết vào sọc rác chẳng ăn một miếng nào, cứ nhốt nó như vậy sẽ nghĩ nó biết thông suốt.
Vậy mà lúc Taehyung và Jimin đến hình như nó nghe được tiếng nói quen thuộc liền đập cửa kính bằng tay ra tín hiệu, ai ngờ lúc lên đến nơi cảnh tượng vô cùng bàng hoàng, nhìn thằng bé ngồi trên một đống mảnh vỡ, tay toàn là máu. Thật rất đau lòng. Bà lúc này không còn suy nghĩ gì, bà nhận ra mình đã sai khi làm như vậy, bây giờ bà đã nghĩ thông suốt, nếu Jungkook khỏe mạnh bà sẽ hoành toàn cho chúng nó. Chỉ cần bình an mà khỏe mạnh, thì cái gì bà cũng chấp nhận miễn nó không sai trái pháp luật là được, còn chồng bà.. khi về bà sẽ nói rõ cho ông ấy hiểu.
Bà nắm lấy tay Taehyung, ân cần nói "Taehyungie của chúng ta.. ốm đi nhiều rồi! Đã không ăn uống đầy đủ đúng không?".
Taehyung mở to mắt, ánh mặt bắt đầu long lanh rưng rưng nước mắt, cụp mắt vỗ vỗ lên tay bà Jeon "Cháu... cháu xin lỗi bác, bác gái ạ!".
"Cháu không có lỗi đâu, Taehyungie của chúng ta tốt như vậy, làm gì có lỗi cơ chứ! Có phải sự thật con và Jungkook nhà ta là yêu nhau không?" - Bà xoa đầu anh.
Taehyung nhìn bà, anh quả thật không dám mở miệng.
Jimin nhìn hai người, im lặng cũng không lên tiếng xen vào câu chuyện của bọn họ. Chỉ đứng một bên nhìn thôi.
"Không sao, hãy nói với bác sự thật.. con có yêu Jungkook không?" - Bà vỗ vỗ tay giống như đang an ủi anh để anh an tâm hơn.
Taehyung hít một hơi, nói "Đúng ạ, bọn cháu yêu nhau được hơn 2 năm nhưng mà thời điểm 2018 bọn con đã bị cộng đồng mạng đánh đồng và lên án, công ty đã bắt đầu gay gắt hơn, con đã không thể suy nghĩ được gì ngoài bảo vệ Jungkook. Vậy nên con chọn cách chia tay, đến nay tụi con đã chia tay 1 năm rồi, nhưng mà Jungkook bảo em ấy đang hẹn hò rồi, con thực sự rất đau lòng" - Nước mắt bắt đầu rơi xuống.
Jimin bước đến ngồi trước mặt bọn họ rồi nói "Xin lỗi, cháu xen ngang như vậy là vô lễ. Nhưng cháu muốn nói sự thật cho bác lẫn Taehyungie biết" - Gã nhìn sang Taehyung "Jungkook thật ra là nói dối cậu, thằng bé tự cao tự đại muốn cậu biết sau khi chia tay thằng bé vẫn ổn nên đã dối cậu rằng là đang hẹn hò, thật ra thằng bé sống cũng chẳng tốt hơn cậu là mấy".
"Thật sao?" - Taehyung mồm chữ o.
"Là sự thật, sau khi Jungkook khỏe lại cậu có thể hỏi rõ ràng".
Jimin quay sang bà Jeon "Bác gái còn nữa, Taehyung khi chia tay Jungkook sống cũng như cái xác mất linh hồn"
"Jimin.. cậu không nên nói"
Jimin gạt tay Taehyung sang một bên nói tiếp với bà Jeon "Cậu ấy còn uống thuốc an thần, còn không dám ngủ ở kí túc xá vì sợ con trai bác thấy bộ dạng cậu ta, thành ra mà ngủ lang thang ngoài đường, từ một con người khỏe mạnh biến thành bộ dạng bệnh dạ dày nghiêm trọng, ngất xỉu phải nhập viện. Vậy mà cậu ta ngu ngốc lắm, không dám làm tổn thương Jungkook, tự mình ôm hết trách nhiệm, tự cậu ta biến tình yêu đẹp nhất của mình thành câu chuyện chẳng đáng xuất hiện trên đời, cháu là người ngoài cuộc khi nhìn thấy cảnh đó mà đau lòng muốn chết" - Gã lại nhìn sang anh "Vậy bạn nghĩ con trai bác nhìn thấy thì cảm thấy thế nào ạ?".
"Xin lỗi Taehyungie" - Bà Jeon nghe xong cũng rưng rưng nước mắt, nắm tay Taehyung.
Taehyung lắc lắc đầu bảo không phải lỗi của ai cả, vậy nên mong bà Jeon đừng khóc.
"Cháu thấy vui và thoải mái hẳn khi nói ra được những gì cháu nhìn thấy về bọn họ, không giấu diếm nổi đau của bản thân thì sẽ không đau khổ. Phải nhìn thấy mới hiểu được cảm giác họ đang trải qua, vậy nên đừng nhìn vẻ bên ngoài mà đánh giá tổng thể, hãy nhìn nhận kĩ càng rồi hãy nói ra, một câu nói tưởng chừng đơn giản mà nói ra nhưng thật ra nó sẽ là con dao giết chết con người đang khỏe mạnh đó ạ"
Lúc này các y tá đẩy băng ca của Jungkook ra ngoài, di chuyển đến phòng hồi sức, ba người cũng đi theo. Được phép y tá cho vào thăm, Taehyung lẫn Jimin điều bảo bà hãy vào nói chuyện trước với Jungkook một xíu, hãy để thằng bé cảm nhận được tình yêu và sự ủng hộ từ người mẹ của mình.
Bà Jeon cười, nụ cười tinh khiết hẳn, bước vào trong phòng đóng cửa lại. Nhìn con trai bảo bối nằm trên giường màu trắng với bộ quần áo bệnh nhân, tim bà đau như cắt. Đi đến bên giường nhìn con trai đang nhắm mắt, vuốt mái tóc nâu của thằng bé, thỏ thẻ nói "Con vất vả rồi bảo bối của mẹ, tình yêu của con đang đợi con ở ngoài cửa. Vậy nên con hãy mau tỉnh lại và hồi phục đi, còn gặp Taehyung, người mà con yêu hết bằng cả trái tim này nữa, bảo bối à!".
Dường như người trên giường nghe được câu nói đó, mà những ngón tay bắt đầu cử động, gương mặt nhăn nhó, bà hoảng hốt, đứng bật dậy, vuốt mặt Jungkook "Bảo bối con không sao chứ?".
"Uwmm uwmm" - Jungkook mở mắt nhìn, tiếng Mẹ đầu tiên sau khi tỉnh dậy.
Bà Jeon nắm lấy tay hắn, vỗ về "Mẹ đây, mẹ đây con trai".
"Mẹ con làm sao vậy? Người con đau lắm mẹ ơi"
"Con đừng cử động, con đang bị thương và đang trong bệnh viện, nghỉ ngơi sẽ nhanh khỏe thôi con"
"Mẹ sao mẹ lại khóc?".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com